Thế giới thứ chín

Chương 752: Tuế Hàn Cốc Thái Thượng Mại Trưởng Lão Xuất Quan Rồi




Nghe thấy Địch Cửu chính miệng thừa nhận mình là Đạo Nguyên Đan Thánh, vả lại hắn còn có thể luyện chế thành công đặc đẳng Tinh Không Đạo Đan, Lăng Hiểu Sương liền biết, chính mình quả thật là đã không có nhìn lầm người. Trình độ khủng bố này của Địch Cửu, nàng tin chắc chẳng mấy chốc hắn sẽ thăng cấp lên Hỗn Nguyên Đan Thánh, thậm chí có khi hiện tại đã gần chạm tới cấp bậc Hỗn Nguyên Đan Thánh rồi cũng nên.

Lăng Hiểu Sương nhẹ gật đầu, cầm lấy ba viên Tinh Không Đạo Đan trực tiếp nuốt xuống.

"Tranh thủ thời gian tiến hành vận chuyển chu thiên đi, để Tinh Không Đạo Đan trợ giúp khôi phục đạo cơ cho ngươi." Đang khi nói chuyện thì Địch Cửu bỗng đứng dậy, đưa tay đánh ra một mảnh trận kỳ.

Cứ việc nơi này là một tòa động phủ, nhưng bên dưới mảnh trận kỳ kia, Địch Cửu vẫn thản nhiên lấy ra một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch đặt vào trong hư không.

Một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch dài hơn trăm trượng được Địch Cửu đặt vào trong hư không bên dưới động phủ, thế nhưng người của Tuế Hàn cốc ở bên ngoài bảo đảm sẽ không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì.

Lăng Hiểu Sương nuốt đạo đan vào, liền cảm thấy đạo cơ đã bại niết suốt mấy ngàn năm qua của chính mình đang nhanh chóng được chữa trị, đạo vận tích tụ xung quanh cũng đồng thời khơi thông, từng đạo lại từng đạo khí tức lại một lần nữa vờn quanh khắp người nàng.

Dù rằng Lăng Hiểu Sương tự nhận chính mình là người tương đối nội liễm, không dễ dàng phô bày sự kích động ra ngoài, lại càng không vì ngoại vật mà kinh hỉ, nhưng giờ phút này nàng cũng hệt như bao người bình thường khác, nhịn không được lệ rơi đầy mặt khi thấy thương thế bản thân rốt cục cũng có tiến triển.

Liền xem như không có thần linh khí hỗ trợ giúp nàng tăng tu vi của mình lên thì Lăng Hiểu Sương cũng cảm thấy thỏa mãn cực độ. Đã nhiều năm như vậy, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng rồi.

Bất quá rất nhanh nàng liền biết suy nghĩ của mình làm cho giật mình tỉnh táo, trong động phủ đây chẳng những có thần linh khí, mà còn là thần linh khí vô cùng nồng đậm vẫn đang liên tục không ngừng tỏa ra, thật giống như có một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch đang ở ngay cạnh nàng vậy.

Lăng Hiểu Sương há có thể buông tha cơ hội này, nàng điên cuồng hấp thu thần linh khí, một bên khơi thông đạo vận, khôi phục đạo cơ, một bên cố gắng đẩy nhanh tốc độ gia tăng tu vi của mình lên.

Địch Cửu cảm nhận được khí tức quy tắc thiên địa chung quanh hộ trận bên ngoài cửa động phủ đang kịch liệt biến hóa, hắn không chút do dự cầm ra bốn mai Ngũ Phương Kỳ đem vùng không gian này khóa chặt lại.

Hắn tuyệt đối không thể để cho người Tuế Hàn cốc trông thấy Lăng Hiểu Sương đang khôi phục thực lực Hợp Đạo, nếu không thì cả hai người bọn họ đều sẽ gặp phiền phức lớn.

Lăng Hiểu Sương bắt đầu điên cuồng khôi phục thực lực của mình, Địch Cửu ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi. Hắn vừa một mực canh chừng xung quanh để hỗ trợ nàng ấy, lại đồng thời xuất ra trên trăm phiến lá trà đưa vào trong ấm ngọc. Ngay thời điểm hắn đang định pha trà thì bỗng nhiên nghĩ đến Kiến Mộc trong thế giới Đệ Cửu của mình. Trước kia hắn dùng Kiến Mộc Đỉnh để luyện chế lá trà ra thành phẩm nghịch thiên như vậy, nếu nguyên bản hắn dùng chính lá Kiến Mộc sinh trưởng trên cây thì sẽ mang tới tác dụng như thế nào?

Nghĩ là làm, thần niệm của Địch Cửu lập tức liền rơi vào trong Đệ Cửu thế giới, câu thông đến Kiến Mộc Thụ đã cao hơn một trượng trong đó.

Khi ý niệm của hắn vừa chạm tới trên thân Kiến Mộc Thụ, dường như giữa nó và Địch Cửu hữu ý tương thông, tự động hạ xuống một mảnh lá cây, thấy vậy Địch Cửu liền khẽ nói tiếng ‘tạ ơn’ rồi dùng thần niệm cuốn lấy nó ra bên ngoài.

Địch Cửu cầm lấy lá Kiến Mộc Thụ cùng trăm phiến lá Tinh Không Trà đặt chung một chỗ, cẩn thận pha trà, tức khắc khi tức sinh cơ nồng đậm liền bừng bừng thịnh vượng dâng lên, ngay lúc thẩm thấu được mùi khí tức sinh cơ tinh không kia, Địch Cửu chợt cảm nhận được tâm thần của mình có điểm chấn động.

Hắn không chút do dự nâng bình trà lên một uống một mạch hết hơn phân nửa, khí tức sinh cơ cuồn cuộn liền nhanh chóng chảy xuôi theo huyết nhục cùng mạch lạc đã chịu thụ thương trước đó.

Địch Cửu đương nhiên hiểu rõ tình huống này có nghĩa là gì, hắn không chút do dự đem số nước trà còn lại trong bình toàn bộ uống hết, thậm chí ngay cả lá Kiến Mộc cũng bị hắn lấy ra nhai nuốt cẩn thận.

Quy tắc chu thiên điên cuồng vận chuyển, vốn đầu cực phẩm Thần Linh Mạch kia đã bị Lăng Hiểu Sương hấp thu hao tổn rõ rệt bằng mắt thường có thể trông thấy, nay có thêm Địch Cửu cùng tu luyện, giờ phút này nó càng giống như nước lũ vỡ đê, ào ào tỏa ra mùi vị thần linh khí nồng đậm đến khó tưởng.

Địch Cửu cảm giác được thương thế của mình đang mau chóng được chữa lành, tu vi cũng lấy tốc độ cực nhanh mà dần khôi phục, thậm chí so với Lăng Hiểu Sương còn muốn nhanh hơn.

Cùng một thời gian, Lăng Hiểu Sương cũng cảm nhận được sự khác biệt rất rõ rệt. Tu vi của nàng vốn được khôi phục cực kỳ cấp tốc, đó là nhờ thần linh khí nồng đậm trong động phủ cũng như quy tắc thiên địa tương đối hoàn thiện của Tuế Hàn cốc, nhưng giờ phút này, khi Địch Cửu bắt đầu ngồi xuống tu luyện cạnh nàng, nàng mới ngỡ ngàng nhận ra, nguyên lai quy tắc thiên địa còn có thể rõ ràng hơn rất nhiều nữa, những thứ trước nay nàng khó lòng cảm ngộ, nay cũng dễ dàng hiểu tới.

Nàng tu luyện cho tới ngày hôm nay, đã từng được chứng kiến qua không biết bao nhiêu bí cảnh tu luyện, nhưng chưa bao giờ thấy có chỗ nào lại sở hữu quy tắc thiên địa rõ ràng tới thế, ấy là còn chưa kể thần linh khí chỗ này cũng nồng đậm tới cực điểm.

Nguyên bản Lăng Hiểu Sương vốn cần hơn mười ngày mới có thể triệt để khôi phục đạo cơ, nay nàng chỉ dùng vẻn vẹn có nửa ngày liền triệt để khôi phục như cũ. Thực lực của Lăng Hiểu Sương cũng đi thẳng tới cảnh giới Hỗn Nguyên viên mãn, thế nhưng khí tức đạo vận của nàng vẫn điên cuồng bành trướng như cũ. Lăng Hiểu Sương biết, đây là bởi vì khi nàng thụ thương, tu vi của nàng vốn là Hợp Đạo, giờ phút này nàng chỉ cần tiếp tục giữ vững liền nhất định có thể lần nữa khôi phục thực lực Hợp Đạo cảnh.

Lăng Hiểu Sương hoàn toàn minh bạch tình huống đang xảy ra là vì nguyên nhân gì, chắc chắn là do Địch Cửu tạo thành. Không nghĩ tới công pháp mà Địch Cửu tu luyện lại có thể để người bên cạnh được hưởng lợi. Việc này vừa làm Lăng Hiểu Sương vô cùng kích động, cũng đồng thời làm cho nàng vô hạn cảm khái.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp được cường giả nghịch thiên như hắn, chuyện này đối với nàng mà nói cũng là một loại đại cơ duyên may mắn nhặt được trên nhân sinh cũng như con đường tu luyện của Lăng Hiểu Sương nàng.

...

Ấn Nguyệt Xu cau mày đứng bên ngoài cửa ra vào động phủ nơi Địch Cửu đang tạm ở lại.

Phía trước động phủ có treo một cái biển “Đang bế quan - chớ quấy rầy”. Quả thật là khiến nàng thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Tu sĩ một khi phủ lệnh bài đó lên, liền xem như quan hệ giữa nàng cùng Địch Cửu có tốt đến đâu thì cũng không thể tùy tiện đi chụp quan, quấy rầy hắn tu luyện. Trừ phi là nàng thật sự muốn đối đầu với hắn.

"Nguyệt Xu sư tỷ, vị Địch đan sư này mang theo nữ tỳ nhà ta đi vào trong đó, đến bây giờ vẫn chưa chịu xuất quan, thật sự là..." Thanh âm bất mãn của Túc Xúc truyền đến.

Ấn Nguyệt Xu giả lả cười, che giấu đi sự khó chịu trong lòng mình, "A Cửu thật đúng là nghịch ngợm, lần này sau khi trở về, ta nhất định sẽ hảo hảo bảo ban lại hắn một chút."

"Không đâu, sư phụ ta đã mời hắn gia nhập Tuế Hàn cốc, Địch đan sư không hề cự tuyệt." Túc Xúc cũng mỉm cười, nhẹ nhàng phản bác lời nói của Ấn Nguyệt Xu. Nàng hiển nhiên không nghi ngờ gì việc Địch Cửu sẽ từ chối, phải biết vừa gia nhập đã là trưởng lão của tông môn nhà nàng đấy, nào có ai sẽ cự tuyệt vinh dự như vậy.

Ấn Nguyệt Xu không thèm để ý đến dáng vẻ khoe khoang của Túc Xúc, nàng nở nụ cười thần bí, nhỏ giọng thì thầm: "Hắn khẳng định sẽ theo ta trở về thôi, ngươi có biết tại sao hắn lại tới Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành không?"

"Vì cái gì?" Túc Xúc theo bản năng hỏi một câu.

"Ha ha ha ha!" Ngay lúc Ấn Nguyệt Xu đang định trả lời thì bỗng có một âm thanh cuồng tiếu hùng hậu theo đạo vận truyền đến.

Tiếng cười kia đến từ chỗ sâu nhất trong Tuế Hàn cốc - Tùng Hàn phong, thanh âm vang dội tới nỗi chỉ trong thời gian chớp mắt, toàn bộ người của Tuế Hàn cốc đều biết là chuyện gì đang xảy ra.

"Tuế Hàn cốc Thái Thượng Mại trưởng lão xuất quan rồi." Túc Xúc kích động kêu lên, trong mắt lộ ra dáng vẻ mừng rỡ không thôi.

Ấn Nguyệt Xu ngược lại là chau mày, nếu như Mại Vưu xuất quan, vậy thì kế hoạch của nàng xem ra sẽ có chút phiền phức rồi.