"A...." Lăng Hiểu Sương kinh ngạc “a” một tiếng, lập tức liền nhíu mày. Nếu như người khác ở trước mặt nàng nói vậy, chắc chắn nàng sẽ cười cợt kẻ kia, cho rằng đối phương đang cố ý lừa phỉnh nàng.
Một người có thể cảm nhận được khí tức ẩn chứa trong quy tắc thiên địa thì chẳng phải là kẻ đó quá mức nghịch thiên hay sao?
Thế nhưng nếu đây là lời thốt ra từ miệng Địch Cửu thì nàng lại không mảy may hoài nghi, đây hoàn toàn là một loại tín nhiệm theo bản năng.
Lăng Hiểu Sương đang nghĩ tới năm xưa quả thật thời điểm Mại Vưu xuất hiện bên ngoài động phủ của nàng thật đúng là quá khéo, thì Địch Cửu bên kia dường như đoán được suy nghĩ trong đầu nàng, hắn nói: "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy Mại Vưu tới cứu ngươi quá mức vừa vặn sao? Nhanh một chút thì chưa có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng đâu rảnh rỗi ngồi bên ngoài canh chừng cho ngươi bế quan. Chậm một chút nữa thì có lẽ ả đánh lén ngươi đã sớm cướp xong đồ vật rồi rời đi. Còn ngươi thì chỉ còn lại một tia hồn niệm vất vưởng."
"Thế nhưng là… kẻ đánh lén ta rõ ràng không phải Mại Vưu, chẳng lẽ nữ nhân chết tiệt đó cũng tới từ Tuế Hàn cốc? Không hợp lý a! Từ khi ta tới đây từ vạn năm trước tới bây giờ, ta chỉ nghe nói Tuế Hàn cốc có một vị cường giả Hợp Đạo duy nhất, người nọ chính là Mại Vưu trưởng lão." Lăng Hiểu Sương hoang mang nói, thật ra sâu trong nội tâm của nàng đã bị lời Địch Cửu nói khiến cho có chút dao động rồi.
Địch Cửu bình tĩnh đáp: "Hiện tại ta còn không dám xác định, bất quá một khi ta nhìn thấy Mại Vưu trưởng lão xong, ta có thể ngay lập tức trả lời cho ngươi biết, liệu nữ tử mà ngươi từng gặp ấy có phải chính là bản thân Mại Vưu hay không?"
"Cái gì?" Lăng Hiểu Sương nghe mà kinh sợ, lập tức nàng liền tỉnh táo lại. Địch Cửu nói cũng không quá mơ hồ, từng lời nàng đều hiểu rõ, nhưng ghép lại thì liền thấy ngơ ngác.
Mại Vưu vốn là một nam tu, việc này nàng đương nhiên có thể khẳng định! Một nam tu thì dù cho có tu luyện thuật phân thân cũng khó mà phân tách bản thể ra thành một nữ tử a?
Địch Cửu trông thấy biểu cảm của Lăng Hiểu Sương liền biết đối phương đã đoán được hắn đang muốn nhắc tới điều gì, hắn kiên nhẫn giải thích: "Ta hoài nghi công pháp mà Mại Vưu trưởng lão tu luyện là một môn thần thông phân thân. Nữ tử kia rất có thể là phân thân của lão. Ta nhắc lại mấy điểm, ngươi xác nhận một chút nhé.
Thứ nhất là thời điểm ông ta tới cứu ngươi, có phải là động tác di chuyển đặc biệt nhanh nhẹn hay không? Kiểu như không chút do dự xả thân vì người lạ không quen biết ấy. Bởi vì điểm lợi hại nhất của thuật phân thân chính là loại hỗ di thần thông này.
Thứ hai, nữ tử kia bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng lao tới chỗ ông ta rồi mới tự bạo. Vậy ngươi có còn nhớ, sau khi ả tự bạo xong thì trên mặt đất có còn sót lại bất cứ thứ gì không? Bởi vì theo ta biết, sau khi phân thân tự bạo đồng dạng sẽ tổn thương bản thể chính. Ta hoài nghi Mại Vưu đã hấp thu hết thảy đạo vận tinh khí huyết của phân thân kia, cho nên mặc dù thụ thương không nhẹ, nhưng ông ta chỉ cần trở về bế quan ngót nghét một vạn năm liền sẽ lần nữa khôi phục. Nếu ta không có đoán sai, Mại Vưu hẳn là chẳng mấy chốc sẽ xuất quan thôi. Ta nghĩ ngươi cũng biết, nếu như không phải bị thương bởi phân thân của mình tự bạo, mà là bị trọng thương do một cái tu sĩ Hợp Đạo chân chính tự bạo bao lấy, ha ha, dùng một vạn năm cũng đừng bảo là triệt để khôi phục, liền xem như có thể khôi phục một phần năm thôi đã là không tệ."
Lăng Hiểu Sương không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nàng bỗng nhiên có chút minh bạch vì sao lúc Địch Cửu yêu cầu Túc cốc chủ để nàng theo hắn rời khỏi đây, Túc cốc chủ lại do dự, khó xử như vậy rồi. Xem ra chẳng qua là do trước đó nàng chưa từng nghĩ tới việc sẽ rời khỏi Tuế Hàn cốc, chứ nếu nàng có ý định này thì chắc chắn bọn họ cũng không để nàng rời đi.
"Địch đại ca, hiện tại ta cần phải làm gì?" Khác với ban nãy, bây giờ Lăng Hiểu Sương đã hoàn toàn tin tưởng những gì Địch Cửu nói, bởi vì trên người nàng thật đúng là có món đồ vật vô cùng đặc biệt, đó là thứ mà nàng may mắn tìm được khi đang trên đường kiếm cơ duyên tu luyện tại Hỗn Loạn giới. Còn may mà món bảo vật ấy không nằm trong chiếc nhẫn trữ vật nàng đã làm mất lúc trước, mà là đang ngay ở bên trong thức hải của nàng.
Nếu như lời Địch Cửu nói là sự thật, vậy thì rất có thể chiếc nhẫn năm xưa không phải do nàng vô ý làm mất trong khi chiến đấu với ả điên kia, rồi sau đó đã xui xẻo bị vụ tự bạo của ả làm hỏng mất, mà là bị Mại Vưu lấy đi. Không phải nàng chưa từng nghĩ gì về chuyện này, bởi việc nàng bất cẩn đánh mất nhẫn trữ vật thật sự là chuyện rất kỳ lạ, chỉ là xưa giờ nàng không nguyện ý lấy ý nghĩ xấu xa nhất của mình để đi phỏng đoán về người khác mà thôi, huống chi cho tới trước ngày hôm nay, nàng vẫn luôn xem Mại Vưu là ân nhân đã cứu mạng mình.
Địch Cửu tủm tỉm cười, "Rất đơn giản, chính là khôi phục lại thực lực xưa kia của ngươi trước khi Mại Vưu xuất quan."
Lăng Hiểu Sương vốn đang trông chờ lời đề nghị của Địch Cửu, nay nghe hắn nói thế, ánh mắt nàng không khỏi ảm đạm xuống. Bởi vì dựa theo hắn phân tích ban nãy, vậy Mại Vưu tất nhiên sẽ xuất quan trong khoảng thời gian ngắn xuất, nếu nhẩm tính thì cũng đã gần một vạn năm rồi, hẳn là chẳng bao lâu nữa Mại Vưu sẽ khôi phục sức mạnh vốn có.
Mà thương thế của nàng thì sao? Suốt mấy ngàn năm qua chỉ có càng ngày càng kém hơn.
Nàng còn chẳng dám nghĩ tới việc có thể kiềm giữ lại thương thế bình ổn, không ngày một xấu đi, chứ đừng nói tới việc làm thế nào để khôi phục thực lực năm xưa.
"Địch đại ca, Tinh Không Trà đối với ta mặc dù có chỗ tốt, thế nhưng đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, vả lại Tinh Không Trà còn không thể triệt để chữa tốt cho ta, chỉ có thể nói là nó giúp quá trình bại niết của ta chậm lại mà thôi." Lăng Hiểu Sương có chút chán chường nói.
Địch Cửu xuất ra một cái bình ngọc, đặt xuống ở trước mặt Lăng Hiểu Sương, đoạn nói: "Cộng thêm cái này là có thể."
Lăng Hiểu Sương nghi ngờ mở bình ngọc ra, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy liền lập tức sợ hãi kêu lên: "Đây là Tinh Không Đạo Đan? Không, là đặc đẳng Tinh Không Đạo Đan, có phải không?"
Giọng nói của Lăng Hiểu Sương thoáng run rẩy. Trong bình ngọc Địch Cửu đưa chẳng những có Tinh Không Đạo Đan đặc đẳng, hơn nữa còn là ba viên.
Loại đạo đan trân quý như này, chỉ một viên đã có giá trị liên thành xa xỉ không tưởng, không, nói đúng hơn là thậm chí căn bản có vô số thần tinh cũng chẳng mua nổi, bởi vì đào đâu ra lắm Tinh Không Đạo Đan đặc đẳng để mà mua, nếu có nhiều như vậy, nó cũng chẳng được xếp vào hàng đạo đan trân quý tới thế. Nhưng hiện tại trước mặt nàng đang xuất hiện những ba viên.
Mặc dù Lăng Hiểu Sương biết rõ, chỉ cần nàng nuốt ba viên đạo đan ấy vào thì đạo cơ của nàng sẽ lập tức hồi phục, đạo vận cũng tức khắc được đả thông.
Tuy nhiên nàng thật sự không có tư cách sử dụng bọn chúng.
Lăng Hiểu Sương tiếc nuối đẩy trả hộp ngọc qua chỗ Địch Cửu, lắc đầu nói với hắn: "Thật xin lỗi Địch đại ca, tất cả gia tài trên thân ta hiện giờ cộng lại cũng không mua nổi một viên Tinh Không Đạo Đan của ngươi."
Nàng cũng biết Địch Cửu vì cái gì lại lấy ra một lần tận ba viên Tinh Không Đạo Đan đưa cho nàng, là bởi vì tu vi trước đó của nàng đã là Hợp Đạo sơ kỳ, không có ba viên Tinh Không Đạo Đan, nàng căn bản là không cách nào khôi phục được.
Địch Cửu phì cười, không chút do dự nhét lại hộp ngọc vào trong tay Lăng Hiểu Sương, "Ngươi không cần lo lắng về việc đó, cứ việc thoải mái phục dụng đi. Ba viên Tinh Không Đạo Đan này là do chính ta luyện chế. Huống hồ sau khi ngươi khôi phục thực lực xong thì mới có thể trợ giúp ta. Bằng không mà nói, ta chỉ e hiện tại muốn rời đi sẽ rất chật vật."
Nếu Tuế Hàn cốc không có cường giả Hợp Đạo, vậy thì liền xem như Địch Cửu bị thụ thương cũng chẳng sao, hắn vẫn thừa sức một mình rời khỏi đây. Nhưng bây giờ hắn đã biết, Tuế Hàn cốc có một vị cường giả Hợp Đạo sắp xuất quan là Mại Vưu, hơn nữa hắn còn muốn dắt theo Lăng Hiểu Sương cùng đi, cho nên việc này trở nên khó khăn hơn hẳn, Địch Cửu không thể không cân nhắc tới vấn đề an nguy của mình và nàng ta.
"Ta hiểu rồi..." Lăng Hiểu Sương kích động nhìn chằm chằm Địch Cửu, giọng nói cũng khó kiềm chế sự hưng phấn, "Khó trách trước đó ngươi nói ngươi không phải là Đạo Nguyên Đan Thần, nguyên lai ngươi là một vị Đạo Nguyên Đan Thánh a."
Địch Cửu không định phủ nhận, "Không sai, ta đích xác là một Đạo Nguyên Đan Thánh."