Thế giới thứ chín

Chương 750: Cường Giả Hợp Đạo Tự Bạo?




"Nữ tử kia chắc chắn là cường giả Hợp Đạo, tuy rằng bị ả đánh lén nhưng trong cơn bất ngờ, ta vẫn cố gắng hoàn thủ, kết quả tạo thành phản phệ, đạo vận tích tụ, đạo cơ bại niết. Lúc đó ta cũng phản kích làm cho ả ta bị trọng thương. Nhưng dù vậy thì ả vẫn thừa sức đẩy ta vào tử địa, ngay lúc ấy, ta nghĩ mệnh mình đã tận, thậm chí còn suy nghĩ tới thời điểm luân hồi luôn rồi, không nghĩ đến may sao Tuế Hàn cốc Thái Thượng trưởng lão Mại Vưu bỗng dưng có việc đi ngang qua, thế là Mại Vưu trưởng lão đã xuất thủ cứu ta." Lăng Hiểu Sương nói đến đây, nặng nề thở dài một tiếng.

Chỉ có thể nói vận khí nàng thật sự quá kém, nếu lại cho nàng một cơ hội nhỏ nhoi, hoặc là năm xưa không bị người kia ám hại, vậy thì bây giờ chí ít nàng cũng đã là một cường giả Hợp Đạo đỉnh cấp, chứ đâu đến nỗi lại rơi xuống tình trạng thê thảm như bây giờ...

Địch Cửu tò mò hỏi: "Vì vậy cho nên về sau ngươi liền đi theo vị Mại Vưu trưởng lão kia tới Thái Cực giới Tuế Hàn cốc?"

Lăng Hiểu Sương bùi ngùi gật đầu, "Đúng vậy, lúc ấy Mại Vưu trưởng lão vì cứu ta nên cũng bị thụ thương không nhẹ, ngài ấy nói đạo cơ của ta đã bại niết, không bằng cùng ông quay về Tuế Hàn cốc chữa thương. Tuế Hàn cốc mặc dù không nhất định có thể làm cho thương thế của ta triệt để khôi phục, nhưng cũng không đến mức khiến cho nội thương chuyển biến xấu."

"Sau khi nữ tử kia thụ thương thì sức chiến đấu vẫn rất cường đại sao?" Địch Cửu lại hỏi.

Lăng Hiểu Sương lắc đầu, "Không. Chẳng hiểu sao ta cảm giác thực lực của người nọ rất bình thường, trên thực tế, nếu như không phải ả cố ý đánh lén ngay vào thời khắc ta vừa trùng kích Hợp Đạo thì ta chắc chắn mình có thể dễ dàng giết chết ả. Bởi vì rõ ràng ta vừa suy yếu, hơn nữa lại còn bị thương rất nặng, thế mà vẫn có thể phản kích đánh trọng thương ả đấy thôi."

"Vậy tình huống chiến đấu của Mại Vưu trưởng lão cùng ả đó như thế nào, ngươi có còn nhớ không?" Địch Cửu nghi hoặc.

Ký ức về một màn đã thay đổi cả tiền đồ của mình này, hiển nhiên Lăng Hiểu Sương cực kỳ khắc sâu, Địch Cửu vừa nhắc tới, nàng lập tức trả lời: "Ta mãi mãi cũng không quên được. Mại Vưu vừa xuất hiện liền xông lên động thủ với ả, bởi vì trước đó đã bị ta đánh trọng thương cho nên động tác của ả ta tương đối chậm chạp, vừa chịu một chiêu của Mại Vưu thì đã bị thương lần nữa. Bất quá thủ đoạn của nữ nhân kia vô cùng đáng sợ, ả ta thế mà lựa chọn phóng tới trước mặt Mại Vưu trưởng lão, dùng lĩnh vực của mình khóa chặt ông ấy lại, sau đó đồng thời tự bạo. Mại Vưu trưởng lão chính là bị thương nặng do đứng quá gần khu vực tự bạo của ả."

Địch Cửu càng nghe lại càng cau chặt mày, tới lúc này, đợi Lăng Hiểu Sương nói xong, hắn liền tóm tắt vài trọng điểm, "Hiểu Sương, ta hiện tại hỏi ngươi mấy vấn đề. Ngươi suy nghĩ cẩn thận nhé. Căn cứ theo tình huống mà ngươi kể thì lúc ấy nữ tử đánh lén ngươi kia đã bị thương không nhẹ, Mại Vưu cũng là trọng thương do ả ta tự bạo. Vậy có phải ta hiểu đúng không, là khi đó đối phương hoàn toàn không có cơ hội đào tẩu? Bằng không mà nói, tại sao một người vừa tấn công người khác xong lại muốn đâm đầu tìm đường chết chứ?"

Lăng Hiểu Sương nghe thế liền sững sờ, lập tức nhíu mày suy nghĩ, tình huống lúc đó là Mại Vưu ngăn ở bên ngoài hộ trận của động phủ, ông ta đột ngột xuất hiện nên không phải là trực tiếp đối chiến với nữ nhân chết tiệt kia, mà là đánh lén ả. Ả vốn đã bị nàng phản kích làm cho trọng thương, nhưng ngẫm lại thì nếu như đối phương dốc sức toàn lực bỏ chạy cũng không phải không có khả năng thành công.

"Lúc ấy tuy rằng hy vọng đào tẩu của ả có lẽ không cao, vì hoàn toàn có thể bị Mại Vưu đuổi theo, nhưng quả thật là vẫn có cơ hội, chí ít nếu là ta, chắc chắn ta sẽ không lựa chọn phương thức tự bạo chỉ để tổn thương kẻ địch." Lăng Hiểu Sương ăn ngay nói thật.

Địch Cửu cười ha ha, "Nữ nhân kia đánh lén ngươi, hiển nhiên là vì muốn thu hoạch được đồ vật trên người ngươi, hoặc là thu hoạch cơ duyên Hóa Đạo của ngươi. Ngươi nghĩ mà xem, loại người như này chắc chắn là kẻ có dã tâm bừng bừng, ngươi cho rằng kẻ như thế sẽ tùy tiện tìm đường chết sao? Vả lại ta nghe ngươi nói, nữ nhân kia cùng Mại Vưu chỉ mới giao thủ một chiêu, không, nói đúng hơn là chỉ bị Mại Vưu đánh lén một cái liền lao tới tự bạo, việc này rõ ràng không bình thường."

Lăng Hiểu Sương giật mình, nàng không phải là kẻ ngốc, hiển nhiên liền minh bạch ý tứ của Địch Cửu, bất quá nàng lập tức lắc đầu, bênh vực cho ân nhân cứu mạng: "Vậy tuyệt đối không thể, chính mắt ta nhìn thấy Mại Vưu thụ thương rất nặng, hơn nữa quả thật là nữ nhân kia tự bạo mà."

Nàng thật sự không muốn đi phỏng đoán cái tốt cái xấu của bất kỳ người nào, hơn nữa lại càng không nguyện ý tin tưởng Mại Vưu là kẻ hai mặt, mang theo mục đích mà đến, thậm chí có khi là đã sớm liên thủ với nữ nhân kia để đối phó nàng. Cuối cùng vì đạt mục đích riêng mà còn quay đầu cắn chết đồng bạn.

Địch Cửu không vội phản bác, chỉ lần nữa chỉ ra điểm khó hiểu của hắn, "Ta nói tiếp nhé. Như ngươi kể thì Mại Vưu đã bảo ngươi cứ ở lại Tuế Hàn cốc, chưa chắc đã có thể giúp ngươi khôi phục vết thương và tu vi, nhưng chí ít cũng sẽ không làm tình hình chuyển biến xấu đi, nhưng trên thực tế thì sao? Rõ ràng là thương thế của ngươi đang ngày càng tệ hơn."

Lăng Hiểu Sương bất đắc dĩ nói: "Địch đại ca, ta hiểu ý của ngươi. Nhưng ta vẫn cho rằng là khi đó Mại Vưu trưởng lão hẳn đã thật lòng cứu ta. Tình huống của ta lúc ấy rất tệ, cho dù có lưu lại trong hư không thì cũng rất khó tiếp tục sinh tồn, ông ấy đưa ta tới Tuế Hàn cốc này ắt hẳn là vì muốn giúp ta có một nơi sinh hoạt an ổn. Ta e là chính bản thân ông ấy cũng không biết thương thế của ta lại nặng tới như vậy, căn bản không cách nào chững lại chứ đừng nói là tốt hơn. Ta cũng không phải kẻ chưa từng trải đời, ta biết trong vũ trụ này có vô số tu sĩ, vô số hạng người cực độ âm hiểm, xảo trá. Nhưng ta nguyện ý tin tưởng, so với đám xấu xa đó thì vũ trụ này còn có nhiều người tốt lành hơn. Vả lại ta đã từng gặp qua rất nhiều bằng hữu thiện lương vô tư, bọn họ thật sự đã giúp đỡ ta rất nhiều."

Đây là Lăng Hiểu Sương đang uyển chuyển nói với Địch Cửu, tâm ý đề phòng người khác đương nhiên không thể không có, nhưng cũng chẳng cần phải làm tới quá mức, bởi vì như vậy sẽ khiến chính bản thân mình rất mệt mỏi, nhìn đâu cũng chỉ toàn thấy kẻ địch.

Địch Cửu từ tốn nói, "Hiểu Sương, ta khác ngươi, nếu như ta cũng suy nghĩ quá mức tốt đẹp về cuộc sống này giống ngươi thì không biết ta đã bị người giết chết bao nhiêu lần rồi. Nói lời thật lòng, hiện tại chẳng những ta khẳng định Mại Vưu đối với ngươi có ý đồ xấu xa, mà còn biết trên người ngươi chắc chắn có một thứ bảo vật khiến Mại Vưu tổn hao trăm phương ngàn kế cũng muốn thu về tay, chẳng qua bây giờ ta còn chưa rõ đó là món đồ như nào mà lại khiến ông ta phải làm tới mức giết địch nhất vạn, tự tổn hại quân ta tám ngàn như thế mà thôi."

Nếu như là một vạn năm trước, Lăng Hiểu Sương chắc chắn sẽ vì khác biệt quan điểm mà không tiếp tục cùng Địch Cửu nói chuyện nữa. Nhưng hiện tại thì khác, Lăng Hiểu Sương nàng sớm đã không còn là thiếu nữ đơn thuần vừa mới trải đời kia nữa.

Nàng không khỏi lâm vào trầm tư một lúc, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn Địch Cửu, đoạn nghiêm túc hỏi: "Địch đại ca, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy khẳng định là ngươi có căn cứ gì đấy, có đúng không?"

"Không sai." Địch Cửu thẳng thắn đáp: "Còn nhớ ban nãy ta đã hỏi ngươi, có phải ngươi vẫn không ngừng ở Tuế Hàn cốc nơi này tu luyện hay không?"

"Đúng vậy a, thế nhưng ta thật sự chưa từng tu luyện kể từ lúc bị ám toán ở Hỗn Loạn giới tới giờ." Lăng Hiểu Sương khẳng định, đương nhiên hơn ai hết, nàng phải biết rõ việc mình có tu luyện hay không.

"Vấn đề nằm ở chỗ này." Địch Cửu cười lạnh, nói: "Ta đối với quy tắc thiên địa cực kỳ mẫn cảm, quy tắc thiên địa ở Tuế Hàn cốc có ẩn chứa một loại khí tức đặc thù ở trong đó, như ngươi nói, ngươi chưa từng tu luyện qua, nhưng ta lại từ trong cơ thể của ngươi cảm nhận được loại khí tức quy tắc ấy."

Trên thực tế, thứ Địch Cửu cảm nhận được không phải khí tức pháp tắc đặc thù gì, mà là cơ sở pháp tắc đạo vận, mỗi một địa phương nào cũng đều có quy tắc thiên địa cũng như có vô số cơ sở pháp tắc riêng biệt tạo dựng mà thành, Tuế Hàn cốc tự nhiên không ngoại lệ.

Địch Cửu tu luyện Quy Tắc Đại Đạo, đối với đủ loại cơ sở pháp tắc, hắn đều lý giải cực kỳ thấu triệt, chỉ cần thân ở trong đó liền có thể rõ ràng cảm nhận được. Hắn chính là bởi vì cảm nhận được trong người Lăng Hiểu Sương có cơ sở pháp tắc đạo vận quen thuộc của Tuế Hàn cốc, cho nên ban nãy mới hoài nghi Lăng Hiểu Sương đã từng tu luyện tại đây.

Nếu quả thật Lăng Hiểu Sương chưa hề tu luyện qua, vậy thì khả năng duy nhất chính là khi nàng thụ thương trước đó, nàng đã cùng tu sĩ của Tuế Hàn cốc động thủ, khí tức của cơ sở pháp tắc đạo vận từ trên thân người nọ liền vô ý truyền thẳng qua người Lăng Hiểu Sương, nếu nàng ta sau đó chủ động bế quan ở bên ngoài thì đã dần dần khưu trừ sạch sẽ chút khí tức này ra khỏi cơ thể, nhưng vì suốt ngần ấy năm qua, Lăng Hiểu Sương vẫn không dám tu luyện, cho nên chút khí tức kia vẫn còn quanh quẩn trong người nàng.