Nửa canh giờ sau, Địch Cửu đã dùng pháp tắc trận kỳ do chính mình phác họa để hoàn thành việc bố trí một cái cấm chế che đậy cấp sáu.
Làm xong xuôi, lúc này hắn mới quay sang cười nói với Lăng Hiểu Sương, "Hiểu Sương sư tỷ, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi."
"Trong đây không có giám thị pháp trận ư?" Lăng Hiểu Sương nghi hoặc nhìn Địch Cửu, nàng cho rằng đối phương đã quá tùy ý khinh thường thủ đoạn của Tuế Hàn cốc rồi.
Nàng khẳng định nơi này có pháp trận nhìn trộm hoặc là nghe trộm, chỉ đáng tiếc là thực lực Trận Đạo của nàng có hạn, không cách nào phát hiện ra mà thôi.
Địch Cửu gật đầu, "Không sai, ở trong góc động phủ quả thật có một cái pháp trận giám thị, nhưng Hiểu Sương sư tỷ cứ yên tâm, ta đã bố trí cấm chế che đậy để ẩn giấu hành động của chúng ta."
Lăng Hiểu Sương không khỏi hít sâu vào một hơi, nàng phát hiện chính mình trước đó đã xem nhẹ Địch Cửu.
Từ sau khi hắn vào đây, nàng chỉ cảm nhận được một chút thần niệm ba động, sau đó thì không thấy đối phương có động tác nào nữa. Vốn dĩ nãy giờ Lăng Hiểu Sương còn tưởng rằng Địch Cửu yên lặng là vì đang tập trung tìm kiếm pháp trận giám sát nhưng mãi vẫn không tìm được. Không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, Địch Cửu liền bố trí xong một cấm chế cao cấp hơn để che giấu pháp trận giám sát của Tuế Hàn cốc, loại thủ đoạn này, quả thực là khiến nàng tự thấy xấu hổ.
"Địch đại ca, đừng gọi ta là sư tỷ. Mặc dù ta khẳng định tuổi tác của mình quả thật lớn hơn ngươi nhiều, nhưng thực lực thì ắt hẳn không bằng ngươi. Loại cường giả nghịch thiên như Địch đại ca đây, trừ ngươi ra thì đó giờ ta chỉ mới gặp qua hai vị. Cho nên ta gọi ngươi một tiếng đại ca là lẽ đương nhiên." Lăng Hiểu Sương mở miệng liền giải thích lý do vì sao trước đó nàng vẫn gọi Địch Cửu là đại ca.
Địch Cửu không quá xoắn xuýt việc này, vấn đề xưng hô chỉ là chuyện nhỏ, hắn bận tâm tới vấn đề đi hay ở của Lăng Hiểu Sương hơn. "Lúc đầu ngươi muốn nhờ ta mang tin tức tới cho bằng hữu của ngươi ở Thiên Ngoại Thiên, hẳn là vì ngươi vẫn dự định lưu lại Tuế Hàn cốc, vì sao bây giờ lại đột nhiên muốn rời đi? Có phải ngươi cảm giác Túc Xúc sẽ động thủ với ngươi hay không?"
Lăng Hiểu Sương gật đầu, "Đúng vậy, nếu như ta vẫn ở lại đây, chắc chắn Túc Xúc sẽ giết chết ta."
"Ngươi có thể giải thích một chút nguyên nhân trước đó ngươi dự định lưu lại Tuế Hàn cốc lâu dài không? Theo ta thấy, tình huống của ngươi thì có ở lại đây bao nhiêu năm nữa chẳng có tiến triển gì, bọn họ cũng đâu có vẻ là người sẽ giúp ngươi khôi phục tu vi." Địch Cửu nói thẳng.
Lăng Hiểu Sương thở dài, "Tình huống của ta, ta rất rõ ràng, liền xem như ta rời khỏi Tuế Hàn cốc thì cũng vô phương tự chữa trị. Ta có một người bạn tên là Diệp Ức Mặc, phụ thân của y có lẽ có thể giúp được ta. Còn việc ta chấp nhận ở lại Tuế Hàn cốc này suốt bấy lâu nay, chẳng qua là vì lúc trước Thái Thượng trưởng lão Mại Vưu đã cứu ta, nếu như không nhờ có ông ấy thì ngay thời khắc ta bước vào Hợp Đạo cảnh thì đã sớm vẫn lạc rồi."
"Ngươi là Hợp Đạo cảnh?" Địch Cửu quả thật hơi ngạc nhiên, tuy rằng trước đó chính hắn cũng từng nghĩ đến khả năng Lăng Hiểu Sương có thể là Hợp Đạo, nhưng hắn vẫn nghiên về đáp án tu vi nàng ấy là Hỗn Nguyên viên mãn hơn.
Lăng Hiểu Sương gật đầu, "Đúng vậy, ta là Hợp Đạo cảnh. Đáng tiếc là ngay lúc ta vừa mới bước vào Hợp Đạo liền bị người ám toán, sau đó đạo vận tích tụ, đạo cơ niết hóa, mỗi một ngày đi qua thì tu vi của ta đều sẽ yếu bớt một chút, cuối cùng khi sinh cơ tàn lụi thì sẽ hóa thành đạo vận tích tụ thanh khí bại niết ở trong hư không."
Địch Cửu nhíu mày, ngẫm nghĩ về những điều nàng ta vừa nói, đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện liền vội hỏi, "Dựa theo ngươi mới kể thì hẳn là ngươi không còn có thể tu luyện, vậy vì sao ngươi vẫn muốn tu luyện ở Tuế Hàn cốc này, nơi đây có điều gì đặc biệt giúp ít cho tình trạng cơ thể của ngươi sao?"
Lần này đến phiên Lăng Hiểu Sương cau mày, suốt cả vạn năm qua, có lúc nào nàng tu luyện đâu? Từ khi đạo vận tích tụ khiến đạo cơ niết hóa, nàng liền mất đi tư cách tu luyện như người bình thường, cớ sao bây giờ Địch Cửu lại hỏi vậy?
"Ta đâu có tu luyện, ngươi nhìn nhầm à?" Lăng Hiểu Sương ăn ngay nói thật. Nàng không tu luyện mà mỗi ngày trôi qua đều đã thấy bản thân yếu ớt hơn trước, nếu như còn ngu ngốc cứng đầu gắng gượng bế quan, chỉ sợ rằng tốc độ vẫn lạc sẽ càng bị đẩy nhanh thêm, chẳng mấy chốc mà nhục thân hóa thành tro bụi.
"Giơ cổ tay của ngươi ra cho ta xem một chút." Địch Cửu bỗng nhiên đề nghị.
Lăng Hiểu Sương không có nửa điểm do dự, trực tiếp đặt cổ tay mình lên lòng bàn tay hắn đang chìa sẵn ra. Còn nhớ khi xưa nàng cũng là một đại mỹ nữ, da thịt vừa mềm mịn lại vừa trắng nõn nà, không rõ từ khi bao giờ mà da dẻ nàng đã bị bao quanh bởi một tầng thanh khí, nhìn không có chút mỹ cảm nào.
Địch Cửu nắm chặt lấy cổ tay của Lăng Hiểu Sương, lập tức liền cảm nhận được hết thảy khí tức của đối phương. Hắn cảm giác được công pháp mà Lăng Hiểu Sương tu luyện chắc chắn không tầm thường. Đồng thời hắn cũng có một tia phán đoán của riêng mình về tình trạng cơ thể của nàng ta, chỉ là hiện tại còn chưa thể hoàn toàn xác định.
Nửa nén hương xong, Địch Cửu mới hạ tay xuống, nói với Lăng Hiểu Sương: "Ngươi kể lại tình huống bị ám toán năm đó cho ta nghe thử đi."
"Được." Đây là chuyện mà Lăng Hiểu Sương vẫn canh cánh trong lòng suốt ngần ấy năm qua, nay hắn bảo nàng kể, nàng liền không chút do dự thuật lại từ đầu, "Sở dĩ ta có thể bước vào cảnh giới Hợp Đạo, là vì may mắn thu được một chút cơ duyên ở Hỗn Loạn giới..."
Địch Cửu nghe vậy liền động dung, bèn ngắt lời hỏi thăm: "Hiểu Sương sư tỷ, Hỗn Loạn giới là địa phương như nào mà có thể thu được cơ duyên thăng cấp lên Hợp Đạo cảnh?"
Lăng Hiểu Sương tự giễu cười cười, "Địch đại ca, cứ gọi ta là Hiểu Sương đi, hoặc gọi ta là Hiểu Sương sư muội cũng được, ta tin chắc tương lai tu vi của ngươi tất sẽ vượt qua Hợp Đạo, trong khi ta thì càng lúc càng lùi, sao có thể xứng với hai chữ “sư tỷ” được đây? Còn Hỗn Loạn giới ư? Bây giờ ta cũng không biết nó có còn tồn tại hay không nữa. Khi ấy ta và Thải Cơ sư tỷ cùng một chỗ tiến vào Hỗn Loạn giới. Khi hai người chúng ta đến được đó thì Hỗn Loạn giới đã sớm bị người lật cả đáy lên trời, nơi đây không chỉ có một người tiến vào bước thứ ba..."
Địch Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, Hỗn Loạn giới có nhiều cường giả như vậy sao, thậm chí không chỉ có một cường giả đã bước vào bước thứ ba?
Theo lời Lăng Hiểu Sương thì khi nàng ta tới đây, Hỗn Loạn giới đã sớm bị mọi người lật tung lên hết để tìm tài nguyên tu luyện rồi, thế mà nàng ấy vẫn còn có thể thu hoạch được cơ duyên thăng cấp lên Hợp Đạo cảnh, rốt cuộc Hỗn Loạn giới này phải có bao nhiêu nghịch thiên?
"Ta cùng Thải Cơ sư tỷ đều may mắn chiếm được một chút cơ duyên cho riêng mình. Thải Cơ tỷ là dùng võ chứng đạo, nàng rời đi trước để chuẩn bị tìm một chỗ bế quan trùng kích Võ Đạo đỉnh phong, ta cũng vậy, ta cũng cần tìm nơi để trùng kích Hợp Đạo, nên hai người bọn ta tạm tách nhau ra. Bởi vì ta đã tích lũy nội tình đầy đủ, cho nên thời điểm trùng kích Hợp Đạo vô cùng thuận lợi. Thế nhưng ngay thời khắc ta vừa mới thành công, bỗng nhiên có một nữ tử đột ngột xé mở hộ trận, xông vào tiến hành đánh lén ta..."
Địch Cửu thở dài, mặc dù hắn còn chưa đủ sức bước vào Hợp Đạo cảnh, thậm chí còn chưa chạm tới cảnh giới Hỗn Nguyên, nhưng lý giải của hắn về việc tu luyện so với các tu sĩ bình thường khác thì thấu triệt hơn nhiều lắm, vô luận là khi trùng kích bất luận cảnh giới gì, thì trong thời điểm thăng cấp đó cũng chính là lúc mà thực lực của họ yếu nhất, nói xui xẻo là chỉ cần bị đánh lén, thì trên cơ bản chắc chắn là kẻ rắp tâm ám hại kia bảo đảm sẽ thành công.
Không nghĩ tới Lăng Hiểu Sương cũng quá mức chủ quan, không chuẩn bị kỹ lưỡng hộ trận ẩn nấp xung quanh động phủ bế quan, khiến cho người ta thừa cơ nàng ta đang trùng kích Hợp Đạo mà ám toán.
Lăng Hiểu Sương chỉ nhìn thấy nét mặt Địch Cửu liền có thể đoán được suy nghĩ phần nào của hắn, nàng ấy tự giễu cười cười, "Ngươi đang cho rằng là ta tương đối qua loa, không cẩn thận bố trí cấm chế nên mới dễ dàng để cho người ta có cơ hội xông phá động phủ của ta, có phải không? Không đâu, trên thực tế động phủ của ta đã được bố trí cấm chế vô cùng dày đặc, cho dù là cường giả Hợp Đạo đích thân động thủ phá vỡ hộ trận thì cũng sẽ không thể trong nháy mắt liền xé mở khiến ta không kịp phản ứng. Đối phương sở dĩ có thể đột ngột xông vào động phủ của ta, một là vì ả đã sớm để mắt tới ta, còn lý do thứ hai đó chính là ả sử dụng một viên đạo phù phá trận đỉnh cấp."
"Dùng đạo phù phá trận đỉnh cấp chỉ để phá vỡ hộ trận bao quanh động phủ của một tu sĩ Hỗn Nguyên?" Địch Cửu quả thật có chút không tưởng tượng nổi.