Lời Túc Thiên Thiên nói chẳng qua chỉ là khách khí. Dùng Thất Diệu Hàn Tùng Quả đãi khách đương nhiên không hề lãnh đạm, chẳng những không phải lãnh đạm, hơn nữa còn là phương thức tiếp đãi khách nhân có thành ý nhất.
Quả nhiên, Túc Thiên Thiên vừa dứt lời, đám đông xung quanh liền ồn ào lên tiếng cảm tạ.
Túc Xúc khẽ vươn tay ra hiệu, lập tức mấy nữ tỳ kia liền khéo léo bưng theo khay ngọc tới trước từng bàn của khách nhân, cung kính mời họ phục dụng. Lúc một tiểu cô nương bưng đạo quả và chung rượu tới trước mặt Địch Cửu, Địch Cửu chỉ mỉm cười một cái chứ không vươn tay nhận lấy, "Đạ tạ, ta không cần."
Địch Cửu không có ý định uống thứ đạo quả tửu thấp kém ấy, cũng không muốn ăn Thất Diệu Hàn Tùng Quả làm gì, hoàn toàn vô tác dụng với bản thân hắn. Lăng Hiểu Sương ngồi cạnh cũng cư xử hệt như vậy.
Nàng hiện tại rơi xuống tình trạng bị phong bế tu vi, vẻn vẹn chỉ có thực lực Dục Đạo, nhưng điều đó không có nghĩa là tầm nhìn của nàng cũng chỉ gói gọn trong cảnh giới này, chưa từng va chạm xã hội rộng lớn ngoài kia. Năm xưa, đừng bảo là Hóa Đạo đạo quả, dù là Hỗn Nguyên Đạo Quả thì nàng cũng đã từng ăn qua không chỉ một viên.
"Địch đan sư, lần này ngươi tới Tuế Hàn cốc, phải chăng cũng dự định tiến vào Thái Cực Khuê Hà bí cảnh?" Địch Cửu cùng Lăng Hiểu Sương vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu thì bỗng có một giọng nói ôn hòa truyền tới.
Địch Cửu thấy bà ta xuất hiện, thản nhiên đứng lên ôm quyền nói: "Gặp qua Túc cốc chủ, ta cũng muốn đi Khuê Hà bí cảnh, chỉ là ta vốn không có danh ngạch tiến vào trong đó."
Thực lực của Túc Thiên Thiên là nửa bước Hợp Đạo, nói lời thật lòng, Địch Cửu hiển nhiên không để ở trong lòng. Hắn cũng không phải chưa từng giết qua cường giả nửa bước Hợp Đạo, huống hồ thực lực của Túc Thiên Thiên trước mắt hắn rõ ràng không mạnh bằng gã Côn Bằng tộc nửa bước Hợp Đạo Côn Duy kia.
Túc Thiên Thiên nhìn thấy hết mọi việc, nhưng bà ta căn bản không định dò hỏi xem vì lý do gì mà Địch Cửu lại từ chối phục dụng Thất Diệu Hàn Tùng Quả, chỉ tủm tỉm cười nói chuyện với hắn, "Địch đan sư, vừa khéo Tuế Hàn cốc ta vẫn còn có hai cái danh ngạch. Nếu như ngươi đồng ý gia nhập Tuế Hàn cốc, trở thành trưởng lão của cốc ta thì việc tiến vào Khuê Hà bí cảnh liền trở nên đơn giản rồi."
Địch Cửu mỉm cười, còn chưa kịp lên tiếng thì Túc Thiên Thiên ở ghế đối diện lại tiếp tục nói: "Thái Cực Khuê Hà bí cảnh chính là bí cảnh tốt nhất toàn bộ Thái Cực giới này. Bên trong có vô số đạo quả đỉnh cấp, bao gồm cả Đạo Nguyên đạo quả. Khoảng cách giữa hai lần bí cảnh này mở ra rất dài, thường thường là khoảng chừng mười vạn năm mới xuất hiện. Cho nên người có thể tiến vào trong là rất ít, các tu sĩ bình thường khó mà tranh nổi cơ hội giành lấy một danh ngạch. Kẻ có cơ hội tham gia đều là đệ tử của các đại tông môn, vả lại các đại tông môn đa phần cũng chỉ có một cái danh ngạch, ngoại lệ cũng chỉ có từ hai đến ba cái danh ngạch là tối đa."
Trông thấy sắc mặt Địch Cửu vẫn bình thản, Túc Thiên Thiên liền tung thêm một tấm bài chưa lật, "Nghe đồn ở trong Khuê Hà bí cảnh còn có Hỗn Nguyên Đạo Quả, mười vạn năm trước đã có người từng chiếm được. Đáng tiếc là khi chính ta đi vào Khuê Hà bí cảnh thì lại chưa may mắn gặp được thứ này."
Trong lòng Địch Cửu khẽ nhảy một cái. Hỗn Nguyên Đạo Quả? Một cái bí cảnh nếu ngay cả Hỗn Nguyên Đạo Quả cũng có, vậy đã nói rõ quy tắc thiên địa của bí cảnh này rất hoàn thiện.
Thứ Địch Cửu tu luyện là Quy Tắc Đại Đạo, cho nên hắn cực kỳ minh bạch Hỗn Nguyên Đạo Quả hình thành gian nan như nào. Chính là trên người hắn cũng không có Hỗn Nguyên Đạo Quả.
Hư Thị Đạo Quả Tháp ngược lại có Hỗn Nguyên Đạo Quả, đáng tiếc là hắn không nghe nói có người nào lấy được nó.
Trông thấy Địch Cửu động dung, Túc Thiên Thiên biết mình đã đánh đúng vào điểm mấu chốt của người đối diện rồi, thế nhưng bà tự nhận mình là người rất biết người khống chế tâm lý, cho nên không tiếp tục thuyết phục Địch Cửu về việc gia nhập Tuế Hàn cốc nữa, mà chỉ thu lại thái độ bình tĩnh, khách khí như gần như xa bảo: "Địch đan sư, Thái Cực Khuê Hà bí cảnh vẫn còn khoảng một tháng nữa mới mở ra, ngươi có thể ở lại Tuế Hàn cốc ta làm khách một đoạn thời gian. Bất cứ lúc nào, chỉ cần trước khi Khuê Hà bí cảnh mở ra, ngươi có quyết định gì cứ tùy tiện sai người tới nhắn ta."
Địch Cửu liền ôm quyền, "Đa tạ Túc cốc chủ, ta cũng đang muốn quấy rầy các ngươi sắp tới đây, vả lại ta còn có một việc, muốn làm phiền Túc cốc chủ hỗ trợ một phen."
Lúc này hắn vốn cũng sẽ không định rời đi ngay, nếu như thương thế của hắn đã hoàn toàn khôi phục thì hắn muốn đi lúc nào cũng được, nhưng hiện hiện tại thương thế còn chưa triệt để bình ổn, đi một mình thì chẳng sao, nhưng muốn mang theo Lăng Hiểu Sương cũng chưa khôi phục tu vi thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Nghe thấy Địch Cửu nói có việc muốn nhờ vả mình, Túc Thiên Thiên liền lộ ra ý cười, "Địch Đan Thần, mời nói, chỉ cần Tuế Hàn cốc có thể làm được, hoặc là nói Túc Thiên Thiên ta có thể làm được, đương nhiên sẽ không từ chối."
Địch Cửu hài lòng bảo: "Vậy liền đa tạ Túc cốc chủ, Hiểu Sương cùng ta mới quen đã thân, ta dự định sau này sẽ mang nàng rời khỏi Tuế Hàn cốc, còn xin Túc cốc chủ đồng ý nhường người lại cho ta."
Nghe thấy lời đề nghị của Địch Cửu lại là muốn dẫn Lăng Hiểu Sương rời đi, Túc Thiên Thiên liền khựng lại, trong mắt lộ ra tia bất đắc dĩ, đây thật sự là làm khó bà rồi. Cũng không phải bà ta không nguyện ý thả tự do cho Lăng Hiểu Sương, mà là bởi vì Thái Thượng trưởng lão Mại Vưu trước khi bế quan đã nhiều lần dặn dò, tuyệt đối không thể để cho Lăng Hiểu Sương bỏ đi, hơn nữa còn không thể để cho Lăng Hiểu Sương cảm thấy Tuế Hàn cốc bạc đãi nàng.
Địch Cửu trông thấy dáng vẻ khó xử của Túc Thiên Thiên bèn cười lạnh, chủ động nói: "Cốc chủ, nếu như ngươi thấy khó xử thì thôi vậy, chuyện này hôm nay ta sẽ không nhắc lại nữa, ta muốn đi nghỉ ngơi một chút."
Đối với Địch Cửu mà nói, hôm nay không đề cập tới không có nghĩa là ngày mai cũng sẽ chẳng đề cập. Hắn chỉ đang kéo dài thời gian, cố gắng trong thời gian ngắn nhất mượn nhờ Tinh Không Trà để khôi phục thực lực vốn có.
Túc Thiên Thiên nghe vậy, những tưởng ban nãy cũng chỉ là Địch Cửu thuận miệng nhắc tới mà thôi, hiện tại xem ra hắn cũng rất biết điều, đã từ bỏ ý định mang theo Lăng Hiểu Sương rời đi rồi, lập tức bà nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: "Đã như vậy thì để ta sắp xếp người dẫn ngươi đi nghỉ ngơi."
Vừa dứt lời, Túc Thiên Thiên liền gọi một nữ tỳ tới, ý bảo nàng ta dẫn đường mang Địch Cửu tới khách phòng.
Địch Cửu thấy vậy liền khoát khoát tay, "Cốc chủ, đằng nào ta cùng Hiểu Sương cũng đang tiện nói chuyện, cứ để Hiểu Sương an bài khách phòng cho ta là được."
Đối với yêu cầu này của hắn, Túc Thiên Thiên ngược lại không có nửa điểm do dự, trực tiếp nói với Lăng Hiểu Sương, "Hiểu Sương, ngươi mang Địch đan sư đi nghỉ ngơi đi, nhất định phải sắp xếp phòng tốt nhất cho Địch đan sư."
Lăng Hiểu Sương vốn chính là tỳ nữ của Tuế Hàn cốc, gọi nàng ta đi hầu hạ Địch Cửu trong thời gian hắn ở lại đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
...
Cứ việc có Lăng Hiểu Sương tiếp khách, Tuế Hàn cốc vẫn phái một nữ tữ khác đi theo dẫn đường.
Bên ngoài Tuế Hàn cốc lạnh đến thấu xương, nhưng chân chính tiến vào bên trong thì ngược lại là ấm áp như xuân, phi thường thích hợp để ở lại.
Vẻn vẹn thời gian nửa nén hương, nữ tu sĩ kia đã dẫn Địch Cửu cùng Lăng Hiểu Sương tới một cái động phủ nằm ngay bên bờ hồ, xem ra Tuế Hàn cốc quả nhiên tiếp đón chu đáo, chẳng những thần linh khí nơi đây cực kỳ nồng đậm, mà bên ngoài còn có một cái Thần Hộ Trận cấp bốn.
Tiến vào động phủ, Lăng Hiểu Sương vẫn không vội nói lời nào, nàng biết loại cường giả như Địch Cửu tuyệt đối sẽ không nhanh nhẩu nói chuyện cùng nàng dưới tình huống không chuẩn bị bất kỳ việc gì.
Thần niệm của hắn sớm đã thẩm thấu ra ngoài, rất nhanh hắn liền phát hiện ra ngay tại trong động phủ này có một cái cấm chế nhìn trộm.
Hộ trận phía ngoài động phủ chỉ là Thần Hộ Trận cấp bốn, nhưng cấm chế nhìn trộm này lại là cấm chế cấp năm đỉnh phong.
Lăng Hiểu Sương đồng dạng cũng quét thần niệm khắp động phủ, bất quá tu vi của nàng vốn đang bị áp chế, cộng thêm trình độ Trận Đạo cũng có hạn, thế nên nàng căn bản không phát hiện bất kỳ đầu mối nào.
Địch Cửu không định xuất trận kỳ ra, mà là đang không ngừng phác họa pháp tắc trận kỳ từ trong không gian.
Lăng Hiểu Sương chỉ thấy Địch Cửu ngồi xuống mà không có động thái gì, nàng tuy thấy lạ nhưng vẫn bắt chước ngồi xuống theo hắn. Nàng suy đoán Địch Cửu hẳn là đang quan sát động phủ này, nhưng không nghĩ đến việc Địch Cửu yên lặng là vì đang tập trung câu siết pháp tắc trận kỳ.