Ánh mắt Ấn Nguyệt Xu nhìn lướt qua Địch Cửu bên này, không định tiếp tục tiến lên dông dài cùng hắn nữa, bởi vì trong lòng nàng đinh ninh, chờ lát nữa Địch Cửu cũng sẽ líu ríu đi theo nàng mà thôi, dù sao hắn cũng chẳng quen biết ai ở đây, vả lại tu vi còn yếu như thế, nếu khi tiến vào bí cảnh mà không đi theo dựa dẫm vào nàng, một mình hắn há có thể sống sót?
Cho nên Ấn Nguyệt Xu nàng chẳng việc gì phải gấp gáp, đợi tới khi tên gia hỏa kia tìm tới, nàng sẽ tìm cơ hội tạo một chút nguy hiểm cho hắn hoảng sợ, nàng muốn dạy cho hắn một bài học, ấy là ở trước mặt Ấn Nguyệt Xu này, Địch Cửu chẳng là cái gì hết.
Địch Cửu đương nhiên không có hứng thú đi cùng Ấn Nguyệt Xu, lại càng chẳng muốn ở bên cạnh Túc Xúc nghe nàng ta lảm nhảm nhiều lời, thế nên hiển nhiên hắn lựa chọn đi chung với Lăng Hiểu Sương.
Trước đó Lăng Hiểu Sương đang nói chuyện với hắn lại vô duyên vô cớ bị Thiệu Băng San đánh gãy. Thế nhưng bản thân nàng ta cũng hiểu chuyện, biết xung quanh hiện tại có rất nhiều tai mắt đều chú ý tới chỗ Địch Cửu nên nàng quyết định không vội nói gì tiếp về đề tài Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên đang lở dở lúc trước.
"Hiểu Sương, hôm nay khách nhân rất nhiều, ngươi đi hỗ trợ bọn họ đi, chỗ Địch Đan Thần có ta ở đây bồi tiếp rồi." Túc Xúc trông thấy Lăng Hiểu Sương thản nhiên đi cùng Địch Cửu một chỗ thì trong lòng hiển nhiên cực kỳ không thoải mái.
Hôm nay nàng ta làm sao thế? Thân là tỳ nữ mà lại làm càn quá mức rồi.
Lăng Hiểu Sương mỉm cười, nhàn nhạt nói, "Sau lần này ta sẽ rời khỏi Tuế Hàn cốc, cho nên hôm nay ta chẳng cần phải đi trợ giúp ai cả."
Sau khi Địch Cửu đã chứng minh trình độ Đan Đạo của mình xong, Lăng Hiểu Sương liền biết, nàng không thể lại lưu lại Tuế Hàn cốc nữa.
Túc Xúc bề ngoài tuy rộng lượng, đối nhân xử thế đều rất khiêm tốn. Kỳ thật không phải vậy!
Nếu như nàng ta cảm thấy một người không có nửa điểm uy hiếp đối với mình thì nàng căn bản sẽ không để ý tới họ. Nhưng một khi bản thân Túc Xúc cảm nhận được nguy cơ dù chỉ là nhỏ xíu thì nàng ta tất sẽ tìm mọi cách diệt trừ kẻ đó.
Ban đầu khi thấy mối quan hệ giữa Lăng Hiểu Sương và Địch Cửu có vẻ rất tốt, Túc Xúc cũng không mấy để ý, nhiều lắm chỉ là khó chịu vì tỳ nữ nhà mình tùy ý trò chuyện với khách nhân, nhỡ đâu bằng hữu xung quanh đánh giá nàng không biết dạy dỗ tỳ nữ an phận, vậy thì chẳng phải là đã làm mất mặt Tuế Hàn cốc hay sao?
Nhưng hiện tại thì khác, Địch Cửu đã chứng minh trình độ Đan Đạo của hắn, hắn không phải là một kẻ vô tích sự, mà là một đỉnh cấp Đan Thần.
Nếu Túc Xúc đã muốn lôi kéo quan hệ với Địch Cửu, vậy thì chỉ cần hắn rời khỏi đây, Túc Xúc tất nhiên sẽ diệt trừ Lăng Hiểu Sương. Dù rằng vấn đề này rất vớ vẩn, nàng cũng chẳng định làm gì uy hiếp nàng ta, nhưng hiển nhiên một kẻ đa nghi như Túc Xúc sẽ không nghĩ vậy, lại càng không nương tay.
Lăng Hiểu Sương đã ở Tuế Hàn cốc này gần vạn năm, đối với tính tình Túc Xúc đương nhiên hiểu rất rõ.
Sư phụ của nàng ta là Tuế Hàn cốc cốc chủ Túc Thiên Thiên.
Còn nhớ nhiều năm về trước, khi ngài ấy mang Túc Xúc về đây, còn đồng thời dẫn theo một nữ tử khác. Thiên phú của nữ tử kia so với Túc Xúc thì yếu hơn một chút, cho nên Túc Xúc là sư tỷ, còn nàng ấy là sư muội.
Vốn dĩ ban đầu nàng thấy mối quan hệ ngoài mặt giữa hai người không tính là thân thiết, nhưng cũng chẳng thể coi là có bất hòa gì, nhưng vào lúc Túc Xúc đạt tới cảnh giới Đạo Nguyên xong, chẳng bao lâu sau, người sư muội chỉ mới bước vào Hóa Đạo cảnh kia bỗng dưng đột nhiên mất tích.
Lăng Hiểu Sương tuy rằng chưa từng chú tâm đi điều tra qua, thế nhưng bấy lâu trong lòng nàng vẫn luôn hoài nghi sự cố mất tích của nữ tử kia chắc chắn có quan hệ với Túc Xúc. Nguyên nhân chính khiến Lăng Hiểu Sương nghi ngờ cũng là vì từ sau khi chỉ còn lại một mình Túc Xúc ở đây, rất nhanh nàng ta đã được Túc Thiên Thiên lựa chọn trở thành đệ tử thân truyền của Tuế Hàn cốc.
Sở dĩ cho tới tận ngày hôm nay Lăng Hiểu Sương vẫn bình yên vô sự, lý do đầu tiên là vì Túc Xúc cho rằng tu vi của nàng mới chỉ là Dục Đạo, khẳng định là xa xa uy hiếp không được tới nàng ta. Dù rằng nàng đã cố tình điệu thấp, thế mà Túc Xúc còn thời thời khắc khắc cho rằng nàng đã là tu sĩ Hóa Đạo, hãy còn may kể cả là Hóa Đạo thì vẫn quá yếu kém so với tu vi Đạo Nguyên của nàng ấy.
Lý do thứ hai hẳn phải kể tới dung mạo của nàng cũng xa xa uy hiếp không được Túc Xúc. Nếu nàng có thể khôi phục dung mạo vốn có, vậy Lăng Hiểu Sương nàng đã sớm rời đi, bởi vì ở lại thì chắc chắn cũng sẽ bị Túc Xúc tìm cách ám hại.
"Ngươi muốn đi?" Túc Xúc khó tin nhìn Lăng Hiểu Sương.
Ha, nếu như Lăng Hiểu Sương ngươi rời đi được thì đó mới là quái sự.
Túc Xúc dĩ nhiên biết lai lịch của nữ tỳ trước mắt. Lăng Hiểu Sương không phải tự mình tìm tới đây, mà là do Thái Thượng trưởng lão Mại Vưu đưa nàng về sau một lần ra ngoài kinh lịch. Từ lúc ngài ấy quay lại Tuế Hàn cốc liền bắt đầu bế quan, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng xuất quan lần nào.
Vì thế mà Lăng Hiểu Sương liền lưu lại Tuế Hàn cốc làm một nữ tỳ, nhưng sư phụ Túc Thiên Thiên đã từng nói với nàng, Lăng Hiểu Sương không thể rời khỏi đây được.
Địch Cửu ngứa miệng, không đợi Lăng Hiểu Sương trả lời đã thay nàng ta hồi đáp: "Không sai, nàng ấy dự định sẽ đi cùng ta."
Địch Cửu không biết vì sao Lăng Hiểu Sương lại muốn ở đây làm một tỳ nữ, nhất là làm việc cho một người có tu vi kém xa mình. Hơn nữa hắn đã nhìn ra, Túc Xúc đối xử với Lăng Hiểu Sương cũng chẳng phải tốt lành gì.
Đang khi nói chuyện, một đám người đã đi tới đình đài lộ thiên trong khuôn viên Tuế Hàn cốc. Mười mấy nữ bộc xinh đẹp theo thứ tự đứng thẳng, mỗi người đều bưng trên tay một cái khay ngọc, phía trên có trưng bày từng mai từng mai đạo quả sáng long lanh vô cùng đẹp mắt. Mùi thơm nhàn nhạt tinh khiết của đạo quả vấn vương bay ra, không ít tu sĩ xung quanh liền nhắm mắt lại bắt đầu cảm thụ hương thơm của mấy khay đạo quả ấy.
Trong khay ngọc ngoài đạo quả thì còn có bày biện vài chén rượu nhỏ, những chén rượu đó đồng dạng tản mát ra hương vị đạo vận nhàn nhạt, không cần phải nhấp môi uống, chỉ cần vừa ngửi mùi hương liền có thể đoán được đây nhất định không phải là mấy chung rượu tầm thường.
Địch Cửu uể oải đứng phía sau đám người, nửa điểm hứng thú cũng không có, những đạo quả này chính là Thất Diệu Hàn Tùng Quả, mà những chung rượu kia cũng chỉ là đạo quả tửu được nấu lên từ Thất Diệu Hàn Tùng Quả mà thôi.
Vốn dĩ đạo quả tửu chính là thức uống vô cùng trân quý, bởi vì đạo quả nhập đan khó, cất rượu tự nhiên cũng cực kỳ khó khăn.
Thế nhưng những chung rượu này thật sự là khiến Địch Cửu nhìn không vào mắt nổi. Bởi vì chưng cất đạo quả tửu thật sự rất khó, mà hắn chỉ cần ngửi mùi liền biết, mấy chén rượu kia chẳng ra sao cả, đạo vận thiếu thốn dẫn tới nó chỉ có cái xác mà không có cái thần.
Tuy rằng Địch Cửu không đánh giá cao Thất Diệu Hàn Tùng Quả, bất quá đấy dù sao cũng là đạo quả, thế nhưng việc họ luyện chế nó ra vò rượu không ra gì này thì lại là chuyện khác, đây hoàn toàn chính là hành động chà đạp lên Thất Diệu Hàn Tùng Quả cũng như nghề nấu đạo quả tửu chân chính.
Đúng lúc này, có một nữ tử trung niên sở hữu dung mạo dễ nhìn xuất hiện.
Cơ hồ tất cả mọi người đều đình chỉ việc nói chuyện, đồng thời ôm quyền ân cần thi lễ, thăm hỏi.
Nữ tử trung niên ấy không hề tỏ vẻ kiểu cách, bà ta nhẹ gật đầu đối với đám đông xung quanh, thậm chí còn mỉm cười với Địch Cửu đang đứng bên này một cái, sau đó mới nhìn lướt qua Túc Xúc, cất cao giọng nói: "Tuế Hàn cốc hoan nghênh các vị đạo hữu đến đây giao lưu, lần này Tuế Hàn cốc có thể chủ trì việc Thái Cực Khuê Hà bí cảnh mở ra, chính là vinh dự của chúng ta. Ta cũng không có thứ gì đặc sắc để chiêu đãi mọi người, vừa may Thất Diệu Hàn Tùng Quả của bổn cốc đã thành thục, liền mời mọi người ăn một viên Thất Diệu Hàn Tùng Quả, uống một chén rượu ngọt vậy. Nếu có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, xin các vị hãy thứ lỗi."
Lăng Hiểu Sương đứng một bên liền thấp giọng nói cho Địch Cửu biết, nữ tử trung niên kia chính là Tuế Hàn cốc cốc chủ, Túc Thiên Thiên.