Đạm Duyên rốt cục lấy lại tinh thần, đôi mắt y nóng lên vì kích động, y không thể rời mắt khỏi Địch Cửu cùng khay ngọc đựng 12 mai Thần Nguyên Đan đặc đẳng kia. Thế nhưng trong lòng y cũng có chút xót xa, y biết từ giờ trở đi, địa vị của Địch Cửu liền xa xa không phải là thứ mà y có thể sánh được.
Giờ phút này, không chỉ riêng gì Thiệu Băng San, mà ngay cả Ấn Nguyệt Xu lẫn Túc Xúc, thậm chí là kẻ trước đó đã từng có cơ hội trò chuyện riêng với hắn một lần bên ngoài Tuế Hàn cốc - Ôn Nhược Hi đều đỏ mắt nhìn Địch Cửu.
Các nàng đều rõ ràng, người có trình độ Đan Đạo cường đại như Địch Cửu sẽ có vị trí như thế nào ở Thái Cực giới này.
"A Cửu, không nghĩ tới ngươi lại là một Hóa Đạo Đan Thần đỉnh cấp, lời ta nói trước đó chẳng qua là vì đang dỗi ngươi mà thôi, ngươi đừng để ý, vả lại cũng là lỗi của ngươi nữa, sao ngươi chẳng chịu kể gì cho ta biết a." Ấn Nguyệt Xu chạy tới bên người Địch Cửu, ngữ khí cùng thanh âm đều ngọt lịm tới độ như thể mối quan hệ giữa bọn họ có cái gì mờ ám lắm.
Trong lòng Địch Cửu không khỏi cười lạnh, hắn đã biết Thái Dương Tâm không nằm trên người Ấn Nguyệt Xu, hơn nữa Thái âm Tâm của nàng ta thì đã bị hắn cầm đi mất, nàng ta chẳng còn chút xíu giá trị lợi dụng gì trong mắt hắn, hắn lười phải tiếp tục giả bộ dông dài cùng hạng nữ tử như nàng ta.
Ấn Nguyệt Xu sau khi nhìn thấy trình độ Đan Đạo của đối phương thì liền âm thầm quyết định, dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng tuyệt đối không để cho Địch Cửu chạy thoát khỏi bàn tay nàng. Liền xem như cầm tù hắn thì cũng phải đưa được người tới Trầm Ngư cung.
Năm đó họ Ninh kia cũng là bởi vì ỷ vào Đan Đạo cường hãn mà sinh kiêu. Trước mặt y, tiếng nói của Trầm Ngư cung cũng trở nên vô cùng khép nép, thậm chí bọn họ còn yêu cầu nàng đi câu dẫn đối phương, thế nhưng từ đầu tới cuối, người ta vẫn giữ y nguyên thái độ, hoàn toàn không đặt nàng lẫn Trầm Ngư cung vào mắt, khiến cho Ấn Nguyệt Xu nàng mất sạch mặt mũi.
Trước mắt trình độ Đan Đạo của tên Địch Cửu này tuyệt đối không hề kém cạnh so với họ Ninh kia, thậm chí nàng cho rằng hắn còn cường đại hơn cố nhân năm xưa rất nhiều. Phải biết Địch Cửu không dùng bất kỳ loại hỏa diễm có cấp độ cao nào, hơn nữa còn không có cả lò luyện đan tốt, vậy mà hắn vẫn thừa sức luyện chế ra đỉnh cấp Thần Nguyên Đan trong thời gian vẻn vẹn nửa nén hương.
Việc đó thật quá ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Xem ra không chỉ cần có thực lực Đan Đạo cường đại, mà còn phải có thiên phú trời sinh trong mảng này mới được.
Địch Cửu khoát tay chặn lại, "Chuyện qua rồi, ta sớm đã không nhớ rõ. Huống hồ ta cũng chẳng ăn thiệt thòi gì, còn kiếm lời một viên Thái âm Tâm nữa, việc này phải đa tạ Nguyệt Xu tiên tử đây."
Ấn Nguyệt Xu nghe mà sững sờ, lập tức đáy lòng cười lạnh, tuy rằng trình độ Đan Đạo của đối phương cao thật đấy, nhưng tu vi thì quá kém cỏi, mới chỉ đạt đến cảnh giới Dục Đạo. Một tên Dục Đạo sâu kiến mà cũng dám nuốt trôi Thái âm Tâm của Ấn Nguyệt Xu nàng sao? Tên gia hỏa ngu ngốc đó chưa biết chữ “tử” viết thế nào à?
Bất quá nàng vẫn cố kìm xuống, ngoài mặt giữ nguyên nụ cười uyển chuyển, nói: "A Cửu, Thái âm Tâm kia liền xem như ta tặng cho ngươi vậy, tương lai ngươi có dự định gì không? Chi bằng tới định cư ở Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành đi, không nên khách khí gì cả, có ta ở đây thì..."
Địch Cửu khoát tay chặn lại, đánh gãy những lời dông dài của Ấn Nguyệt Xu, "Nguyệt Xu tiên tử, mặc dù là ta cùng ngươi đi tới đây, nhưng chính ngươi cũng biết, giữa hai ta chẳng có bất kỳ quan hệ nào cả, hơn nữa lời vừa nãy ngươi nói sai rồi."
"A..." Ấn Nguyệt Xu ngỡ ngàng, nhất thời còn chưa kịp phản ứng. Ở trong mắt nàng, Địch Cửu bất quá là một tên Dục Đạo sâu kiến mà thôi, cho dù có là Đạo Nguyên Đan Thần thì với tu vi rác rưởi ấy, hắn cũng chẳng dám phản bác lời nàng nói mới phải.
Địch Cửu từ tốn nói: "Ta tin tất cả mọi người ở đây đều tận mắt chứng kiến, Thái âm Tâm là do ta thắng cược, trừ phi Thiệu Băng San nói ta không thắng được nàng ấy, bằng không nếu đã nhận thua thì viên Thái âm Tâm kia cũng không thể nói là Nguyệt Xu tiên tử tặng không cho ta được."
Thiệu Băng San lập tức lên tiếng: "Không sai, vừa rồi luận đan là ta thua, Địch Đan Thần đã chiến thắng, xứng đáng nhận lấy Thái âm Tâm."
Ấn Nguyệt Xu trong lòng thầm mắng Thiệu Băng San ngu ngốc, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cười cười, không nói gì thêm nữa.
Vô luận là ai, muốn từ trong tay Ấn Nguyệt Xu này lấy đi Thái âm Tâm, đó cũng là người si nói mộng.
Hiện tại nàng đã bắt đầu hoài nghi, dường như Địch Cửu đồng ý đi theo nàng cùng một chỗ chính là vì hắn đã sớm nhắm tới đôi Thái âm Tâm và Thái Dương Tâm kia.
Túc Xúc vẫn đang đứng ở một bên ảo não không thôi, đúng lúc này, đột nhiên viên truyền tin châu trên cổ tay nàng ta bỗng nhiên nhá sáng lên một cái, nàng vội vàng nói: "Hôm nay tới đây đều là hảo hữu, sư phụ ta nói Tuế Hàn cốc Thất Diệu Hàn Tùng Quả đã thành thục rồi, vừa vặn mọi người đều có mặt đông đủ, chi bằng nể mặt Túc Xúc ta, bỏ qua hết những chuyện không vui, cùng nhau đi thưởng thức Thất Diệu Hàn Tùng Quả của Tuế Hàn cốc ta đi."
Nghe Túc Xúc nói thế, rất nhiều người đều vô cùng mừng rỡ.
Thất Diệu Hàn Tùng Quả đây chính là đạo quả a, thậm chí có người còn gọi đây là Tiểu Đạo Nguyên đạo quả, nghe nói phải mất tới 7000 năm nó mới chín một lần. Tuế Hàn cốc quả nhiên rộng lượng, lại cho phép nhiều người như vậy cùng đi thưởng thức Thất Diệu Hàn Tùng Quả.
Trong lòng Địch Cửu thật sự không có chút hứng thú nào. Thất Diệu Hàn Tùng Quả ấy hắn có biết, vốn nó được người ta xưng tụng là Tiểu Đạo Nguyên đạo quả, nhưng thật ra là một loại Hóa Đạo đạo quả.
Vốn dĩ Hóa Đạo đạo quả cũng không tệ, nhưng trong mắt hắn, giá trị của Thất Diệu Hàn Tùng Quả chẳng đáng nhắc tới, bởi vì nó chỉ có thể vẻn vẹn khu trừ một chút tạp chất bên trong thể nội của tu sĩ mà thôi.
Nếu là tu sĩ bình thường tu luyện đến cảnh giới Đạo Nguyên hoặc thậm chí là Hỗn Nguyên, thì tạp chất bên trong thể nội liền vô cùng ít ỏi, hay nói đúng hơn là gần như chẳng có. Mà dù cho còn sót lại mảng tạp chất nào thì cũng không phải là thứ mà đồ vật bình thường có thể diệt trừ nổi, tỉ như một chút đan độc chẳng hạn.
Chẳng hạn như hắn, liền xem như ăn cả một sọt Thất Diệu Hàn Tùng Quả cũng không có nửa điểm tác dụng.
"A Cửu, ta vốn là kẻ ruột để ngoài da, không có lòng dạ tính toán gì, có lời nào cũng liền trực tiếp nói, cho nên vẫn thường xuyên đắc tội với người khác. Sư phụ ta hay bảo, trong lòng ta là trắng, nói ra chính là bụi. Lời ra khỏi miệng chỉ ba giây sau ta liền quên mất, còn mong A Cửu ngươi độ nhân độ lượng, không nên oán trách ta a." Túc Xúc cố ý đi đến bên cạnh Địch Cửu, bày ra dáng vẻ đồng ngôn vô kỵ thấp giọng nói.
Thật ra mới rồi sư phụ nàng quả thật là người phát đạo tin tức tới. Thế nhưng không phải ông ấy có ý mời mọi người cùng đi nhấm nháp Thất Diệu Hàn Tùng Quả, đây không phải là dự định ban đầu của bọn họ, chẳng qua bởi vì phát hiện ra sự tồn tại của Địch Cửu cho nên mới lâm thời thay đổi quyết định, tạo cơ hội để nàng có dịp làm quen với hắn mà thôi.
Tin tức mà vừa rồi sư phụ nàng nhắn, chính là Địch Cửu rất có thể là một vị Hóa Đạo Đan Thánh, thậm chí là Đạo Nguyên Đan Thần. Loại người này đừng bảo là vẻn vẹn gói gọn trong Thái Cực giới, liền xem như Thái Dịch giới hay Thái Tố giới cũng tuyệt đối không có khả năng xuất hiện kẻ thứ hai.
Nếu như có thể lôi kéo hắn ở lại Tuế Hàn cốc, tương lai Tuế Hàn cốc chắc chắn sẽ có thể trở thành đệ nhất đại tông tại vùng giới vực hư không này.
Địch Cửu đã quá lõi đời, sao có thể không nhận ra thái độ và ý tứ của Túc Xúc bất nhất trước sau, hắn không chút nể mặt nàng ta, lớn tiếng cười ha ha rồi đáp: "Xui xẻo rồi, vừa khéo con người của ta thích nhất là nhớ kỹ việc người khác đắc tội mình, cho nên hết thảy giải thích của ngươi đều nên thu lại đi, bởi vì nó vô dụng!"
Túc Xúc giật mình, đây chính là cuộc trò chuyện tán gẫu vui vẻ mà sư phụ nàng muốn nàng nói với đối phương hay sao?