Thế giới thứ chín

Chương 745: Đã Đủ Mở Mang Tầm Mắt Chưa?




Từ đầu buổi đến giờ, chỉ có Lăng Hiểu Sương vẫn một mực không hề chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của Địch Cửu. Nàng khẳng định người bằng hữu mình vừa quen biết không phải là hạng người phù phiếm kia. Vả lại hơn ai hết, những kẻ thâm tàng bất lộ như Địch Cửu, nàng đã từng gặp qua, hơn nữa còn không chỉ có một người.

Giờ phút này không còn ai lên tiếng quấy rầy hắn nữa. Bọn họ đều đang chờ Địch Cửu dùng lô đan và hỏa diễm cấp thấp ấy đem đi luyện chế, hay nói đúng hơn là bọn họ đang chờ xem tới bao giờ đối phương mới chịu nhục mặt thừa nhận là mình luyện đan bất thành.

Hỏa diễm của Địch Cửu rơi lên trên Bán Thần Khí đan lô, vẻn vẹn thời gian mười cái hô hấp, Địch Cửu liền đưa tay vỗ nhẹ một cái vào thành đan lô, tất cả tạp chất trong Bán Thần Khí lập tức đều biến mất dưới cái vỗ ấy của hắn.

Thiệu Băng San trừng to mắt, thật sự cảm thấy rất khó tin. Chỉ dựa vào một động tác mà tức khắc dọn dẹp sạch sẽ đan lô rồi?

Đợi tới khi chứng kiến Địch Cửu đem toàn bộ thần linh thảo đưa vào bên trong Bán Thần Khí, Thiệu Băng San mới có thể xác định thật sự là hắn đã dọn dẹp xong đan lô.

Có thể đứng ở nơi này thì đều là người nổi bật. Địch Cửu vẻn vẹn chỉ dùng một động tác đã nhanh chóng xử lý xong đan lô khiến ai nấy đều không khỏi chú ý, mọi người đều nghĩ xem ra Địch Cửu tựa hồ thật là có mấy phần bản sự.

Bất quá khi trông thấy hắn đưa tay ném hết thảy một đống thần linh thảo vào trong đan lô, những tu sĩ hiểu sơ về Đan Đạo đều lẳng lặng thở dài một tiếng, lò đan dược này bị phế chắc rồi.

Thân là Hóa Đạo Đan Thần, Thiệu Băng San vẫn đang ngây người nhìn Địch Cửu, bởi vì nàng phát hiện khi hắn luyện đan, hắn hoàn toàn không có làm bất luận thủ pháp ẩn nấp nào, nàng căn bản xem không hiểu đan quyết của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy Địch Cửu vẫn luôn không ngừng đem cặn bã cùng dược dịch tách riêng ra.

Vẻn vẹn chưa tới nửa nén hương, thần niệm của Thiệu Băng San liền quét thấy đan dược trong Bán Thần Khí đan lô kia đã thành hình, thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa phải là điều khiến nàng chấn kinh nhất, mà thứ khiến Thiệu Băng San thật sự khó mà tin nổi, ấy chính là toàn bộ những viên đan dược mới vừa ra lò ấy đều là đan dược trung đẳng cùng thượng đẳng.

Tốt xấu gì thì Thiệu Băng San cũng là một Hóa Đạo Đan sư, những việc này hiển nhiên nàng vẫn có thể nhìn ra được.

Càng làm cho Thiệu Băng San kinh ngạc đến ngây người đó là có một chuyện không tưởng đã xuất hiện, phá vỡ hoàn toàn nhận thức bấy lâu nay của nàng.

Thời điểm khi Địch Cửu tập trung khu trừ cặn đan, cặn đan trong lò vẫn luôn không ngừng quay cuồng xung quanh những viên Thần Nguyên Đan kia, mỗi một lần bọn chúng xoáy ngang qua thì Thiệu Băng San liền có thể trông thấy rõ ràng phần đan khí hữu dụng trong cặn đan lại giảm bớt một tầng.

Đáng tiếc là thủ pháp đan quyết của Địch Cửu quá phức tạp, cũng là lần đầu trong đời nàng nhìn thấy, cho nên nàng nửa điểm cũng xem không hiểu.

Khi Địch Cửu đem một lò cặn đan toàn bộ ném ra bên ngoài xong, Thiệu Băng San đã triệt để bị thủ pháp Đan Đạo của hắn làm cho chấn động rồi.

Nhìn Địch Cửu luyện đan, thật giống như nhìn một danh họa tự mình phóng bút vẽ nên bức tranh thủy mặc, tự nhiên mà thành, không có nửa điểm vết tích phải cố sức.

Càng làm cho Thiệu Băng San không thể tin vào mắt mình, chính là một lò Thần Nguyên Đan kia của Địch Cửu sau khi dạo qua một vòng trong cặn đan xong liền tự động thăng phẩm cấp, viên đan dược trước đó vốn là trung đẳng thì biến thành thượng đẳng, viên thượng đẳng liền hóa thành đan dược đặc đẳng. Vả lại một lò đan hắn luyện chế ra được những 12 mai, không có một viên phế đan nào.

Liền xem như Địch Cửu chỉ luyện chế ra được một lò Thần Nguyên Đan có phẩm chất hạ đẳng, thì việc chỉ cần có thể thành 12 mai cũng đủ để hắn xứng đáng được vinh danh là một vị Hóa Đạo Đan Thần vô cùng lợi hại. Đằng này cả 12 mai của hắn, thấp nhất cũng đã là đan dược thượng đẳng.

"Đan dược luyện chế xong rồi, mọi người có thể truyền tay nhau nhìn một chút đi, bất quá ta nói trước, đan dược này là do ta tự dùng thần linh thảo của mình luyện chế ra, cho nên hiển nhiên sẽ không tặng ai đâu đấy." Địch Cửu tùy tiện đặt 12 viên đan dược thượng đẳng và đặc đẳng kia vào một cái khay ngọc rồi đẩy nó lên trên bàn trà, thản nhiên nói với mọi người xung quanh.

Không có người nào ở đây không biết Thần Nguyên Đan, huống chi bọn họ thật sự vừa tận mắt trông thấy chính tay Địch Cửu luyện chế ra thành phẩm.

Đạm Duyên khiếp hãi, thì thào thốt lên: "Thành công rồi, hắn luyện chế ra Thần Nguyên Đan đặc đẳng thành công rồi..."

Coi như sư phụ y tự mình luyện đan thì cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi như thế luyện chế ra đặc đẳng Thần Nguyên Đan được. Hơn nữa nếu như bắt sư phụ y dùng Bán Thần Khí đan lô cùng Dục Đạo Thần Hỏa, vậy thì Đạm Duyên lại càng tin chắc sư phụ mình trăm phần trăm là luyện chế bất thành.

Đợi tới khi Địch Cửu mất kiên nhẫn thúc giục lại lần thứ hai thì mọi người lúc này mới kịp phản ứng, hiện trường lâm vào một mảnh trầm mặc xấu hổ.

Có thể trong thời gian một nén nhang dùng Bán Thần Khí đan lô cùng Dục Đạo Thần Hỏa để luyện chế ra Thần Nguyên Đan, chỉ sợ toàn bộ Thái Cực giới này cũng chẳng có vị Đan sư nào làm được.

Tất cả mọi người chợt tỉnh táo lại, ánh nhìn về phía Địch Cửu cũng hoàn toàn thay đổi, trước đó hoặc là khinh thường, hoặc là khoanh tay đợi xem chuyện vui, hoặc có kẻ tử tế hơn thì là có chút thương hại nhìn hắn. Nhưng bây giờ ánh mắt của bọn họ đều biến thành sự kích động cả rồi.

Địch Cửu hẳn là một kẻ tán tu, thậm chí là một giả hỏa không có bất kỳ hậu trường chống lưng nào đáng nói, bằng không thì Ấn Nguyệt Xu đã chẳng có khả năng xem Địch Cửu như một tên tùy tùng, tùy ý mang theo bên người.

Vả lại có một nguyên nhân chính khiến trước đây bọn họ khinh thường giao tiếp với Địch Cửu, là do trong mắt họ, kẻ này chẳng khác gì một người đã chết. Bởi vì chỉ cần hắn có chút ám muội qua lại với Ấn Nguyệt Xu thì mệnh của hắn đã chẳng còn thuộc về mình nữa rồi. Tương lai dù Ấn Nguyệt Xu luyến tiếc không giết hắn thì đợi tới khi Xuyên Nguyệt Thần Điện điện chủ Nhậm Tễ Sát trở về, ông ta cũng sẽ tiễn đối phương lên đường xuống suối vàng mà thôi.

Bây giờ tu vi của hắn mới chỉ nằm ở cảnh giới Dục Đạo mà đã có thể dùng Bán Thần Khí đan lô luyện chế ra đỉnh cấp Thần Nguyên Đan. Xem ra trong tương lai, việc Địch Cửu có khả năng bước vào Đạo Nguyên Đan Thánh là chuyện hoàn toàn khả thi.

Một Đạo Nguyên Đan Thánh chính là sự tồn tại khiến hầu hết Đan sư ở trong Ngũ Thái giới hư không này đều phải ngưỡng mộ kính nể.

"Ta sai rồi." Khiến Địch Cửu không nghĩ tới, ấy là Thiệu Băng San nhanh chóng cúi đầu, chủ động thừa nhận sai lầm của mình.

Tích Tây Lý cũng kịp phản ứng, gã tự giễu cười một cái, đoạn nói: "Không nghĩ tới A Cửu huynh đệ thật sự là một Hóa Đạo Đan Thần, mặc dù lần này luyện đan cũng không có nói rõ ràng trước đó đan dược có thể mượn nhờ cặn đan để gia tăng phẩm chất thành phẩm, thế nhưng việc ngươi là Hóa Đạo Đan Thần cũng đủ..."

Thiệu Băng San vội đánh gãy lời Tích Tây Lý đang chủ động giải vây thay mình, "Không, trước đó Địch Đan Thần đã giải thích rõ ràng rồi, vả lại ta tận mắt nhìn thấy huynh ấy dùng cặn đan để gia tăng phẩm chất của một lò Thần Nguyên Đan này. Địch Đan Thần nói không sai, là do ta thiển cận, ếch ngồi đáy giếng, rất nhiều thứ đều tự cho rằng mình mới là đúng."

Nói xong câu đó, Thiệu Băng San liền cung kính cúi người hành lễ đối với Địch Cửu. Nàng thật sự là một người cuồng si Đan Đạo, cho nên tuyệt đối không vì mặt mũi của bản thân mà cố chấp không chịu nhận sai đối với kẻ có trình độ cao hơn hẳn nàng không chỉ một cấp bậc. Thiệu Băng San xấu hổ nói: "Địch Đan Thần, nếu ta không có nhìn lầm, ngươi hẳn là một Đạo Nguyên Đan Thần."

Địch Cửu nhìn thoáng qua Thiệu Băng San, cứ việc Thiệu Băng San đã rất thành khẩn tạ lỗi với hắn, thì trong lòng hắn vẫn không dậy lên nổi nửa điểm hảo cảm đối với loại người như nàng ta. Hắn thản nhiên đáp: "Không, ngươi nhìn lầm rồi, ta không phải Đạo Nguyên Đan Thần."

Ánh mắt Thiệu Băng San ảm đạm đi hẳn, lúc đầu khi biết trình độ của người trước mắt rất cường đại, nàng vừa thấy hổ thẹn lại vừa thấy phấn khích, rất muốn được thỉnh giáo Địch Cửu về mảng Đan Đạo. Thế nhưng thái độ của đối phương đã bày tỏ rất rõ ràng, đó là hắn không nguyện ý cùng nàng nói nhảm nhiều lời.