Địch Cửu lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiệu Băng San, chất vấn ngược lại: "Ồ, vậy ngươi liền nói thử xem, rốt cuộc là ta vũ nhục Đan Đạo như thế nào? Có phải ngươi luyện đan thì mới là tôn trọng Đan Đạo, còn người khác luyện đan đều là vũ nhục Đan Đạo hay không? Đã như vậy thì ngươi còn xin chỉ dạy cái rắm a. Ngươi sống dối trá như thế, người nhà của ngươi có biết không?"
Thiệu Băng San bị mắng đến á khẩu, nàng hít sâu vào một hơi, cưỡng ép đem sát ý của mình đè ép xuống, hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "Thiệu Băng San ta đã chìm đắm trong Đan Đạo hơn mười vạn năm, nhưng chưa từng thấy qua có bất kỳ người nào chỉ dùng Bán Thần Khí mà luyện chế thành Hóa Đạo thần đan, không lẽ ngươi là Hỗn Nguyên Đan Thánh, thậm chí là Hợp Đạo Đan Thánh hay sao?"
Địch Cửu lớn tiếng phá ra cười, "Nói như vậy thì đúng là ngươi sống ngần ấy năm xem như uổng phí rồi. Hơn mười vạn năm mà ánh mắt vẫn thiển cận như phế vật, lại còn cầu người khác cũng giống như ngươi, sống thiển cận đến thế? Việc gì ngươi không làm được thì việc đó chính là sai lầm à? Đây là cái thể loại Đan Đạo gì vậy? Ngươi tưởng mình là vũ trụ khai tịch chi chủ chắc? Hết thảy quy tắc trong thiên địa này, thậm chí bao gồm cả quy tắc thành đan cũng đều là do ngươi đặt ra và chế định? Nhất định phải chờ ngươi có thể làm được hoặc tận mắt nhìn thấy có ai đó làm được, vậy thì đấy mới là chân lý?"
Nói thật, lúc đầu Địch Cửu đối với Thiệu Băng San này cũng không quá chán ghét. Thế nhưng càng nói chuyện hắn lại càng cảm thấy vô cùng gai mắt nữ tử đó.
Nàng ta quá mức kiêu ngạo, hơn nữa còn tự phụ về bản thân thái quá, lúc nào cũng cho rằng trình độ Đan Đạo của bản thân là số một nơi đây, không cho phép người khác có ý kiến trái chiều với mình.
Chắc hẳn Thiệu Băng San từ nhỏ tới khi lớn lên vẫn luôn được người xung quanh tán dương cùng cưng chiều đến cực hạn, hết thảy đều lấy bản thân nàng ta làm trung tâm, dẫn tới nàng ta nảy sinh suy nghĩ cực kỳ ngu xuẩn, đó là tất cả những đồ vật hoặc tư tưởng nào trái với nhận biết của nàng, vậy thì thứ đó chắc chắn là sai lầm.
Thật ra vốn dĩ một người cho rằng quan điểm của người khác là sai lầm, vậy cũng chẳng tính là gì. Dù sao thì phàm là con người, ai cũng có chính kiến riêng của bản thân, việc quan điểm khác biệt vốn là chuyện hiển nhiên, cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người đều có cùng một lý tưởng, một nhận thức, một quan điểm sống được.
Nhưng nếu ngươi tự âm thầm đánh giá suy nghĩ của đối phương, chỉ giữ trong lòng chứ không bô bô ra ngoài miệng để bắt kẻ đó thừa nhận mình sai sót, vậy thì được.
Đáng tiếc Thiệu Băng San lại không phải là một kẻ biết điều như vậy. Chẳng những nàng ta bày ra bộ dáng như thể mình chính là kẻ đặt ra luật lệ cho Đan Đạo trên toàn thế giới này, mà còn muốn người khác phải cúi đầu xin lỗi nếu như họ nêu ý kiến trái nghịch với nàng ta.
Nhìn mà xem, Địch Cửu chỉ mới lấy ra một cái Bán Thần Khí đan lô dự định luyện chế Hóa Đạo thần đan, còn chưa kịp làm gì thì đã chọc giận tới vảy ngược của Thiệu Băng San, thậm chí nàng ta còn nảy sinh sát ý đối với hắn.
Loại nữ nhân vừa ngu xuẩn lại vừa thiển cận như này, Địch Cửu có thể cho nàng ta sắc mặt tốt mới là chuyện lạ.
"A Cửu, ngươi nói năng thật sự quá phận rồi. Mỗi một người nơi này đều là tiền bối của ngươi, sao ngươi có thể hỗn xược như vậy?" Ấn Nguyệt Xu sầm mặt lại, ngữ khí lạnh lùng khác hẳn lúc trước.
Địch Cửu cười ha ha một tiếng đầy khinh miệt, như thể lời nàng ta vừa nói chính là trò cười đối với hắn, "Mỗi người các ngươi đều là tiền bối của ta? Loại lời này hay là ngươi tự giữ lại trong lòng mình đi, đừng có lôi ta vào. Trong mắt ta, nơi đây chẳng có ai xứng đáng để xưng hai chữ “tiền bối” với ta, mà ta cũng không muốn làm tiền bối của một đám người như các ngươi."
"Địch Cửu, nếu như ngươi không thể luyện đan thì mau trực tiếp cúi đầu thừa nhận đi, dựa vào mặt mũi của Nguyệt Xu tiên tử, muốn bọn ta lưu ngươi một cái mạng cũng không phải không được. Còn nếu như ngươi cứ tiếp tục hung hăng càn quấy như vậy, cố ý kéo dài thời gian không chịu luyện đan, vậy thì coi chừng chính bản thân Nguyệt Xu tiên tử cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Sắc mặt Tích Tây Lý đã khó coi tới cùng cực, thậm chí trong lời nói của gã còn cố ý ép buộc Ấn Nguyệt Xu phải ra mặt nói lời công đạo, hoặc là đứng về phe của bọn họ.
Ấn Nguyệt Xu từ tốn nói: "Mọi người không cần nhìn mặt mũi của ta. Muốn làm gì cứ tùy ý. Địch Cửu, ngươi tự lo thân ngươi cho tốt đi."
Nàng đối với Địch Cửu đã triệt để thất vọng rồi, đợi lát nữa Địch Cửu bị giết xong, nàng chỉ cần bảo bọn họ giữ lại xác hắn cho nàng là được. Không hiểu sao nàng vẫn luôn cảm thấy trên thân Địch Cửu có một loại khí tức của âm Dương Thái Cực, nàng nhất định phải kiểm tra xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Địch Cửu lạnh giọng đáp trả: "Ánh mắt ngươi mù sao? Không nhìn thấy mới vừa rồi là Thiệu Băng San gây chuyện không để yên cho ta luyện đan à?"
Thấy hắn đối đáp khó nghe như thế, sát khí trên người Tích Tây Lý liền khó mà kiềm chế nổi, gã đưa tay ra định đánh về phía Địch Cửu.
Địch Cửu đồng dạng cũng chuẩn bị thu hồi đan lô để động thủ, mặc dù thương thế của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, thế nhưng chỉ giết một gã Tích Tây Lý rồi rời khỏi đây vẫn là chuyện hắn thừa sức làm.
"Tích sư huynh, xin dừng tay." Thiệu Băng San vội ngăn Tích Tây Lý lại, cố gắng nhẫn nhịn nội tâm đang phẫn nộ, gượng gạo nói: "Địch đan sư, nếu bấy lâu ta sống chỉ là uổng phí cả tuổi tác, vậy thì mời Địch Đan sư sống chẳng hề uổng phí, hơn nữa ánh mắt còn không thiển cận như ta luyện chế một lò Hóa Đạo thần đan để bọn ta được mở mang tầm mắt đi."
Địch Cửu không thèm trả lời Thiệu Băng San, chỉ đơn giản tiện tay lấy ra một đống lớn thần linh thảo.
"Song Diệp Thần Vân Căn!" Đạm Duyên đứng một bên kinh ngạc thốt lên. Nãy giờ y vẫn luôn bị vây vào tình cảnh vô cùng lúng túng. Rõ ràng đầu đuôi sự cố này là do y mà ra, nhưng mọi người lại chỉ xoay quanh chỉ trích Địch Cửu, trong khi y thì chẳng ai thèm đả động đến, làm Đạm Duyên cảm thấy cực kỳ áy náy với đối phương.
Giờ phút này trông thấy Địch Cửu lấy ra một đống lớn thần linh thảo, hơn nữa trong đó còn có một gốc Song Diệp Thần Vân Căn, thì Đạm Duyên mới biết được Địch Cửu muốn luyện chế đan dược gì.
Thứ Địch Cửu định luyện chế là Thần Nguyên Đan, đây chính là đỉnh cấp Hóa Đạo thần đan. Đây là loại đan dược rất có hiệu quả khôi phục thần nguyên đối với các tu sĩ dưới cảnh giới Đạo Nguyên, có thể nói là một trong các loại Hóa Đạo thần đan chuyên có tác dụng chữa trị khó luyện chế nhất.
Sở dĩ nói nó khó luyện chế, thứ nhất là vì Song Diệp Thần Vân Thảo rất hiếm gặp, thứ hai là phối phương đan quyết vô cùng phức tạp, trong quá trình luyện đan chỉ cần sơ sẩy một chút là hỏng cả lò đan ngay. Vả lại rất khó để luyện chế ra được Thần Nguyên Đan có phẩm chất cao.
"Ngươi muốn luyện chế Thần Nguyên Đan?" Thiệu Băng San cũng đồng dạng như Đạm Duyên, kinh ngạc nhìn thần linh thảo trong tay Địch Cửu.
Nàng cũng có thể luyện chế ra Thần Nguyên Đan, nhưng là phải cố hết sức, hơn nữa còn chưa từng luyện chế thành công một viên đan dược thượng đẳng nào, tốt nhất cũng chỉ tới trung đẳng.
Địch Cửu vẫn không buồn trả lời câu hỏi của Thiệu Băng San, chỉ lẳng lặng tế ra hỏa diễm của chính mình. Hắn đương nhiên sẽ không định mang Đạo Hỏa ra đây, Đạo Hỏa tấn cấp cần phải có Thái Dương Tâm, lấy ra thì quá lộ liễu ý đồ hắn tiếp cận Ấn Nguyệt Xu, cho nên thứ hắn tế ra chỉ là hỏa diễm mô phỏng Dục Đạo Thần Hỏa mà thôi.
Trông thấy hỏa diễm mà Địch Cửu định dùng để luyện đan chính là Dục Đạo Thần Hỏa, các tu sĩ có mặt xung quanh đều không khỏi cười thầm một phen, kẻ tốt tính hơn thì chỉ lắc đầu quay đi, có chút không đành lòng tận mắt chứng kiến sự thất bại đầy nhục nhã của hắn.
Công pháp ẩn nặc tu vi của Địch Cửu hiển nhiên không tệ, đáng tiếc là hiện tại hắn lấy đóa hỏa diễm Dục Đạo Thần Hỏa này ra, ai cũng cho rằng thì ra Địch Cửu vẻn vẹn chỉ là một tu sĩ Dục Đạo mà thôi.
Từ đó suy đoán, tuy rằng Địch Cửu hiện tại đang muốn luyện chế Thần Nguyên Đan, thế nhưng ngoại trừ việc hắn lấy được dược liệu là hàng thật giá thật ra thì những thứ hỗ trợ việc luyện đan còn lại đều là thứ không đáng nhắc tới.