Băng San ngồi xuống ghế, nàng tiện tay cầm lấy cái chén, sau đó rót một chung Tinh Không Trà từ cái ấm của Địch Cửu.
Theo suy nghĩ của nàng, thì trà nơi này hiển nhiên đều là do Tuế Hàn cốc chuẩn bị.
Nàng lắc lắc chung trà trong tay khiến cho nước sóng sánh vào thành ly, lập tức có một loại khí tức an tĩnh nhàn nhạt đập vào mặt nàng, vô luận là Túc Xúc hay là Băng San thì đều bị loại khí tức an tĩnh đó nhất thời thu hút sự chú ý.
Băng San nâng chung trà trong tay lên, một hơi uống cạn sạch, lập tức nàng liền trừng lớn hai mắt, biểu cảm trên mặt thể hiện rõ sự kinh ngạc, kích động xen lẫn mừng rỡ không thôi.
Nàng cảm nhận được có một loại tinh không vô cùng mênh mông đang vẩn vơ trước mắt, mà tinh không vô cùng mênh mông ấy hết lần này tới lần khác lại cứ an tĩnh như vậy, tựa hồ như đang vẽ ra cho nàng thấy một cái thế giới hoàn toàn mới mẻ, đó là một mảnh vũ trụ khai thiên sinh cơ a...
Nếu là nhờ vào đó cảm ngộ một phen, hoặc là lý giải một đạo lý nào đó thì chắc chắn sẽ minh bạch sâu hơn hẳn một cái cấp độ.
"Trà ngon!" Băng San hoan hỉ nhìn Túc Xúc vẫn đang trợn tròn mắt đứng một bên, vội vàng hỏi: "Xúc muội, không nghĩ tới Tuế Hàn cốc ngươi còn lấy cả loại trà cực phẩm như vậy ra để đãi khách, thật đúng là khiến ta được mở mang tầm mắt một phen. Đây chính là chung trà hảo hạng nhất mà ta từng uống trong đời."
Đương khi nói chuyện, trong mắt Băng San đã lộ rõ tia khát vọng cùng tán thưởng.
Túc Xúc cảm thấy rất nghi hoặc, nàng đưa tay muốn lấy ấm trà nọ để châm một chén trà uống thử xem như nào, chỉ có điều nàng ta còn chưa kịp vào cái ấm thì Địch Cửu đã đưa tay ra ngăn cản, sau đó thu bình trà của chính hắn vào nhẫn trữ vật, từ tốn nói: "Đây là đồ của bằng hữu ta tặng cho ta, chỉ còn lại có chút này mà thôi, nếu như đều bị các ngươi uống hết thì ta uống gì?"
Nghe Địch Cửu nói bình trà này là của hắn, trong mắt nữ tử tên Băng San kia liền lộ ra một tia áy náy, "Thật xin lỗi a, A Cửu sư huynh, ta cứ tưởng đây là trà do Tuế Hàn cốc mang ra đãi khách chứ, không nghĩ tới lại là của ngươi. Ta tên là Thiệu Băng San, đến từ Thiên Đan tông..."
Thiệu Băng San còn chưa dứt lời giới thiệu thì bỗng đúng lúc đó, một đám người từ trong nội điện lũ lượt kéo ra ngoài. Ấn Nguyệt Xu trông thấy Thiệu Băng San đang ngồi bên cạnh Địch Cửu thì vội vàng bước tới, cười tủm tỉm bắt chuyện: "A Cửu, Băng San muội chính là Hóa Đạo Đan Thần đó, nếu như tương lai ngươi cần luyện đan gì thì đều có thể cầu nàng a."
Thiệu Băng San từ tốn đáp: "Nguyệt Xu tỷ quá đề cao ta rồi, nơi này có người so với ta còn ưu tú hơn nhiều, thời điểm luyện chế Hóa Đạo thần đan thành đan dược còn có thể mượn nhờ cặn đan ngưng tụ đan khí, đề cao đẳng cấp của đan dược kia mà. Ta không có bản lãnh lớn như vậy, thật sự là làm không được."
Một thanh niên vừa bước ra khỏi nội điện, nghe thấy Băng San nói vậy liền đỏ mặt lớn tiếng phản đối: "Ta chắc chắn là có thể, mượn nhờ cặn đan ngưng tụ đan khí khẳng định có thể đề cao đẳng cấp Hóa Đạo thần đan."
"Đạm Duyên, ngươi không thể nhượng bộ Băng San sư tỷ một chút được hay sao? Cứ tranh cãi là ngươi lại tích cực như vậy à?" Một nữ tử tương đối lớn tuổi nhịn không được trách móc một câu.
Địch Cửu rốt cuộc đã hiểu vì cái gì mà ban nãy Thiệu Băng San lại tức giận đùng đùng chạy ra ngoài rồi, nguyên lai là bởi vì thanh niên loạn phát đằng kia nói hươu nói vượn, làm vấy bẩn Đan Đạo trong nội tâm nàng ta.
Mấy tu sĩ đang đứng chung quanh quan sát tình huống đều không khỏi thầm nghĩ “không tốt rồi”.
Những người ở đây chẳng có ai là không hiểu rõ bản tính của Thiệu Băng San. Thật ra nàng ấy vốn là một người rất lý tính, tính tình cũng tương đối dễ chịu. Bình thường chẳng mấy khi tranh cãi với người khác. Chỉ là một khi vấn đề có liên quan tới Đan Đạo, vậy thì nàng liền triệt để trở nên dễ mất bình tĩnh. Chỉ cần có người dám phá vỡ nguyên tắc Đan Đạo trong lòng nàng, nàng nhất định sẽ nổi bão, thậm chí còn có khả năng động thủ với đối phương cũng nên.
Quả nhiên mới vừa rồi Thiệu Băng San còn đang tò mò muốn hỏi thăm Địch Cửu về Tinh Không Trà, nay nghe gã gia hỏa tên Đạm Duyên kia nói thế, Thiệu Băng San liền vỗ mạnh vào bàn một cái, đột ngột đứng bật dậy, lớn tiếng quát: "Thiệu Băng San ta còn không cần bất luận kẻ nào phải nhường nhịn mình. Đạm Duyên, nếu ngươi đã nói có thể mượn nhờ cặn đan ngưng tụ đan khí, thậm chí còn có thể đề cao đẳng cấp thần đan, vậy bây giờ ngươi liền luyện chế một lò cho ta xem thử. Nếu như ngươi làm được, ta liền đứng ra nơi đây, hướng với mọi người thừa nhận ngươi nói đúng, không chỉ đích thân xin lỗi người, mà chính ta còn sẽ quỳ xuống đất bái ngươi làm sư phụ."
Đạm Duyên đỏ mặt, lắp bắp nói, "Mặc dù ta vẫn chưa thể luyện chế ra được, nhưng ta vẫn cho rằng việc này nhất định là có khả năng, hơn nữa khả năng thành công còn rất lớn..."
Thiên Hồ kiếm trang Tích Tây Lý, kẻ duy nhất ở đây diện nguyên bộ trường bào trắng toát, nghe cả hai tranh cãi như vậy liền phá ra cười ha ha một tiếng, không rõ là có ý giảng hòa hay đang châm dầu vào lửa, gã nói: "Nếu không thì như vậy đi, tất cả mọi người giơ tay biểu quyết vậy. Xem thử xem, trong lòng mọi người rốt cuộc là đang cảm thấy ý kiến của ai mới đúng. Nếu như đồng ý với thuyết pháp Đan Đạo của Băng San sư muội thì hãy nhấc tay lên."
Nói xong, Tích Tây Lý là người đầu tiên chủ động giơ tay lên.
Đi theo phía sau Tích Tây Lý, mọi người còn lại cũng đều nhao nhao nhấc tay biểu quyết theo. Cuối cùng Địch Cửu phát hiện, trong đại điện này, kẻ không giơ tay lên chỉ có duy nhất bốn người. Đạm Duyên và Thiệu Băng San vốn là hai đối tượng chính trong cuộc tranh luận, hiển nhiên không cần phải bỏ phiếu làm gì. Trừ hai người đó ra thì hai kẻ vẫn ngồi im bất động còn lại chính là Địch Cửu và Lăng Hiểu Sương.
"Hiểu Sương, vì sao ngươi lại không giơ tay lên?" Vốn Túc Xúc đã đang có thành kiến với hành động vô lễ ban nãy của Lăng Hiểu Sương, nay thấy nàng ta không hùa theo mình như thế thì lại càng thêm khó chịu, thẳng thắn bắt bẻ nàng ấy.
Lăng Hiểu Sương mỉm cười, thản nhiên đáp: "Bởi vì ta đối với Đan Đạo không tinh thông, cũng không biết là ai nói mới đúng, cho nên ta không thể biểu quyết được a."
Lời Lăng Hiểu Sương vừa nói khiến cho sắc mặt của hầu hết tu sĩ đang giơ tay đều có chút mất tự nhiên, trong lòng không khỏi chột dạ. Bọn họ cũng đồng dạng chẳng hiểu gì về Đan Đạo như nàng ta, hoặc nói đúng hơn là trình độ Đan Đạo rất thấp. Bọn họ đồng loạt giơ tay lên như thế cũng chỉ là bởi vì nể mặt muốn về phe của Tích Tây Lý với Thiệu Băng San mà thôi. Lai lịch của Tích Tây Lý không đơn giản, chẳng những xuất thân từ đại tông môn, hơn nữa bản thân gã còn có thực lực nửa bước Hỗn Nguyên, dĩ nhiên khiến hầu hết người ở đây đều e sợ.
Thiệu Băng San cũng vậy, nàng ta đến từ Thiên Đan tông, bản thân vốn là một vị Hóa Đạo Đan Thần. So với xuất thân tán tu của Đạm Duyên mà nói, thì hiển nhiên ý kiến về Đan Đạo của Thiệu Băng San càng có sức thuyết phục hơn. Huống chi, Đạm Duyên còn chưa phải là Hóa Đạo Đan Thần, y vẻn vẹn chỉ là một Dục Đạo Đan Thần mà thôi.
"A Cửu, vì sao ngươi cũng không nhấc tay biểu quyết vậy?" Ấn Nguyệt Xu ngoài mặt cười tủm tỉm nhìn Địch Cửu, thế nhưng trong tâm cũng thấy có chút không hài lòng. Ấn Nguyệt Xu vốn dĩ cũng không hiểu rõ về Đan Đạo, nhưng vừa rồi nàng vẫn giơ tay ủng hộ ý kiến của Thiệu Băng San. Nàng vốn nghĩ, chính mình đã mang theo Địch Cửu đi vào Tuế Hàn cốc này thì xem như Địch Cửu là người của mình. Dưới cái nhìn của nàng, chút chuyện nhỏ ấy không cần nàng phải nhắc, Địch Cửu hiển nhiên phải hùa theo phụ họa nàng mới đúng.