Địch Cửu hững hờ đáp: "Ta không nhấc tay biểu quyết là bởi vì ta cảm thấy vị Đạm Duyên đạo hữu này nói rất đúng a, nếu Đạm Duyên đạo hữu đã nói rất đúng, tại sao ta lại phải ủng hộ cho cái sai?"
Đối với Địch Cửu mà nói, hắn luyện đan hiển nhiên không cần dùng tới cặn đan đan khí để đề thăng phẩm chất thần đan. Thế nhưng trình độ Đan Đạo của hắn so với Thiệu Băng San không biết cao hơn gấp bao nhiêu lần, loại sự tình như mượn nhờ cặn đan để đề thăng phẩm chất thần đan này, hắn đương nhiên biết, hơn nữa còn khẳng định là việc đó hoàn toàn khả thi.
Đây là giải pháp rất hữu hiệu dành cho những Đan sư không quá cường đại. Tuy nhiên cái gì cũng có hai mặt vấn đề. Nếu Đan sư trong quá trình luyện đan có thể chiết xuất ra tạp chất thuần túy thì hoàn toàn có thể mượn nhờ cặn đan để giúp tăng cao phẩm chất của lò đan dược mình luyện. Nhưng nếu tạp chất chiết xuất không thuần túy, thì liền xem như Đan sư có nắm rõ cách làm cũng vô pháp dùng cặn bã đã chiết xuất để cô đọng phẩm chất đan dược.
Bởi vì làm như vậy, trực tiếp sẽ đem một lò đan dược hóa thành phế đan, hoặc là chẳng những không thể đề thăng phẩm chất đan dược, mà ngược lại sẽ còn làm giảm đẳng cấp của lò đan dược ấy xuống thấp hơn.
Trước khi Địch Cửu sáng tạo ra pháp tắc đan quyết thì quả thật hắn đã từng dùng qua loại thủ đoạn này. Nhưng từ sau khi hắn sáng tạo ra pháp tắc đan quyết xong, tất cả những gì tinh túy nhất đều được hắn giữ lại chặt chẽ trong mai đan dược, cơ hồ trong cặn bã mà hắn luyện chế còn thừa sẽ không còn sót lại bất luận đan khí nào hữu dụng, mà đã không có đan khí nào hữu dụng thì đương nhiên hắn cũng sẽ không lại dùng loại thủ đoạn cấp thấp ấy.
Thiệu Băng San nguyên bản đối với Địch Cửu vẫn còn có chút hảo cảm, giờ phút này nghe thấy Địch Cửu nói vậy, nàng liền tức giận nhìn về phía hắn, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén pha lẫn chút khinh thường, "Mặc dù lòe người có thể tạo được sự chú ý, thế nhưng các tu sĩ chúng ta đã tới đây luận đạo, thì đều muốn xây dựng, đóng góp trên cơ sở sự thật, nếu như tín khẩu nói bậy, đạo làm gì tồn?"
Địch Cửu vốn không định hiển lộ tài năng, lại càng không có ý muốn kiếm chút sự chú ý vớ vẩn gì từ với đám người này, chẳng qua là do Tích Tây Lý kia muốn mọi người tỏ thái độ, mà Ấn Nguyệt Xu lại nhìn chằm chằm hỏi hắn vì sao không giơ tay theo nàng ta, cho nên lúc này hắn mới ăn ngay nói thật mà thôi.
Trước đó Thiệu Băng San đã tự tiện uống chén Tinh Không Trà của hắn, bây giờ lại còn bày một bộ sắc mặt khó coi như vậy đánh giá hắn khiến Địch Cửu vô cùng khó chịu, "Thiệu Băng San, ngươi có quan điểm của ngươi, ta có quan điểm của ta. Ngươi không tin ta thì thôi, ta cũng chẳng thèm bắt ép ngươi phải tin tưởng."
Nói đến đây, Địch Cửu bỗng nghĩ về chén Tinh Không Trà ban nãy, lại hừ lạnh một tiếng, "Ta ghét nhất chính là loại nữ nhân như ngươi, vừa đến đã tự tiện cầm bình trà của người khác lên rót uống, cứ như thể toàn bộ thế giới này tựa hồ đều nằm dưới chân của ngươi vậy. Ta nói thẳng, cùng ngươi luận Đan Đạo thật sự là đang kéo thấp cấp bậc của ta, bởi vì ngươi căn bản chẳng hiểu gì về luyện đan cả."
"Ngươi..." Hai mắt Thiệu Băng San tối sầm, sắc mặt thì tái nhợt vì tức giận.
Nàng có một tật xấu khó sửa, đó chính là người ta có thể đánh nàng mắng nàng, nhưng tuyệt đối không thể gièm pha trình độ Đan Đạo của nàng, cũng càng không thể chỉ trích nàng Đan Đạo sai lầm. Trừ phi người đó có thể ở trước mặt nàng, chứng minh cho nàng thấy là nàng đuối lý.
Vả lại vừa rồi đích thật Thiệu Băng San đã vô duyên vô cớ uống chén trà của Địch Cửu, việc này khiến nàng trước là xấu hổ, sau là phẫn nộ vì thấy hắn lại lôi ra nhắc tới cho tất cả mọi người cùng biết, trong lúc nhất thời Thiệu Băng San thẹn quá hóa giận đến nỗi không nói nên lời.
Sắc mặt Ấn Nguyệt Xu đồng dạng trắng bệch vì tức giận. Nàng cho Địch Cửu mặt mũi như thế, chính là muốn để Địch Cửu biết, nàng rất xem trọng hắn, để hắn từ từ cải biến ấn tượng về con người nàng. Nào ngờ Địch Cửu được nước lấn tới, dám ỷ vào chính mình làm chỗ dựa cho hắn mà tùy ý gây chuyện, làm mất mặt mũi của Thiệu Băng San, hay nói đúng hơn là kéo cả nàng xuống nước.
Thiệu Băng San chính là Hóa Đạo Đan Thần, vả lại nàng ta còn xuất thân từ Thiên Đan tông, há có thể tùy tiện đắc tội? Ấn Nguyệt Xu lập tức liền nghĩ tới tính xấu của Địch Cửu, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, nếu như Địch Cửu là một kẻ dễ nói chuyện như vậy thì ban đầu nàng cũng sẽ không nhìn trúng hắn. Nghĩ tới đây, lửa giận của nàng phần nào tiêu tán bớt. Ai bảo nàng nhìn trúng người ta rồi dẫn hắn tới đây, việc này ít nhiều nàng cũng có phần trách nhiệm.
Ấn Nguyệt Xu có thể nín nhịn hạ hỏa, nhưng Tích Tây Lý thì đương nhiên chẳng có lý do gì khiến gã phải làm thế.
Nguyệt Xu tiên tử nuôi một tên tùy tùng, cho hắn ba phần mặt mũi chính là vì nàng ấy thiện lương. Nào ngờ tên rác rưởi ấy lại dám lớn lối như vậy, quả thực là không biết thân phận.
Tích Tây Lý không thèm giả vờ khách khí với Địch Cửu như trước đó nữa, mà là thẳng thắn xen lẫn chút cố ý khiêu khích, hỏi: "Nói như vậy có nghĩa là Địch Cửu huynh đệ đây có thể mượn nhờ cặn đan ngưng tụ ra Hóa Đạo thần đan có phẩm chất cao hơn rồi?"
Địch Cửu bưng chung trà trước mặt mình lên, một hơi uống cạn sạch chén Tinh Không Trà ấy, lúc này mới thản nhiên không nhanh không chậm đáp: "Không sai a."
"Tốt, vậy thì mời Địch đan sư luyện chế cho chúng ta một lò Hóa Đạo thần đan để chúng ta được rửa mắt đi, đừng bảo là ngươi không có đan lô hay thần linh thảo, cứ yên tâm, ở chỗ ta có sẵn rất nhiều đây." Tích Tây Lý chờ chính là câu nói mới rồi của Địch Cửu, hắn vừa dứt lời, gã liền nương theo bắt bớ câu nói ấy, muốn mượn nhờ cơ hội này làm nhục mặt đối phương một phen.
Địch Cửu nheo mắt nhìn Tích Tây Lý, lớn tiếng phá ra cười ha ha, "Ngươi là ai? Có quan hệ như thế nào với ta? Dựa vào cái gì mà lại đòi ta phải luyện đan cho ngươi xem?"
"Nếu như ngươi thật sự có thể dùng cặn đan để ngưng tụ ra Hóa Đạo thần đan có phẩm chất tốt hơn, Thiệu Băng San ta nguyện ý lấy lễ vi sư đối đãi." Thiệu Băng San lập tức lên tiếng..
Ngọn lửa tức giận trong lòng nàng ít nhiều đã giảm xuống bớt, bởi vì câu trả lời của Địch Cửu và Đạm Duyên có sự khác biệt rõ rệt. Địch Cửu nói hắn có thể luyện chế ra loại Hóa Đạo thần đan này, mà Đạm Duyên lại là nói y không thể luyện chế ra được.
Địch Cửu ngoáy tai, như thể y vừa nghe chuyện nực cười hiếm có, "Lễ vi sư? Ngươi cho rằng ta hiếm lạ cái lễ ấy sao? Bao nhiêu người quỳ khóc bái ta làm thầy ta cũng không nguyện ý, ta dựa vào cái gì mà lại muốn thu ngươi làm đệ tử? Là dung mạo ngươi so với người khác đẹp mắt, hay là tính cách ngươi đặc biệt tốt bụng, dịu dàng hơn so với mọi người xung quanh?"
“Ngươi…” Thiệu Băng San lần nữa bị Địch Cửu chọc cho tức giận đến không nói nổi nên lời. Đây là lần đầu tiên trong nhân sinh suốt mười mấy ngàn năm qua, nàng bị một người khinh thường tới cực độ như này.
Sát khí trong mắt Tích Tây Lý lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, nếu như không phải Địch Cửu là người do Ấn Nguyệt Xu dẫn theo, nãy giờ gã đã sớm tiến tới giáo huấn tên tùy tùng chết tiệt đó rồi.
Hiện tại thì sao? Ấn Nguyệt Xu mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng nàng ấy vẫn không chủ động lên tiếng, cho nên một bụng lửa giận của gã cũng chỉ đành phải cố gắng kiềm xuống.
"Địch Cửu, vậy thì ngươi cứ nói thẳng ngươi cần gì, hoặc là làm như thế nào thì ngươi mới chịu luyện chế một lò đan dược đi. Nếu không ta xuất ra một kiện phi thuyền Thần khí trung phẩm, chỉ cần ngươi có thể dựa theo phương thức luyện chế mà chúng ta đã tranh luận trước đó luyện ra một lò Hóa Đạo thần đan, phi thuyền này của ta sẽ tặng cho ngươi."
Địch Cửu lẳng lặng nhìn Tích Tây Lý, vẫn giữ nguyên thái độ bình thản nãy giờ, "Ngươi cảm thấy ta có thể dựa theo phương thức mà mình nói luyện chế ra một lò Hóa Đạo thần đan, vậy thì ta sẽ thèm để ý tới một kiện phi hành Thần khí trung phẩm của ngươi? Nói câu không dễ nghe một chút, thì liền xem như ngươi vứt phi hành pháp bảo của ngươi dưới đất, đến nhìn ta cũng chẳng buồn nhìn nữa là xoay người lại nhặt a. Chỉ có loại người chưa từng va chạm xã hội bên ngoài nhiều như ngươi mới có thể cho rằng một kiện trung phẩm phi hành pháp bảo là vật đáng giá đến vậy."