"Ngươi nói đi, muốn ta hỗ trợ chuyện gì? Nhưng trước đó ta phải nói cho ngươi rõ, nếu như là việc ta có thể giúp được, hiển nhiên ta sẽ không từ chối, nếu như đã là việc ta không thể giúp, vậy thì ta cũng không có biện pháp nào đâu." Địch Cửu đối với Lăng Hiểu Sương rất có hảo cảm, ngoại trừ vì nàng ta sở hữu một đôi mắt vô cùng sạch sẽ, thì thứ khiến cho Địch Cửu thấy nàng ta không tệ chính là vì hắn không cảm nhận được bất kỳ khí tức không thoải mái nào từ trên người Lăng Hiểu Sương.
Chỉ riêng chuyện này đã là khác biệt hoàn toàn so với Ấn Nguyệt Xu. Lần đầu tiên gặp mặt nàng ta, trong lòng Địch Cửu liền bất giác nảy sinh cảm giác bài xích, không một chút thấy tán thưởng như thái độ của phần lớn tu sĩ mà hắn từng gặp.
"Nếu có một ngày Địch đại ca có cơ hội đi tới Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên, xin hãy giúp ta nhắn một lời cho vị bằng hữu của ta." Lăng Hiểu Sương đưa tay đánh ra một đạo cấm chế, lúc này mới ngưng tụ thanh tuyến, ngữ điệu mang theo một tia thỉnh cầu.
Địch Cửu dở khóc dở cười, đáp: "Mặc dù ta rất muốn đi tới Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên, đáng tiếc tới tận bây giờ ta vẫn không có được phương vị cũng như cách thức đi tới đó. Ta cũng không biết Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên rốt cuộc nằm ở một phương giới vực nào, xem như cô phụ lời nhờ vả của ngươi rồi. Nhưng đương nhiên, nếu có một ngày ta thật sự có thể đi tới đó, ta nhất định sẽ truyền lời tới cho vị bằng hữu của ngươi."
Lăng Hiểu Sương nghi hoặc nhìn Địch Cửu, khó hiểu hỏi: "Địch đại ca, chẳng lẽ ngươi không biết Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên và Thái Cực giới vốn nằm cùng một phương vũ trụ sao? Chênh lệch bất quá là đường xá xa xôi một chút mà thôi."
"Thật à?" Bỗng nhiên nghe được một tin tức không tưởng, Địch Cửu liền thấy kinh hỉ, hắn kích động thúc giục: "Ngươi mau nói là mình cần nhắn gửi cho ai đi, còn có một việc nữa, ngươi có biết làm sao đi tới được Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên không?"
Lăng Hiểu Sương giờ mới hiểu được, nguyên lai Địch Cửu căn bản cũng không biết gì về Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên.
Bất quá có thể trợ giúp được một chút cho Địch Cửu, nội tâm nàng cảm thấy vô cùng cao hứng, vội vàng đáp: "Đáng tiếc lúc trước ta vốn có một phương vị cầu đi đến Thiên Ngoại Thiên, nhưng chiếc nhẫn trữ vật của ta lại bị người khác cầm đi rồi, cho nên hiện tại ta không có không gian phương vị chỉ đường cho Địch đại ca, nhưng không sao, ta có thể nói cho ngươi biết đường đi tới đấy như thế nào. Ta có hai vị bằng hữu, một người tên là Diệp Ức Mặc, người còn lại là Điền Mộ Uyển. Nếu Địch đại ca nhìn thấy hai người bọn họ thì chỉ cần nói..."
"Bành!" Một tiếng động ầm ĩ chợt vang lên, đánh gãy lời Lăng Hiểu Sương đang nói, liền ngay sau đó có một nữ tử lạnh lùng cấp tốc vọt ra ngoài.
Không đợi nữ tử này đi đến đại môn, Địch Cửu đã nhìn thấy Túc Xúc cũng vội vàng chạy ra, sắc mặt nàng hiển lộ rõ vẻ áy náy, vội vàng ngăn cản bước chân của nữ tử thanh lãnh nọ, cố gắng khuyên giải: "Băng San tỷ, mọi người ở cùng một chỗ luận đạo thì chắc chắn sẽ có một số quan điểm khác biệt. Nếu có gì không hài lòng, chúng ta cứ bỏ qua đi, có được không? Băng San tỷ xin bớt giận, nếu tỷ cứ nổi giận đùng đùng như vậy rời đi, tương lai Túc Xúc ta còn mặt mũi nào mà đứng ra tổ chức một buổi tụ họp tương tự nữa, chắc chắn ai cũng sẽ nói Tuế Hàn cốc ta tiếp đãi khách nhân quá tệ cho xem."
Nữ tử tên Băng San kia tựa hồ đã nuốt xuống được cơn phẫn nộ trước đó, nàng thở dốc một hơi, lồng ngực chập trùng thấy rõ, không tiếp tục kiên quyết rời khỏi đại điện nữa. Bất quá nàng cũng không định quay vào nội điện tiếp tục luận đạo, ngược lại là đi thẳng đến chỗ bàn mà Địch Cửu và Lăng Hiểu Sương đang ngồi.
Đúng lúc ấy, Túc Xúc mới phát hiện ra Lăng Hiểu Sương thế mà dám ngồi đối diện, mặt đối mặt với Địch Cửu. Sau giây lát kinh ngạc đầu tiên thì lập tức trong mắt nàng ta liền bùng lên một tia lửa giận.
Dù rằng tính tình Túc Xúc có rộng lượng đến đâu, thì ở trong mắt nàng Lăng Hiểu Sương cũng chỉ là một nữ tỳ thấp kém. Thân là một nữ tỳ mà lại dám ngồi cùng bàn với khách nhân, quả thực là đang đánh vào thể diện của Tuế Hàn cốc nhà nàng.
Tuy rằng nàng vốn dĩ cho rằng sự tồn tại của một gã nam nhân chỉ biết dựa hơi Ấn Nguyệt Xu để tới được đây như Địch Cửu, thì cũng chẳng khác rác rưởi là mấy. Nhưng tốt xấu gì thì ngoài mặt hắn ta cũng còn được tính là khách nhân a.
"Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi lui ra ngoài trước đi." Túc Xúc không hổ là quý đệ tử của Tuế Hàn cốc, tu dưỡng không tệ, mặc dù đang vô cùng tức giận nhưng nàng ta vẫn kìm chế được ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói với Lăng Hiểu Sương, tránh làm cho chính bản thân mình thất thố trước mặt mọi người.
Lăng Hiểu Sương mỉm cười, thế nhưng nàng còn chưa kịp làm ra quyết định gì thì Địch Cửu ngồi ở đối diện đã thay nàng nói trước: "Ta cùng Hiểu Sương sư muội đang trò chuyện vui vẻ, vì sao lại bảo Hiểu Sương sư muội phải ra ngoài chứ?"
"..." Túc Xúc nhất thời nghẹn lời, nàng không nghĩ tới Địch Cửu lại dám đối đáp như thế với mình. Chẳng lẽ Địch Cửu thật sự không biết thân phận của chính hắn nực cười tới cỡ nào hay sao?
Hắn cho rằng mình có thể ở cùng một chỗ với Nguyệt Xu, được nàng ấy dẫn tới đây, như vậy có nghĩa là Nguyệt Xu thật sự coi trọng hắn?
Lẽ nào là hắn ngây thơ hoặc là quá ngu ngốc, không biết bản thân mình vẻn vẹn chỉ là một tùy tùng nho nhỏ của Ấn Nguyệt Xu, không, thậm chí thân phận còn thấp hèn hơn thế, ngay cả tùy tùng cũng không bằng. Lúc nào tâm tình Nguyệt Xu tốt thì gã Địch Cửu này còn có thể đi theo bên người nàng ấy, nhưng tâm tình mà không tốt, chỉ e sẽ lập tức một cước đá phăng Địch Cửu đi.
Chuyện này cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều hiểu, đoán chừng kẻ duy nhất không biết gì, mà còn tự dát vàng lên mặt mình có lẽ chỉ có mỗi tên Địch Cửu trước mắt nàng đây mà thôi. Nói dễ nghe một chút thì là người ái mộ, theo đuổi Nguyệt Xu. Còn thẳng thắn nói khó nghe hơn thì bất quá cũng chỉ là vật thay thế mà Nguyệt Xu tìm về mà thôi. Một vật thay thế thấp hèn mà cũng dám xem chính mình như khách quý của Tuế Hàn cốc? Thật đúng là đã khiến cho Túc Xúc phải rửa mắt mà nhìn.
Nếu như không phải nàng cố kỵ mặt mũi của Ấn Nguyệt Xu, thì chỉ sợ dựa vào câu nói ngu xuẩn mới rồi của hắn, nàng đã dùng một bàn tay đập nát gã nam nhân đối diện thành bã vụn rồi.
Lăng Hiểu Sương vốn tính ngoài mềm trong cứng, nếu như không có Địch Cửu chủ động lên tiếng, thì nàng đã sớm đứng lên tránh qua một bên. Đây cũng không phải là vì nàng sợ hãi gì Túc Xúc, mà là nàng căn bản không đem lời Túc Xúc nói coi ra gì. Lăng Hiểu Sương nàng dù sao cũng là một cường giả Hợp Đạo, há có thể để ý tới một Túc Xúc nho nhỏ?
Thế nhưng hiện tại Địch Cửu đã vì nàng mà lên tiếng, nàng đương nhiên không có ý định động đậy.
Túc Xúc trông thấy Địch Cửu dám phản bác nàng, hơn nữa tỳ nữ Lăng Hiểu Sương kia còn thản nhiên ngồi im bất động, trong lòng mặc dù vẫn còn có thể gắng gượng nhịn xuống cơn tức, nhưng sắc mặt bên ngoài đã vô cùng khó coi.
Trái với sự nhẫn nhịn đến khó tin của Túc Xúc, nữ tử tên Băng San kia lại kinh ngạc nhìn Địch Cửu.
Mặc dù nàng ta vốn không phải là kẻ thích ngồi hóng hớt chuyện bát quái, thế nhưng Ấn Nguyệt Xu thật sự quá nổi tiếng, cho nên nàng ta đồng dạng cũng biết một chút về thói quen thường xuyên thay đổi nam tử bên người của Ấn Nguyệt Xu.
Băng San kinh ngạc là vì nàng hoàn toàn không nghĩ đến, một kẻ chỉ đáng làm người tùy tùng xách dép cho Ấn Nguyệt Xu mà cũng dám đối nghịch với Túc Xúc.
Phải biết ban nãy Túc Xúc gọi hắn mấy tiếng A Cửu sư huynh, đơn thuần cũng chỉ là vì nghĩ cho mặt mũi của Ấn Nguyệt Xu mà thôi. Trên thực tế, không cần Túc Xúc phải nói thẳng ra thì trong lòng bất luận kẻ nào có mặt ở đây thì cũng thừa biết, trong mắt Túc Xúc, Địch Cửu thậm chí ngay cả một con chó cũng không bằng.
Bất quá Băng San cũng không có ý định xen vào chuyện của bọn họ. Vốn dĩ thái độ đối đãi khách nhân hay tỳ nữ gì gì đó của Tuế Hàn cốc đâu có quan hệ với nàng, nàng quản làm gì.