Địch Cửu ngồi xuống, thuận miệng đáp: "Đương nhiên, có vấn đề gì thì ngươi cứ tùy ý hỏi."
"Ngươi có phải đã nhìn ra tu vi thật sự của ta hay không?" Lâu Hiểu Sương nhìn thẳng vào mắt Địch Cửu, trong lúc nói chuyện, căn bản nàng ta cũng không để thanh âm của mình tản mát ra ngoài.
Địch Cửu gật đầu, "Cũng không phải đặc biệt khẳng định, đại khái chỉ có thể biết được một chút mà thôi."
"Vậy ngươi nghĩ rốt cuộc tu vi của ta là gì?" Ngữ khí của Lâu Hiểu Sương đột ngột kích động hẳn lên, nàng nhìn chằm chằm Địch Cửu, thanh âm khi hỏi thoáng có chút run rẩy.
Địch Cửu chỉ vào chỗ ngồi đối diện, bình tĩnh nói: "Ngươi ngồi xuống đi rồi tiếp tục nói. Không cần phải khẩn trương như vậy. Liền xem như trời sập xuống thì hai người chúng ta cũng đâu phải chịu trách nhiệm đỡ lấy, ngươi gấp gáp cái gì?"
Lâu Hiểu Sương nghe thế thì hơi ngạc nhiên, nàng hít sâu vào một hơi, đoạn gật đầu với Địch Cửu, "Đúng, ngươi nói không sai, liền xem như trời sập thì cũng chẳng tới lượt chúng ta phải chống đỡ."
Đang khi nói chuyện, Lâu Hiểu Sương liền ngồi xuống ở vị trí đối diện Địch Cửu, thái độ khác hẳn ban nãy, hoàn toàn không có nửa điểm câu nệ.
Địch Cửu đem cốc nước trà mà ban nãy nàng ta bưng tới đẩy qua một bên, đoạn xuất ra một bình trà của chính mình, sau đó tự lấy vài lá Tinh Không Trà ra ngâm một bình trà mới, làm xong xuôi mới rót một ly rồi đưa qua cho Lâu Hiểu Sương, thản nhiên lên tiếng: "Là trà do ta tự tay sao, ngươi thử uống một chút đi."
Địch Cửu tự pha trà cho mình uống, đương nhiên sẽ không keo kiệt chỉ dùng một mảnh lá trà. Bình trà trước mặt là hắn dùng tới những mười mảnh lá Tinh Không Trà để pha ra.
Nếu để cho những kẻ vẫn luôn khát khao cầu khẩn Tinh Không Trà của hắn, chẳng hạn như vị lão bản Hình Hồng ở Hư Thị kia biết được thì chắc chắn sẽ giậm chân tức tối dữ lắm. Phải biết, mỗi lần pha trà uống, ông ta cũng chỉ dám lấy ra đúng mỗi một lá, hơn nữa còn tiếc nuối đếm đi đếm lại số lá trà còn lại trong cái hộp mà Địch Cửu tặng cho, chỉ sợ hết rồi thì không biết tới năm nào tháng nào mới có thể gặp lại để xin Địch Cửu lần nữa.
Ly trà vẫn còn nguyên trên bàn thì khí tức tinh không nhàn nhạt mà an tĩnh kia đã tản mát quẩn quanh mũi Lâu Hiểu Sương, nàng ta hít vào một hơi thật sâu, lập tức cảm giác được thức hải cùng Nguyên Thần của chính mình bỗng nảy sinh một thứ cảm xúc linh hoạt kỳ ảo.
Lâu Hiểu Sương giật mình, đây chắc chắn không phải trà ngon bình thường, nàng vội vàng nâng chung trà đưa đến bên miệng. Trà còn chưa uống xuống mà trong lòng đã cảm nhận được cảm giác thanh lương, tựa hồ cách xa việc tu luyện buồn tẻ, cách xa cả vũ trụ huyên náo này.
Lâu Hiểu Sương không nhịn được nữa, bưng chung trà trong tay lên, một hơi uống cạn sạch, tức khắc liền cảm nhận được một loại an tĩnh đến cực hạn, tâm hồn bỗng chốc thăng hoa hơn hẳn.
Sự an tĩnh kia dần hóa thành hư không mênh mông, thậm chí còn có thể diễn hóa ra hẳn một cái thế giới vô danh trước mặt nàng...
Lâu Hiểu Sương nhắm mắt lại, trong nội tâm nàng bỗng thấy rưng rưng xúc động, đây là lần đầu tiên trong đời nàng được uống một tách trà kỳ diệu đến thế. Chỉ cần cho nàng một ngụm trà, nàng đã nhìn thấy cả một thế giới mới.
Giờ khắc này, nàng tựa hồ cảm nhận được sự giam cầm nặng nề trong cơ thể mình bắt đầu buông lỏng dần, có một loại sinh cơ mới mẻ đang dần ươm mầm và nảy sinh ngay bên trong nội thể của chính nàng.
"Trà ngon, quà thật là trà rất ngon..." Một hồi lâu sau, Lâu Hiểu Sương rốt cục mở mắt, kích động nói với Địch Cửu.
Nhưng Địch Cửu ngồi bên đối diện vẫn đang nhắm chặt mắt, trong lòng của hắn cũng tựa như Lâu Hiểu Sương, đều đồng dạng kích động không thôi. Hắn căn bản chưa từng nghĩ đến, nguyên lai Tinh Không Trà của hắn lại có thể gia tăng tốc độ chữa thương. Vẻn vẹn một ngụm trà, thương thế của hắn liền khôi phục theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Địch Cửu nơi nào sẽ còn rảnh rỗi phân tâm mà đi trả lời Lâu Hiểu Sương, hắn gấp rút đem tách trong tay uống một hơi cạn sạch. Lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một phen, trong lòng không khỏi tự trách, hắn thật đúng là có bảo bối ngay trong người mà không biết a.
"Ta cũng tự cảm thấy trà này không tệ. Chính thức giới thiệu một chút, ta tên là Địch Cửu, đến từ một địa phương cách đây rất xa." Địch Cửu cảm nhận được thực lực của chính mình đang tăng tốc khôi phục thì tâm tình cũng trở nên vui vẻ hẳn.
Vốn dĩ hắn cũng chẳng nghĩ tới việc sử dụng Tinh Không Trà, chẳng qua là vì định lấy ra mời Lâu Hiểu Sương, nhằm giúp nàng ta giải tỏa sự giam cầm nặng nề trong quá trình tu luyện, không nghĩ tới lại vô tình phát hiện thêm một công dụng diệu kỳ của món bảo bối này, trong lòng Địch Cửu tự nhiên là cao hứng không thôi.
"Lăng Hiểu Sương gặp qua Địch đại ca." Lăng Hiểu Sương đứng lên cúi người hành lễ, hiện giờ nàng đã hiểu rõ một chuyện, Địch Cửu chắc chắn không phải là một tu sĩ tầm thường.
"Ngươi họ Lăng?" Địch Cửu nghi hoặc nhìn Lăng Hiểu Sương.
Lăng Hiểu Sương gật đầu, "Đúng vậy, ta vốn là họ Lăng, Hiểu Sương thì là tên thật của ta. Ta cũng không phải là người của Thái Cực giới, đồng dạng giống Địch đại ca, đều đến từ một nơi rất xa."
Đương khi nói chuyện, Lăng Hiểu Sương thoáng có chút thất thần, có lẽ là vì nàng ta đang nghĩ tới quê hương quen thuộc của mình.
"Ngươi đắc tội với người ta sao? Nếu như ta không nhìn lầm, tu vi của ngươi hẳn là Hỗn Nguyên viên mãn, thậm chí là đã chạm đến Hợp Đạo." Địch Cửu cảm thấy quan hệ giữa hắn và Lăng Hiểu Sương đã thân thiết hơn trước, cho nên nói chuyện cũng tương đối thoải mái, không do dự rào trước đón sau như ban nãy nữa.
Lăng Hiểu Sương kinh ngạc không thôi nhìn Địch Cửu, một hồi lâu sau mới thì thào thốt lên: "Địch đại ca, ngươi thật sự có thể thấy được tu vi của ta? Chẳng lẽ ngươi đã là..."
Địch Cửu khoát tay chặn lại, "Ngươi không nên nghĩ quá nhiều, tu vi của ta so ra kém hơn ngươi rất nhiều, vả lại hiện tại bản thân ta còn đang thụ thương. Chỉ là do công pháp ta tu luyện giúp ta tương đối mẫn cảm với tu vi của người khác mà thôi."
Dứt lời, Địch Cửu liền chỉ vào bình trà trước mặt rồi nói với Lăng Hiểu Sương: "Tinh Không Trà này của ta đối với ngươi sẽ có chỗ hữu hiệu, nếu không chê thì ngươi cứ việc uống nhiều một chút."
"Vâng, đa tạ Địch đại ca." Lăng Hiểu Sương đương nhiên không định khách khí, chủ động rót một chén trà đưa qua cho Địch Cửu, sau đó lại rót thêm cho mình một chén, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.
Địch Cửu cũng giống nàng ta, uống cạn tách trà trong tay, hiện tại hắn rất cần thương thế của mình có thể mau chóng phục hồi càng nhanh càng tốt. Hắn lại đổ đầy hai chung trà rồi đẩy một chén qua cho Lăng Hiểu Sương, thản nhiên nói: "Trong cơ thể ngươi tựa hồ bị cái gì đó cầm cố lại, mặc dù ta không nhìn ra được rốt cuộc là vật gì có thể chèn ép tu vi của ngươi, bất quá ta có thể cho ngươi một lời khuyên, việc ngươi lưu lại Tuế Hàn cốc này, đối với ngươi mà nói, không có nửa điểm chỗ tốt."
Lăng Hiểu Sương thở dài, không vội trực tiếp trả lời Địch Cửu mà là nói lảng sang chuyện khác: "Địch đại ca, ta cũng cảm giác được trên người ngươi có một loại khí tức siêu việt mà tu sĩ tầm thường chẳng thể có được, cho nên ban nãy vừa nhìn thấy Địch đại ca, ta liền biết ngươi là một người đặc biệt, lúc này mới muốn xin ngươi giúp ta một chuyện."
Địch Cửu khẽ nhíu mày, hắn tu luyện Quy Tắc Đại Đạo, hiển nhiên không phải là thứ mà tu sĩ tầm thường có thể so sánh, nhưng nếu như Lăng Hiểu Sương ngay cả việc này cũng có thể nhìn ra được, đây chẳng phải là quá mức nghịch thiên rồi sao?
Trông thấy Địch Cửu nhíu mày, Lăng Hiểu Sương giật mình nghĩ tới một chuyện, liền nhỏ giọng giải thích: "Địch đại ca, ngươi không nên hiểu lầm, sở dĩ ta có thể cảm giác được không phải là bởi vì ta có bao nhiêu lợi hại, mà là bởi vì ta đã từng may mắn gặp qua một vị cường giả giống như ngươi, cho nên mới có thể tự mình cảm thụ được loại khí tức đại đạo siêu việt tu sĩ tầm thường này."
Địch Cửu chỉ gật đầu mà không định hỏi thăm sâu hơn. Trong vũ trụ mênh mông, có vô số giới vực cùng vô số hư không khác nhau, cường giả chân chính lại càng là nhiều không kể xiết. Hắn có thể sở hữu được tia đạo tắc thứ chín nghịch thiên kia, thế thì ai có thể khẳng định được người khác không chiếm được tia đạo tắc thứ tám, thứ bảy hoặc là những tia đạo tắc còn lại?
Đừng bảo là người khác, liền xem như vị Vũ Trụ Chi Chủ kia, Địch Cửu đoán chừng cho tới khi mình tu luyện tới bước thứ ba thì chỉ sợ khoảng cách chênh lệch giữa hắn và y vẫn còn rất rất xa.