Địch Cửu lẳng lặng đứng ở một bên, chờ Ấn Nguyệt Xu cùng những tu sĩ kia chào hỏi qua lại lẫn nhau.
Đợi tới khi nàng ta vui vẻ trò chuyện hết một lượt với mọi người, thì Ấn Nguyệt Xu lúc này dường như mới nhớ ra Địch Cửu, vội chủ động kéo hắn tới làm quen: "A Cửu, ngươi xích tới gần đây một chút, ta giới thiệu vài bằng hữu thân thiết của ta cho ngươi."
Lực chú ý của đám người kia bây giờ mới đặt lên trên người thanh niên lạ mặt duy nhất ở đây, thấy thái độ không chút qua loa của Ấn Nguyệt Xu dành cho hắn, cả bọn đều nhao nhao gật đầu tỏ ý chào hỏi đối với Địch Cửu.
"A Cửu, đây là Tuế Hàn cốc Túc Xúc, cũng là đệ tử thân truyền duy nhất của cốc chủ, ngươi nên gọi nàng ấy là sư tỷ." Người đầu tiên Ấn Nguyệt Xu giới thiệu cho Địch Cửu biết chính là nữ tử có mỹ mạo cùng dáng người bức nhân không kém cạnh gì so với Ấn Nguyệt Xu, thậm chí ở phương diện khí chất còn muốn hơi lấn át nàng ấy một bậc. Chung quy cũng vì Địch Cửu vốn có ấn tượng xấu về Nguyệt Xu, cho nên nhìn người lạ trước mắt, không hiểu sao trong lòng hắn bất giác đánh giá đối phương cao hơn nàng ta.
"Không cần đâu, là ta phải gọi A Cửu sư huynh mới hợp lẽ, Túc Xúc gặp qua sư huynh." Túc Xúc chủ động thi lễ đối với Địch Cửu, ngữ điệu khi nói chuyện cũng vô cùng khiêm tốn khách khí.
Địch Cửu đáp lễ lại, ánh mắt vô tình quét qua nữ tỳ đang đứng cúi đầu nâng khay rượu phía sau lưng Túc Xúc.
Theo Địch Cửu quan sát, nữ tỳ kia có dáng người thậm chí so với Túc Xúc còn hoàn mỹ hơn. Thế nhưng đáng tiếc dung mạo lại vô cùng bình thường, tựa hồ như có một cỗ thanh khí mơ hồ bao trùm ở phía trên.
Tu vi của nữ tỳ đó nhìn thoáng qua thì rất thấp, chỉ là một tu sĩ Dục Đạo sơ kỳ mà thôi. Nhưng trong mắt Địch Cửu, thực lực của nàng ta tuyệt đối không phải là Dục Đạo sơ kỳ, mà phải là người có tu vi mạnh nhất so với toàn bộ người ở đây, bao gồm cả hắn, chí ít cũng phải là Hỗn Nguyên hậu kỳ, thậm chí có thể còn chạm tới một bước cao hơn nữa.
Ánh mắt hắn lại đảo qua tia thanh khí trên mặt nữ tỳ nọ, không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy tia thanh khí đó có chút cổ quái, trông không được tự nhiên cho lắm.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của Địch Cửu đang nhìn về phía nữ tỳ bên người mình, Túc Xúc liền khanh khách cười một tiếng, đoạn trêu chọc hắn: "A Cửu, ta còn tưởng rằng ngươi là vì truy cầu Nguyệt Xu tỷ nên mới tới đây, thế nhưng nãy giờ ngươi vẫn không rời mắt ra khỏi nữ tỳ của ta, như vậy là không được đâu nhé. Vả lại nhan sắc của nàng ta cũng chẳng phải rất dễ nhìn gì, còn kém xa so với Nguyệt Xu tỷ mà. Chỉ được mỗi cái là năng khiếu tu luyện rất tốt, thế nhưng do nàng ta gặp phải vấn đề không nhẹ trong khi tu luyện nên mới thành ra như bây giờ, nếu không phải vậy thì chưa chắc tu vi của nàng ấy đã kém ta, khi đó nàng ấy không chỉ dừng lại ở cảnh giới Dục Đạo, mà có khi đã thăng lên tới cảnh giới Hóa Đạo hậu kỳ rồi cũng nên."
Địch Cửu trong lòng thầm cười lạnh, Hóa Đạo sao? Thực lực của Túc Xúc ngươi mà đặt ở trước mặt vị nữ tỳ ấy thì cũng không đủ để so với một phần của nàng ta nữa là.
Nữ tỳ kia hiển nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt Địch Cửu đang nhìn mình, nàng ấy chủ động hạ thấp người, cung kính thi lễ đối với Địch Cửu: "Lâu Hiểu Sương gặp qua Cửu ca."
Địch Cửu chỉ khẽ gật đầu đáp lễ lại, sau đó không nói gì thêm nữa. Dù sao thì chuyện cũng chẳng liên quan tới hắn, dù đối phương có khôi phục lại thực lực Hỗn Nguyên hậu kỳ, thậm chí là Hợp Đạo thì thế nào, hắn cũng chẳng thèm để ý.
"A Cửu, hai vị này là Thiên Hồ Kiếm Trang Tích Tây Lý sư huynh cùng Thần Uẩn Hà Thánh Đạo tông Tuân Thần Tử sư huynh, ngươi cần phải thỉnh giáo bọn họ nhiều hơn đấy." Ấn Nguyệt Xu chủ động đánh gãy cuộc nói chuyện giữa Địch Cửu và Lâu Hiểu Sương, lần nữa kéo Địch Cửu quay sang giới thiệu với hai người bằng hữu khác của nàng.
Tích Tây Lý và Tuân Thần Tử đều là tu sĩ nửa bước Hỗn Nguyên.
Địch Cửu thầm nghĩ, xem ra Thiên Hồ kiếm trang và Thần Uẩn Hà Thánh Đạo tông của hai người bọn họ khẳng định cũng là đỉnh cấp đại tông môn ở Thái Cực giới này, cho nên mới bồi dưỡng ra được những tu sĩ tuổi hẵng còn trẻ mà đã có một thân tu vi đáng gờm như thế.
Tích Tây Lý diện một thân áo bào trắng toát, dáng vẻ anh tuấn lỗi lạc, bên hông còn cài một cây tiêu bằng thanh ngọc, nhìn cực kỳ thư sinh, có vẻ là một người rất để ý đến ngoại hình. Ngược lại Tuân Thần Tử bên kia thì nhìn tương đối chất phác hơn một chút.
"Ha ha!" Tích Tây Lý sảng khoái cười ha ha một tiếng, chủ động ôm quyền nói với Địch Cửu, "A Cửu đạo hữu thì cần gì phải hướng chúng ta thỉnh giáo chứ, ngược lại là hai người bọn ta nên thỉnh giáo A Cửu một phen mới phải, rốt cuộc là làm thế nào mới có thể đủ tư cách đi theo bên người Nguyệt Xu tiên tử như vậy?"
Lời này vốn dĩ nghe có chút mỉa mai Địch Cửu chỉ là kẻ nịnh nọt đi theo lấy lòng Ấn Nguyệt Xu mà thôi, nhưng qua miệng Tích Tây Lý thì tựa hồ như đấy là việc vô cùng thiên kinh địa nghĩa.
Địch Cửu trong lòng thầm than, uy vọng của vị điện chủ Xuyên Nguyệt Thần Điện Nhậm Tễ Sát kia thật sự là chẳng ra sao cả, nếu như điện chủ Nhậm Tễ Sát mà có uy danh cường hãn một chút, bọn gia hỏa ở đây dám nói đùa như thế sao? Ấn Nguyệt Xu dù gì cũng là tức phụ của ông ta a.
Phía sau Ấn Nguyệt Xu vẫn tiếp tục giới thiệu thêm vài người nữa cho hắn làm quen, nhưng Địch Cửu không có tâm tình chú ý, nàng ta nhắc tới ai thì hắn khách khí gật đầu chào hỏi một phen, xong rồi thôi, vốn dĩ hắn cũng chẳng bận tâm tới mấy kẻ này, ghi nhớ ai với ai cũng không để làm gì.
Có hai ba người Ấn Nguyệt Xu cũng không quen biết lắm, nhưng bọn họ vẫn chủ động tiến tới tự giới thiệu tên tuổi của mình với nàng và Địch Cửu.
Đợi một phen khách khí này kết thúc thì cũng đã hơn nửa canh giờ trôi qua.
Mãi mới chờ được đến lúc đám người giới thiệu xong xuôi, Túc Xúc bèn lên tiếng, "Nếu tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, vậy thì trước tiên chúng ta luận đạo đi, sau khi luận đạo hoàn tất thì sẽ tiến hành một buổi đạo giao dịch. Đợi tới khi hoàn thành cả hai việc thì áng chừng Thái Cực bí cảnh cũng vừa lúc mở ra rồi, tới lúc đó, tất cả chúng ta sẽ cùng tiến vào bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên tu luyện."
Thì ra là vì Thái Cực bí cảnh nên mới có buổi tụ tập ngày hôm nay. Trong lòng Địch Cửu không khỏi nghĩ xem rốt cuộc bí cảnh này là một địa phương như nào, có gì hấp dẫn hay đáng giá không? Bất quá hắn liền nghĩ lại, có thể tụ tập tới nhiều tu sĩ nửa bước Hỗn Nguyên cùng Đạo Nguyên hậu kỳ như vậy thì hẳn Thái Cực bí cảnh đó cũng không phải là nơi đơn giản.
"A Cửu, ngươi đi cùng ta đi. Tuy tu vi ngươi thấp nhưng cứ tùy tiện nghe một chút cũng tốt, dẫu sao cũng là có chút thu hoạch." Ấn Nguyệt Xu tựa hồ rất chiếu cố Địch Cửu, chủ động gọi Địch Cửu đi theo bên người nàng.
Nào ngờ Địch Cửu lại không thèm nhận lấy sự quan tâm của nàng ta, trực tiếp khoát tay chặn lại, nói: "Tu vi ta thấp lắm, các ngươi luận đạo ta nghe cũng không hiểu, cứ để ta lưu lại ngoài này chờ ngươi là được rồi."
Sắc mặt Ấn Nguyệt Xu thoáng hiện nét do dự, sau đó đành miễn cưỡng chiều theo ý hắn: "Vậy được rồi, nếu như ngươi chờ sốt ruột thì tùy thời đều có thể vào trong tìm ta."
Vô luận như thế nào, trong mắt những người xung quanh, Ấn Nguyệt Xu tuyệt đối có thể được xem là một nữ tử ôn nhu, hiền lành. Vả lại chưa từng xem mình là trung tâm, không chỉ thế mà còn nơi nơi đều nghĩ tới việc chiếu cố mặt mũi của Địch Cửu.
Trước đó đám người kia khách khí với Địch Cửu, đây chẳng qua là bởi vì nể quan hệ với Ấn Nguyệt Xu hoặc là muốn thể hiện cho nàng ta thấy. Hiện tại Ấn Nguyệt Xu đã tiến vào trong nội điện, hiển nhiên đám người kia cũng lục đục vào theo, không có người nào hứng thú lưu lại dông dài cùng Địch Cửu.
Địch Cửu đợi đám người ấy tiến vào nội điện luận đạo hết, lúc này mới tìm một chỗ ngồi chuẩn bị hạ tọa, hắn phát hiện xung quanh ngoại trừ các nữ tu sĩ vốn có nhiệm vụ tiếp khách vẫn đang lưu lại bên ngoài, tùy thời đợi chủ nhân bên trong sai bảo, thì không nghĩ tới cả nữ tỳ tên là Lâu Hiểu Sương của Túc Xúc kia thế mà cũng không đi, vẫn ở lại đây.
Chẳng những không rời đi, mà nàng ta còn chủ động đi tới trước mặt Địch Cửu, sau khi rót một chén trà mời hắn thì mới cúi người hành lễ, đoạn khe khẽ thấp giọng, "A Cửu sư huynh, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?"