Thế giới thứ chín

Chương 737: Không Nghĩ Tới Ngươi Làm Người Cũng Rất Là Thành Thật!




Tốc độ di chuyển của món cực phẩm Thần khí phi hành của Ấn Nguyệt Xu quả nhiên rất nhanh, đồng thời cũng đủ giúp Địch Cửu có thể minh bạch được Thái Cực giới bị tàn phá tới cỡ nào. Suốt lộ trình mấy ngày qua, bọn họ đều không dùng truyền tống trận, mà chỉ ngồi mỗi phi hành pháp bảo ấy mà thôi.

Ở chung vài ngày, ít nhiều Địch Cửu cũng hiểu phần nào tính cách của Ấn Nguyệt Xu, không phải là nàng ta không nguyện ý dùng truyền tống trận, mà là vì truyền tống trận ở Thái Cực giới này cực hiếm, căn bản cũng không có biện pháp truyền tống, bất đắc dĩ mới phải dùng tới phi hành pháp bảo như vậy.

Sau năm ngày, cuối cùng nàng ta cũng cho phi thuyền của mình dừng lại bên ngoài một sơn cốc hoang vu, Ấn Nguyệt Xu vừa thu hồi cực phẩm Thần khí phi hành vừa thuận miệng nói với Địch Cửu: "A Cửu, đã đến Tuế Hàn cốc rồi, lần này chúng ta tụ hội bằng hữu ngay tại đây. Đi thôi, chúng ta đi vào chung."

Thần niệm của Địch Cửu sớm đã thẩm thấu ra ngoài, hắn kinh ngạc phát hiện, quy tắc thiên địa ở nơi này dường như còn hoàn thiện hơn một vòng so với Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành.

Con đường tiến vào miệng hang rất đẹp, chung quanh hai bên đường đều có ba hàng cây xanh tươi, lần lượt theo thứ tự là cây tùng, cây trúc cùng hoa mai, cứ thế lặp lại.

Hiện tại đang có tuyết rơi, mặc dù bông tuyết vẫn không ngừng bay lả tả đáp xuống đầu ngọn cây, thế nhưng hàng cây tùng, cây trúc cùng cây hoa mai ấy vẫn giữ nguyên màu xanh tươi mơn mởn, không gì sánh được.

Đây là tuế hàn tam hữu, không biết Tuế Hàn cốc có phải là vì cảnh vật bên ngoài như vậy nên mới được đặt cái tên thơ mộng đến thế hay không.

"Nguyệt Xu tỷ, ngươi đã tới rồi, còn đến sớm hơn cả ta nữa." Một thanh âm thanh thúy bỗng truyền đến, cùng lúc đó, một chiếc phi thuyền cũng khéo léo đáp xuống ngay gần chỗ bọn họ vừa đứng ban nãy.

Có một nữ tử tuyệt sắc từ trên phi thuyền bước xuống. Người vừa nói chuyện hẳn chính là nàng ta.

Nữ tử này diện một thân y phục màu xanh biếc, khác với đôi mắt phượng của Ấn Nguyệt Xu tạo cho người ta cảm giác rất mị hoặc, đôi mắt của thiếu nữ kia lại to tròn, đen lay láy, trong ánh mắt còn mang theo áng cười nhìn rất đẹp.

Mỗi một bước đi của nàng ta đều tung tăng như thể đang nhảy múa, bước qua con đường đầy hoa tuyết ấy thật sự đúng là một cảnh đẹp ý vui.

Tu vi của nàng ta mặc dù không cao bằng Ấn Nguyệt Xu, nhưng cũng không tệ, đã đạt tới cảnh giới Đạo Nguyên hậu kỳ rồi.

Ấn Nguyệt Xu trông thấy người vừa tới, sắc mặt liền tươi tắn hơn hẳn, nàng vui vẻ tiến lên chào hỏi thiếu nữ kia: "Nhược Hi muội muội, so với ta thì ngươi phải di chuyển đường xá xa xôi hơn nhiều, thế mà vẫn tới cùng lúc với ta, là ta lười biếng, đi ra ngoài cứ lề mề. Nếu không phải gặp được ngươi ở đây, đoán chừng ta là người cuối cùng xuất hiện rồi."

"Nguyệt Xu tỷ, vị này là?" Nữ tử Nhược Hi kia tò mò nhìn vào chàng trai đang đứng bên cạnh Ấn Nguyệt Xu, thấp giọng hỏi.

Vành tai Ấn Nguyệt Xu thoáng đỏ ửng lên, cũng học theo Nhược Hi, thấp giọng trả lời: "Đây là Địch Cửu, ngươi cứ gọi hắn A Cửu là được. Sau khi nghe nhiều người bàn tán về ta, hắn một mực đuổi tới Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, lần này lại đòi đi theo ta cùng tới đây gặp mặt mọi người."

Địch Cửu thầm than, nữ nhân này thật đúng là không biết xấu hổ a, lúc nói chuyện, rõ ràng vành tai nàng ta còn đỏ lựng vì ngượng, thế mà mở miệng ra vẫn đối đáp trôi chảy cứ như hắn thật sự nằng nặc đòi đi theo nàng ta tới Tuế Hàn cốc này vậy.

"A Cửu, đây là Đào Hoa Thần Ổ Ôn Nhược Hi, ngươi có thể gọi muội ấy là Ôn sư tỷ." Ấn Nguyệt Xu đương nhiên không làm mất mặt Địch Cửu, trả lời Nhược Hi xong liền hiểu chuyện quay sang giới thiệu nàng ta cho Địch cửu biết.

Địch Cửu khách khí gật đầu đối với Ôn Nhược Hi một cái, đoạn mỉm cười chào hỏi: "Gặp qua Nhược Hi tiên tử."

Bảo hắn gọi cô nương trước mắt đây là Ôn Nhược Hi sư tỷ? Ha ha, Ôn Nhược Hi này cùng hắn vô thân vô cố, tu vi so với hắn còn thấp hơn, chỉ được mỗi cái là hơn hắn mấy chục vạn tuổi, nhưng chỉ như thế mà muốn hắn gọi nàng ta hai tiếng sư tỷ sao? Còn chưa đủ tư cách đó đâu!

Những tưởng Địch Cửu sẽ gọi mình là sư tỷ như lời Ấn Nguyệt Xu nói, không nghĩ tới lại nghe hắn gọi mình là Nhược Hi tiên tử, Ôn Nhược Hi thoáng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, nàng nở nụ cười tươi rói, trông vô cùng duyên dáng, đoạn thúc giục hai người: "Nguyệt Xu tỷ, A Cửu, chúng ta cũng màu vào đi thôi, nói không chừng ba người chúng ta đúng thật là tới chậm nhất rồi đấy."

Ấn Nguyệt Xu đối với việc Địch Cửu lại tự mình làm theo chủ ý của hắn, hoàn toàn không thèm bận tâm tới lời nàng đề nghị thì cũng chẳng nói gì.

Thứ nhất là vài lần như vậy riết cũng đã quen, thứ hai là nàng thích việc hắn có cá tính như thế.

Nếu như Địch Cửu không phải là một người có chủ kiến, vậy thì nàng cũng sẽ không để Địch Cửu thay thế cho gã gia hỏa bị nàng chụp chết trước đó.

Đương nhiên, việc nàng yêu cầu Địch Cửu đi theo mình tới nơi này, ngoại trừ lý do là muốn mượn bóng dáng thay thế ấy để lấp đầy một tia trống rỗng xen lẫn thất lạc trong lòng nàng hiện tại, thì còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn, chỉ là bây giờ nàng vẫn còn hơi mơ hồ, chưa xác định được rõ ràng mà thôi.

Bọn họ đi thêm một đoạn ngắn nữa thì đã tới cửa động, lúc này đã có hai nữ tu sớm đứng đó đợi tiếp khách. Vừa trông thấy ba người bọn họ xuất hiện liền cung kính tiến lên nghênh đón, dẫn đám người Địch Cửu vào trong Tuế Hàn cốc.

Trong Tuế Hàn cốc giống nhau là băng hàn nhập cốc, khắp nơi đều là tuế hàn tam thực.

Xuyên qua ngoại trận, trước mặt Địch Cửu bỗng xuất hiện một đầu thiên giai uốn lượn hướng lên trên. Nếu như không dùng tới thần niệm mà chỉ ngắm nhìn bằng mắt thường, thì đầu thiên giai kia thật giống như trực tiếp thông hướng thẳng lên tầng mây cao nhất, nhưng liền xem như dùng thần niệm đi chăng nữa, thì cũng chỉ có thể quét đến một chút hình ảnh nơi chóp ngọn mơ mơ hồ hồ mà thôi.

Bước vào đầu thiên giai ấy, thực vật hai bên trái phải bên đường rốt cục cũng có biến hóa, không còn là cây tùng, cây trúc cùng cây hoa mai như trước nữa, mà toàn bộ đều biến thành từng dãy Tụ Linh Thần Thụ. Càng đi lên cao, thần linh khí chung quanh lại càng thêm phần nồng đậm hơn hẳn.

Mấy người bọn họ cứ thế di chuyển, đi mãi gần hết thời gian một nén nhang thì lúc này Địch Cửu mới thấy được cửa chính bên ngoài một cung điện trông cực kỳ xa hoa,

Đương lúc nữ tu sĩ dẫn đường dùng ngọc bài để mở cửa, thì Ôn Nhược Hi vốn đang đứng bên trái Địch Cửu bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, thái độ vừa ngạc nhiên lại vừa xen lẫn chút tán thưởng, nàng ấy nói: "Không nghĩ tới ngươi làm người cũng rất thành thật a."

Địch Cửu nghi hoặc nhìn Ôn Nhược Hi, từ lúc gặp nhau tới giờ, ngoại trừ phút ban đầu có chào hỏi qua một lượt, còn lại từ đó về sau, hắn vẫn chưa từng nói thêm bất kỳ tiếng nào với Ôn Nhược Hi, cũng không đặc biệt làm ra hành động gì, chỉ một mực yên lặng đi theo mấy người bọn họ lên tới đây, làm sao nàng ta lại biết hắn trung thực hay không?

Ấn Nguyệt Xu đứng ở bên còn lại của Địch Cửu, nghe bạn mình nói thế, lại trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của Địch Cửu liền mỉm cười, giải thích thay nàng ta: "A Cửu, Nhược Hi muội nói ngươi là người thành thật, bởi vì suốt cả đoạn đường đi lên Tuế Hàn Thiên Giai mới rồi, ngươi không hề dùng thần niệm loạn quét tứ phương, là muội ấy khen ngươi mà thôi."

Địch Cửu nghe vậy thì thật sự không biết nên đối đáp gì. Trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hắn đương nhiên không phải là loại người an phận, không chút tò mò dùng thần niệm quét khắp nơi như lời Ôn Nhược Hi nhận xét.

Chẳng qua là vì thần niệm của cả hai người bọn họ, vô luận là về cường độ hay là độ ngưng thực thì đều kém quá xa so với thần niệm của hắn, cho nên nếu như Ôn Nhược Hi và Ấn Nguyệt Xu có thể cảm nhận được ban nãy hắn đã dùng thần niệm quét một lướt khắp hang động lẫn đoạn Tuế Hàn Thiên Giai này thì đó mới là quái sự.

Cánh cổng vừa dày lại vừa nặng của đại điện chậm rãi mở ra, ba người Địch Cửu lần lượt đi theo nữ tu sĩ tiếp khách tiến vào, bên trong đại điện sớm đã tới hơn mười người.

"Nguyệt Xu tỷ tới rồi kìa. A Nhược Hi tỷ, sao ngươi lại đi cùng Nguyệt Xu tỷ đến đây, hai người có hẹn trước à?" Một nữ tử có tướng mạo lẫn dáng người vô cùng cực phẩm, dường như nửa điểm cũng không hề kém cạnh Ấn Nguyệt Xu, đon đả tiến lên chào hỏi hai người bọn họ. Phía sau lưng nữ tử vừa nói chuyện ấy còn có hơn mười người bao gồm cả nam lẫn nữ.

Khiến Địch Cửu rung động là những người có mặt trong buổi tụ họp hôm nay tựa hồ đều hẵng còn rất trẻ, mặc dù hắn không thể ước lượng chính xác bọn họ tầm bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn không phải là kiểu sống lâu như mấy lão yêu quái hắn từng gặp trước đây. Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là tuy tuổi còn khá trẻ, nhưng tu vi của cả bọn đều mạnh đến đáng sợ trong tầm những người trẻ cùng lứa với bọn họ. Mặc dù không có người nào đạt được tu vi cao giống như Ấn Nguyệt Xu, đã bước vào Hỗn Nguyên cảnh, nhưng tu sĩ nửa bước Hỗn Nguyên cũng có vài người, phần còn lại thì đều là Đạo Nguyên hậu kỳ hoặc chí ít cũng là Đạo Nguyên trung kỳ.

Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đoán chừng lần tụ hội này Tuế Hàn cốc chính là tập trung những thiên tài tu luyện ưu tú nhất của Thái Cực giới.