Thế giới thứ chín

Chương 736: Sự Kiên Nhẫn Của Địch Cửu




"A Thành tính tình quá bướng bỉnh, trông thấy ta mang theo ngươi trở về nên không nguyện ý ra đây tiếp chuyện cùng chúng ta." Ấn Nguyệt Xu thong thả đi ra, đương khi nói chuyện, trong mắt nàng còn mang theo một chút thương cảm, như thể mới rồi nàng thật sự chẳng làm gì cả, chỉ là A Thành “quá bướng bỉnh” như lời nàng nói mà thôi.

Nếu như không phải vừa nãy Địch Cửu đã nhìn thấy hết thảy mọi thứ, thì chỉ dựa vào biểu cảm vờ vịt như thật kia của Ấn Nguyệt Xu, dám chừng hắn đã tin rằng nam tử gọi là A Thành kia vì chướng mắt hắn nên mới không nguyện ý ra ngoài này.

Địch Cửu mỉm cười, thản nhiên đáp: "Nếu y đã không muốn thì thôi vậy, chúng ta đi trước đi."

Ngoài mặt là thế, nhưng trong lòng Địch Cửu lại thấy phiền chán đến cùng cực. Hắn thực sự không muốn tiếp tục chơi trò giả vờ cùng nữ nhân hai mặt này thêm một chút nào nữa. Nếu như tu vi của hắn sớm đã khôi phục, chắc chắn hắn sẽ lập tức tra hỏi Ấn Nguyệt Xu xem Thái Dương Tâm hiện đang ở đâu chứ chẳng đời nào còn có tâm tình dông dài cùng nàng ta.

"Ừm." Ấn Nguyệt Xu gật đầu, sau đó bỗng nhiên nàng nhìn xoáy vào mắt Địch Cửu, khe khẽ đề nghị: "A Cửu, hay thôi để ta gọi ngươi là A Thành đi, ta lo lắng mình không cẩn thận gọi sai, đến lúc đó lại mất mặt."

Địch Cửu cười ha ha, cố kìm nén sự chán ghét dâng lên trong lòng: "Tên của ta chính là Địch Cửu, nếu như tiên tử cứ muốn gọi cái tên A Thành ấy thì hay là người quay lại trong kia cố gắng dỗ dành người bạn của mình cùng đi đi. Ta không thích người ta giúp mình cải danh đổi tự, liền xem như muốn đổi thì cũng phải là chính ta tự đổi. Thế nhưng ta đối với cái tên Địch Cửu này rất hài lòng, đương nhiên sẽ không có ý định kêu người ngoài gọi mình bằng cái tên nào khác."

Ấn Nguyệt Xu thở dài, "Tốt thôi, ta biết tính tình ngươi vốn dĩ là bướng bỉnh như vậy mà, được rồi, chúng ta bây giờ liền đi."

Nghe giọng điệu bất đắc dĩ xen lẫn nuông chiều mà Ấn Nguyệt Xu nói chuyện với mình, Địch Cửu kém chút nữa đã cho rằng mối quan hệ giữa hắn và nữ nhân hai mặt kia thật sự chính là đạo lữ.

Khiến Địch Cửu kinh ngạc chính là Ấn Nguyệt Xu thế mà lại tế ra phi thuyền là một kiện cực phẩm Thần khí phi hành. Cực phẩm Thần khí phi hành chính là thứ Địch Cửu khao khát muốn sở hữu, nhưng chí ít hiện tại thì vẫn chưa có.

Hắn muốn có được cực phẩm Thần khí phi hành thì nhất định việc cần làm đầu tiên là phải giúp Đạo Hỏa tấn cấp, mà Đạo Hỏa của hắn để tấn cấp được thì cần phải có Thái Dương Tâm.

Ai, quanh đi quẩn lại thì vẫn có liên quan tới nữ nhân trước mặt này.

"A Cửu, công pháp ẩn nặc của ngươi thật sự rất ấn tượng, đến tận bây giờ ta vẫn không biết tu vi chân chính của ngươi là gì." Phi thuyền hóa thành một đạo ảnh tuyến hư vô xông ra khỏi Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, Ấn Nguyệt Xu vừa điều khiển nó vừa thuận miệng hỏi thăm Địch Cửu.

Địch Cửu khẽ giơ tay xoa trán, mau chóng bịa chuyện: "Công pháp ẩn nặc của ta quả thật cũng không tệ, đây là do sư phụ ta tìm được một viên ngọc giản tàn phá đến từ thời Viễn Cổ, sau đó truyền lại cho ta. Nếu như không phải sư phụ ta đã từng ra lệnh không được tùy tiện truyền ra ngoài thì ta đã sớm khắc họa lại cho tiên tử xem rồi. Còn tu vi của ta, vốn cũng chẳng cao bằng tu vi của tiên tử, cảm thấy thật ngại ngùng cho nên không có ý định hiển lộ ra."

Địch Cửu cũng không phải hoàn toàn nói dối, tu vi hiện tại của hắn thật sự là không cao bằng Ấn Nguyệt Xu. Ấn Nguyệt Xu đã đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên sơ kỳ, mà hắn nhiều nhất mới chỉ là nửa bước Hỗn Nguyên mà thôi.

Ấn Nguyệt Xu nghe thế liền xụ mặt, ngữ điệu thoáng có chút ủy khuất, nhõng nhẽo: "Ngươi không muốn nói thì thôi vậy, quên đi quên đi. À phải rồi, nếu chúng ta đã ở cùng một chỗ, ngươi hãy gọi ta là Nguyệt Xu đi, cứ kêu tiên tử mãi nghe thật là xa lạ."

Địch Cửu nghe nàng ta nói mà da gà không tự giác được liền nổi lên, hắn thật sự cảm thấy rất khó hiểu, Ấn Nguyệt Xu rõ ràng có thể tìm được rất nhiều nam tử xuất chúng, tử tế ở bên cạnh mình. Sao cứ phải chấp nhất với một người không thuộc về bản thân, đến độ hạ mình vờ vịt như thể thật sự có quan hệ tình lữ với Địch Cửu hắn làm gì không biết.

"Được thôi, vậy ta sẽ gọi ngươi là Nguyệt Xu." Địch Cửu lười từ chối dông dài, hơn nữa cũng sẽ không có nửa điểm không thích ứng. So với việc phải đối phó với những cường giả hùng mạnh ngoài kia, thì đối phó với một kẻ hai mặt như Ấn Nguyệt Xu cũng không tính là chuyện khó khăn gì.

Ấn Nguyệt Xu tựa hồ đối với việc Địch Cửu đồng ý cải biến xưng hô thì rất là vui vẻ, nói chuyện cũng bắt đầu thân mật hơn hẳn: "A Cửu, ngươi nói ngươi thích ta, rốt cuộc là vì lý do gì thế? Không lẽ chỉ bởi vì dáng dấp ta xinh đẹp thôi sao?"

Địch Cửu ra vẻ do dự trầm ngâm một lúc, hồi lâu sau mới vờ ngập ngừng đáp: "Nguyệt Xu, ngươi đương nhiên rất xinh đẹp a. Ngoại trừ nguyên nhân này thì vẫn còn có một lý do khác nữa..."

"Là cái gì?" Ấn Nguyệt Xu vội vàng hỏi, tựa hồ lòng dạ nàng cực kỳ nông cạn, thậm chí đợi không được Địch Cửu nói dứt lời đã sốt sắng muốn biết vì sao người ta lại thích mình.

Địch Cửu cũng không thèm để ý đến thái độ của nàng ta, tiếp tục nói: "Ta không phải là người Thái Cực giới, mà là từ một địa phương rất xa tới đây, sở dĩ ta lựa chọn đến Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành là bởi vì ta rất hâm mộ Nhậm Tễ Sát điện chủ, nghe nói tính tình ngài ấy rất quyết đoán, hơn nữa còn có bản lĩnh thật sự, vì cầu thân cho nhi tử mà không quản nguy hiểm tìm kiếm Thái âm Tâm cùng Thái Dương Tâm..."

Nghe thấy Địch Cửu bỗng dưng nhắc tới Thái âm Tâm cùng Thái Dương Tâm, trong mắt Ấn Nguyệt Xu lóe lên một tia sát khí khó nắm bắt, nhưng rất nhanh liền biến mất, lập tức nàng liền khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, ngọt ngào hệt như trước.

Địch Cửu vờ như không nhìn thấy tia sát khí chợt lóe sáng đó, vẫn thản nhiên nói: "Ta đối với Nhậm điện chủ rất là khâm phục, vô luận là Thái âm Tâm hay là Thái Dương Tâm, bất kỳ viên nào cũng đều là bảo vật trân quý khó cầu. Thế mà Nhậm điện chủ có thể một lần xuất ra cả hai món chỉ vì muốn cầu thân bằng được Nguyệt Xu tiên tử cho con trai mình, thế nên ta đâm ra hiếu kỳ, rất muốn biết rốt cuộc Nguyệt Xu tiên tử xuất chúng tới cỡ nào mà khiến Nhậm điện chủ phải trả một cái giá lớn như thế, có đúng như lời đồn ta vẫn thường được nghe hay không?"

Ấn Nguyệt Xu khanh khách cười một tiếng, "Có phải là nghe danh chẳng bằng gặp mặt không?"

Địch Cửu lắc đầu, "Không phải, quả thật là sau khi gặp mặt thì ta mới hiểu được vì cái gì thiếu điện chủ lại thích ngươi như vậy, đổi thành ta, ta cũng sẽ hành xử hết như thiếu điện chủ mà thôi."

Ấn Nguyệt Xu bình tĩnh chỉ thẳng ra: "Thế nhưng từ trên người ngươi, ta lại không cảm giác được ngươi rất thích ta a."

Địch Cửu trong lòng thầm khen, nhãn quan của ngươi quả nhiên không tồi, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên đáp: "Ưa thích cũng được chia làm hai loại, một loại là nhiệt tình hệt như thiếu điện chủ Nhậm Hạc, ưa thích thì nhất định phải theo đuổi được tới tay, đây chính là kiểu nồng nhiệt, luôn thích thể hiện ra ngoài. Mà ta vừa lúc là thuộc về loại thứ hai, ta ưa thích gió nhẹ mưa phùn, phong khinh vân đạm an tĩnh, chỉ cần lẳng lặng nhìn người mình ngưỡng mộ là được rồi. Không như thiếu điện chủ, cứ phải oanh oanh liệt liệt, gióng trống khua chiêng để cưới người trong lòng mình về như vậy."

"Không sai, ngươi thật sự là rất biết cách nói chuyện. Ngươi nói mình đối với Nhậm điện chủ vô cùng khâm phục, có phải là cũng rất muốn được thưởng thức một chút Thái âm Tâm cùng Thái Dương Tâm trông như nào hay không?" Ấn Nguyệt Xu nhìn Địch Cửu, ánh mắt thoáng có nét thăm dò.

Địch Cửu mỉm cười, bình tĩnh đáp: "Đó là đương nhiên, đổi thành bất luận một tu sĩ nào khác, nếu như có thể trông thấy Thái âm Tâm cùng Thái Dương Tâm, vậy cũng là vinh dự vô thượng, thế nên hiển nhiên ta cũng không ngoại lệ a. Bất quá ta rất rõ ràng, bằng vào địa vị và tu vi của mình, muốn có cơ hội quan sát cả Thái âm Tâm lẫn Thái Dương Tâm, đó là tuyệt đối không thể."

Ấn Nguyệt Xu như có ý vị nhìn Địch Cửu, "Không đâu, ngươi chỉ cần đi theo bên cạnh ta, ngươi chắc chắn sẽ có cơ hội. Thái âm Tâm vốn do ta giữ, về sau có thể sẽ cho ngươi xem một chút. Thái Dương Tâm thì nằm ngay trên người phu quân ta, chờ công công ta trở về, ta sẽ nói với ông ấy thử, có lẽ ngươi cũng có thể nhìn thấy nó."

Nghe Ấn Nguyệt Xu nói mình không giữ Thái Dương Tâm, Địch Cửu không khỏi thấy thất vọng. Nếu như sớm biết vậy, hắn đã chẳng đi theo nàng ta vờ vĩnh diễn kịch như này làm gì.

Không phải hắn không có hứng thú với Thái âm Tâm, mà là vì trên người hắn sớm đã có một khối, hắn chỉ thiếu mỗi Thái Dương Tâm, cũng là vật mà hắn đang khao khát cần nhất để nâng cấp Đạo Hỏa.