Địch Cửu cho rằng Ấn Nguyệt Xu sẽ mang theo chính mình trực tiếp ra ngoài Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, thế nhưng khiến Địch Cửu không nghĩ tới, ấy là nàng ta lại dẫn hắn tới thẳng phủ đệ của thành chủ Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành.
Thần linh khí bên trong Thiên Nguyệt Thánh Đạo vốn đã nồng đậm hơn so với bên ngoài thành rất nhiều, hiện tại vừa tiến vào phủ thành chủ này, Địch Cửu lại càng cảm nhận được thần linh khí nơi đây nồng đậm đến cực hạn.
Địch Cửu vốn thường xuyên ngồi bế quan tu luyện ở ngay trên cực phẩm Thần Linh Mạch, thế nên vừa cảm thụ được loại thần linh khí tươi mát ở nơi này, hắn liền biết đây chính là thần linh khí đỉnh cấp được phát ra từ một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch. Có thể thấy được, trong phủ thành chủ của Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, chẳng những có cực phẩm Thần Linh Mạch làm căn cơ, mà còn có một cái đỉnh cấp Tụ Linh đại trận giúp quy tụ thần linh khí tỏa về.
Ấn Nguyệt Xu đi ở phía trước Địch Cửu, dáng người nàng ta hơi phiêu dật, mỗi một bước đi đều sẽ mang tới cho người xung quanh một cảm giác như thể toàn bộ thân thể nàng ta đang nhảy múa rộn ràng vậy. Mùi thơm nhàn nhạt mà quyến rũ của nữ nhân truyền đến, Địch Cửu ngửi được thì trong lòng liền âm thầm cảm khái. Nữ nhân này thật sự là đang cố làm ra vẻ, chung quanh ít nhiều đều lộ ra khí tức mập mờ, dễ dàng khiến cho người ta sinh ra một loại hiểu lầm, ấy là đối phương đang câu dẫn hắn.
Thế nhưng tâm tư của Địch Cửu rất sâu, hắn đã từng trông thấy qua không ít mỹ nữ có mỹ mạo chẳng hề thua kém Ấn Nguyệt Xu, vả lại hắn cũng đã có Nông Tú Kỳ rồi, cho nên hiện tại dù là đang bị thương nặng, giác quan phần nào cũng kém đi, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được đối phương không phải đang câu dẫn hắn, mà chỉ là đang cố gắng thăm dò hắn.
Nói lời thật lòng, trong mắt Địch Cửu, mị thuật của Ấn Nguyệt Xu tương đối kém cỏi, nãy giờ thứ mà nàng ta làm, nhiều lắm cũng chỉ hơi lắc lư cái mông, khẽ uốn éo vòng eo cùng phát ra một chút khí tức nữ nhân mà thôi.
Trên thực tế, Địch Cửu lại cho rằng, loại nữ nhân sở hữu mỹ mạo bức người như Ấn Nguyệt Xu, nếu quả như thật sự muốn dùng nhan sắc câu dẫn người khác, thì nàng ta hoàn toàn không cần dùng đến loại mị thuật cấp thấp này, hay nói đúng hơn là không cần hạ thấp bản thân xuống như thế. Ấn Nguyệt Xu vốn dĩ đã sở hữu dáng người cùng tướng mạo nhất đẳng, nếu như bày ra dáng vẻ thục nữ yểu điệu xen lẫn băng thanh ngọc khiết thì hiệu quả chắc chắn còn ấn tượng hơn gấp trăm lần so với dùng loại thủ đoạn hạ lưu như bây giờ.
Không đúng...
Địch Cửu vừa mới nghĩ đến có điều không đúng, thì bỗng nghe thấy âm thanh phiêu phiêu của Ấn Nguyệt Xu từ phía trước truyền đến, "Địch Cửu, ngươi cảm thấy tài nguyên tu luyện của phủ thành chủ này như thế nào?"
Địch Cửu không hiểu rõ ý tứ của nàng ta, nhưng vẫn thẳng thắn đáp: "Đây tuyệt đối là địa phương đỉnh cấp dùng để tu luyện, nếu như có thể bế quan ở nơi này, rất nhanh tu sĩ đó liền sẽ mau chóng tấn cấp."
Mới rồi hắn nảy sinh cảm giác có điều gì đó không đúng, ấy là bởi vì hắn nghĩ đến một chuyện, đó là thân phận hiện tại của mình.
Địch Cửu là ai?
Đương nhiên nàng ta không thể biết được thân phận và thực lực thật sự của hắn. Tu vi hắn đã muốn giấu, trên đời này vẫn còn chưa có kẻ đủ sức nhìn ra. Huống hồ từ lúc đến Thái Cực giới nơi đây, hắn vẫn chưa từng hiển hiện năng lực bản thân. Tên tuổi của hắn cũng chẳng thể lừng lẫy tới độ truyền tới một giới vực xa lạ như chốn này được.
Vì thế trong mắt Ấn Nguyệt Xu, chắc chắn Địch Cửu chỉ là một tán tu cấp thấp không tên không tuổi mà thôi. Ấn Nguyệt Xu tại sao lại muốn chọn lựa hắn, đưa tới đây để phụ nàng tiếp bằng hữu, hơn nữa còn cố ý câu dẫn xoay mông lắc eo ở trước mặt hắn như vậy? Một tán tu tầm thường sẽ có tư cách để nàng ta phải hạ mình xuống đến thế hay sao?
Liền xem như Ấn Nguyệt Xu tâm nhãn thiển cận, biết viên đan dược mà chính mình đưa cho hắn lại bị hắn tùy tiện tặng cho người khác nên nàng ta tức giận, thì dựa theo cách hành xử mà hắn từng chứng kiến, nàng ta phải nên tùy tiện ra tay giáo huấn hắn mới phải, chứ không nên dùng loại thủ đoạn thấp kém như ban nãy để đối phó với một kẻ nàng ta không vừa mắt… Không lẽ là vận khí của hắn quá tốt, vừa lúc được Ấn Nguyệt Xu nhìn trúng?
Địch Cửu nghĩ tới đây liền lắc đầu, trong lòng hắn rất rõ ràng, vận khí của mình còn không bạo hỏa đến mức tốt tới vậy, vừa khéo được con mắt mỹ nhân của Ấn Nguyệt Xu xem trọng.
Ấn Nguyệt Xu lựa chọn hắn, thậm chí còn đưa tới nơi này, khẳng định là có nguyên nhân khác.
"Nơi đây là phủ thành chủ của Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, ngươi có biết Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành thành chủ là ai chăng?" Ấn Nguyệt Xu mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Đôi mắt của nàng ta là kiểu mắt phượng quyến rũ, con ngươi trắng đen rõ rệt, nhìn vào thật sự có điểm vô cùng thu hút.
Địch Cửu không chút hoang mang, bình tĩnh đáp: "Ta biết a, là Xuyên Nguyệt Thần Điện điện chủ Nhậm Tễ Sát."
"Lá gan của ngươi quả nhiên không nhỏ, chẳng những dám ở trước mặt ta cố làm ra vẻ, mà còn dám trực tiếp gọi tên Nhậm Tễ Sát sao?" Ấn Nguyệt Xu cười ha ha, thản nhiên nói.
Địch Cửu không cho rằng lời Ấn Nguyệt Xu nói là đúng, hắn nói thẳng ý kiến của bản thân mình: "Danh tự được đặt cho một người, vốn dĩ là dùng để người khác kêu tên hắn. Nếu như không muốn bị người ta gọi tên mình, vậy thì đặt tên hay thông báo cho người ta biết danh tự của mình làm cái gì? Huống hồ, chẳng phải Nguyệt Xu tiên tử vừa rồi cũng gọi thẳng cái tên Nhậm Tễ Sát kia ra ư?"
Ấn Nguyệt Xu cười còn lớn tiếng hơn ban nãy, có điều Địch Cửu phải công nhận, tiếng cười trong trẻo của nàng ta quả thật rất dễ nghe, không khiến người khác thấy khó chịu chút nào. Có điều nàng ta không trả lời vấn đề Địch Cửu mới nói, mà lại lảng sang chuyện khác: "Đáp án mới nãy của ngươi sai rồi, Nhậm Tễ Sát chỉ là thành chủ trên danh nghĩa của Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, trên thực tế thành chủ chân chính của nơi đây chính là ta, Ấn Nguyệt Xu. Bất quá ta cũng phải dành lời khen cho ngươi, công pháp ẩn nặc của ngươi thật sự không tệ a, ta nhìn không ra tu vi của ngươi, hoàn toàn là mơ mơ hồ hồ, chỉ biết được ngươi đang bị thụ thương. Nếu không phải ta có khứu giác trời sinh đối với tuổi tác của tu sĩ, thì suýt nữa ta đã hoài nghi ngươi là lão yêu quái sống trăm nghìn năm rồi."
"Nguyệt Xu, nàng về rồi à?" Đương khi Ấn Nguyệt Xu đang nói chuyện, thì bỗng có một nam tử sở hữu dáng người hoàn mỹ trực tiếp từ trong phủ thành chủ đi ra, y thậm chí còn không buồn liếc nhìn qua Địch Cửu, mừng rỡ tiến lên kéo tay Ấn Nguyệt Xu, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Địch Cửu kinh ngạc nhìn đôi nam nữ tú ân tú ái trước mắt, đây là hành vi quá mức đáng khinh rồi. Nơi này chính là phủ thành chủ Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành. Ấn Nguyệt Xu dù thích hay không thì cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của thiếu thành chủ Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành. Hiện tại nàng ta lại dám ngang nhiên nuôi nam sủng ngay trong phủ thành chủ, hơn nữa còn không thèm lén lút trong phủ đệ gì, mà là công khai tay bắt mặt mừng ngay bên ngoài đại điện. Đây quả thực là hành vi không đem Nhậm Tễ Sát đặt vào trong mắt a.
Nhậm Tễ Sát kia có thể nhẫn nhịn tốt như vậy thật sao? Nếu như đổi thành hắn, cho dù Trầm Ngư cung kia có lợi hại và đáng sợ hơn nữa, thì việc đầu tiên hắn làm cũng sẽ là xử lý đôi tiện nhân trước mắt này cái đã.
Ánh mắt của Ấn Nguyệt Xu cũng quá mức rác rưởi, người thanh niên kia ngoại trừ dáng dấp bên ngoài tương đối hoàn mỹ ra, thì tu vi căn bản không đáng nhắc tới. Y hiện tại chỉ mới là Hóa Đạo sơ kỳ mà thôi.
Ấn Nguyệt Xu dịu dàng tươi cười với người thanh niên nọ, sau đó quay sang đánh mắt với Địch Cửu, mị hoặc bảo: "A Cửu, ngươi chờ một chút nhé, ta đi vào cùng A Thành nói mấy câu đã."
Vừa dứt lời, Ấn Nguyệt Xu liền lôi kéo cầm tay thanh niên kia, trực tiếp tiến nhập nội điện. Thần niệm của Địch Cửu liền bám theo Ấn Nguyệt Xu vào trong, lấy thực lực của nữ tử này, Địch Cửu tự tin nàng ta đừng hòng phát hiện ra thần niệm của hắn đang theo dõi mọi chuyện bên trong đó.
Địch Cửu tuy khó chịu với hành vi của Ấn Nguyệt Xu, nhưng hắn tin chắc nàng ta sẽ không vào trong nội điện thân mật một phen cùng người thanh niên kia.
Hắn nhìn ra, Ấn Nguyệt Xu hẳn là Thuần âm chi thân, còn chưa từng phá thân qua.
Tuy nhiên mọi chuyện diễn ra trong đấy còn đáng sợ hơn những gì Địch Cửu nghĩ. Khiến hắn không khỏi chấn kinh, ấy là sau khi Ấn Nguyệt Xu mang theo người thanh niên kia tiến nhập nội điện, thì nàng ta bỗng nhiên đưa tay ra chụp thẳng về phía đối phương. Chỉ trong thời gian nháy mắt, thanh niên có tu vi Hóa Đạo sơ kỳ ấy liền có số phận y hệt như Sấm thị huynh đệ trước đó, nghĩa là đều hóa thành một đám huyết vụ.
Ấn Nguyệt Xu thở dài, dáng vẻ vờ vịt như thể nàng ấy thật lòng thương tâm: "Mặc dù ngươi rất giống y, đáng tiếc ngươi cuối cùng cũng không phải là y. Nói cho ngươi biết vậy, hôm nay ta đã tìm thấy một người tính tình có chút giống y, dù rằng ngoài hình của người nọ không giống y bằng ngươi. Nhưng đành vậy, hắn khiến ta có cảm giác rung động hơn, cho nên ngươi chỉ có thể đi trước một bước, cám ơn ngươi theo giúp ta đoạn thời gian này, cũng may ta không có bạc đãi ngươi, phải không? Ngươi có thể thường xuyên nắm tay ta này, chết đi cũng xem như được nhắm mắt rồi."
Địch Cửu lắng tai nghe, trong lòng âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh. Nữ nhân này chẳng những vô tình mà còn cực kỳ hung ác a. Không biết rốt cuộc nam nhân mà nàng ta yêu thích là kẻ nào, chỉ biết rõ ràng là nàng ta không thể có được nam nhân đó ở bên cạnh, cho nên hiện tại mới tìm kiếm đối tượng thay thế khắp nơi.
Bây giờ thì hắn đã hiểu Ấn Nguyệt Xu nhìn trúng mình chỗ nào rồi. Bản thân hắn chỉ là một cái lốp xe dự phòng trong vô số lốp xe dự phòng khác, tình cờ xuất hiện trong cuộc đời nàng ta mà thôi. Người như hắn, trước đó ắt hẳn đã có không ít, về sau hiển nhiên lại càng có thêm rất nhiều.