Thế giới thứ chín

Chương 734: Hành Vi Ngoan Lệ Của Nguyệt Xu Tiên Tử




"Gặp qua Nguyệt Xu tiên tử." Cơ hồ là ngay khi Ấn Nguyệt Xu xuất hiện tại Chu Thải trà lâu, tất cả mọi người đang ngồi trong quán đều đồng loạt đứng lên, cung kính khom người thi lễ.

Tương tự như Địch Cửu, Tuyên Vũ Thục đang đứng bên cạnh hắn cũng khẽ nhảy dựng trong lòng, sắc mặt thoáng chốc đã trở nên tái nhợt, nàng không nghĩ tới chính mình rõ ràng đã đánh cấm chế cách âm, thế mà những lời nàng nói với Địch Cửu vừa nãy đều đã bị Ấn Nguyệt Xu nghe hết.

Thế nhưng tâm tình của Địch Cửu thật ra lại khác hẳn Tuyên Vũ Thục, nàng ta là chột dạ, còn hắn thì là bất ngờ. Nội tâm không khỏi thầm than một tiếng, sau khi hắn bị trọng thương, tu vi hạ xuống không nói, không nghĩ đến ngay cả giác quan cũng kém bớt rõ rệt. Bằng không mà nói, việc Ấn Nguyệt Xu bố trí phát động đại trận khắp toàn bộ Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, hắn há có thể không nhận ra?

Nói đến thì việc Ấn Nguyệt Xu bố trí đại trận cũng không có gì là phức tạp, chỉ là một cái đại trận phát động mà thôi. Trong phạm vi Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành này, chỉ cần có người nhắc tới danh tự của nàng ta, tức khắc nàng ta sẽ biết được liền.

Vả lại Tuyên Vũ Thục bố trí cấm chế cách âm cấp bậc quá thấp, hiển nhiên không cách nào ngăn cản đoạn đối thoại cùng hắn bị truyền đến tai Ấn Nguyệt Xu.

Ấn Nguyệt Xu căn bản cũng không buồn để ý tới những người khác, nàng ta chỉ nhìn chằm chằm mỗi Địch Cửu, ngoại trừ hắn ra, bất kỳ người nào khác ở đây cũng đều không nhận ra được sát cơ trong ánh mắt băng lãnh đó, nhưng chỉ dựa vào tu vi của nàng ta thì vẫn chưa đủ để thoát khỏi con mắt tinh tường của Địch Cửu.

Địch Cửu bình tĩnh nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nguyệt Xu tiên tử xinh đẹp như vậy, mặc dù ta biết chính mình không có hi vọng gì, thế nhưng muốn hỏi thăm một chút thì cũng là nhân chi thường tình mà thôi."

"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, không tệ. Lá gan của ngươi không nhỏ, nói chuyện cũng còn tính là nghe được." Ngoài ý liệu là Ấn Nguyệt Xu chỉ đơn giản nhẹ gật đầu với Địch Cửu, không làm ra hành động quá phận nào khác.

Đang khi nói chuyện, ánh mắt của Ấn Nguyệt Xu liền liếc thấy bình Hành Từ Thần Trà trên bàn chỗ hắn, ngữ điệu thản nhiên khiến người ta khó đoán: "Bảo sao ngươi không thèm để ý đến viên Tầm Vũ Đan ta đưa cho ngươi, thậm chí còn tiện tay tặng cho người khác. Thật đúng là không nhìn ra, nguyên lai ngươi lại giàu có như vậy, ngay cả Hành Từ Thần Trà cũng có thể tùy ý gọi hẳn một bình."

"Tiên tử quá khen, ta chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, không cẩn thận phát chút tiểu tài. Nói về đồ tốt thì thật ra ta chẳng có bao nhiêu trên người, nếu là nói về thần tinh thì ta còn thực sự có một ít." Địch Cửu bất đắc dĩ tự bôi xấu bản thân.

Đừng nhìn Ấn Nguyệt Xu là Hỗn Nguyên sơ kỳ mà cho rằng hắn e ngại nàng ta, mặc dù hắn đang trọng thương, nhưng nếu muốn rời đi, chỉ dựa vào một mình Ấn Nguyệt Xu còn chưa thể ngăn cản được hắn. Vả lại hắn cũng từ trong lời nói của Ấn Nguyệt Xu liền minh bạch một chuyện, xem ra tâm nhãn của nữ nhân này thật sự rất nhỏ.

Nào ngờ Ấn Nguyệt Xu nghe xong, trong mắt nàng ta ngược lại hiện lên một tia thưởng thức, "Không sai, quả nhiên là rất biết đối đáp. Bây giờ ta có việc cần đi ra ngoài gặp vài bằng hữu, ngươi liền theo ta cùng đi đi."

Địch Cửu lập tức từ chối khéo: "Nguyệt Xu tiên tử, ta chỉ là một tu sĩ bình thường, bồi tiên tử cùng đi tham gia buổi tụ hội của các bằng hữu, chẳng phải là làm mất mặt tiên tử rồi hay sao?"

Ấn Nguyệt Xu từ tốn nói, "Dù sao đó cũng là mặt mũi của ta, chẳng phải của ngươi, ta không để ý thì ngươi quản nhiều chuyện làm gì. Cứ đi theo ta, đến lúc đó, ngươi liền nói mình là gia phó của ta là được."

Địch Cửu cười ha ha, thản nhiên đáp: "Nguyệt Xu tiên tử, mặc dù ta tương đối thưởng thức vẻ đẹp của ngươi, bất quá ta không có hứng thú làm gia phó của bất luận kẻ nào."

Nếu không phải Địch Cửu biết Thái Dương Tâm rất có thể đang nằm trên người Ấn Nguyệt Xu này, hắn thật đúng là không có tâm tình dông dài nhiều chuyện cùng nàng ta.

"Ha ha..." Ấn Nguyệt Xu phá ra cười lớn, tiếng cười vô cùng trong trẻo dễ nghe. Nàng ta chẳng những không hề tức giận, mà ngược lại còn có vẻ hứng thú trước câu nói của hắn, nàng cười tủm tỉm đáp: "Không sai, đã như vậy thì cứ giữ nguyên vị trí của ngươi đi, thân là người theo đuổi ta, thân phận này đã thích hợp đi theo ta chưa? Rất lâu rồi ta chưa từng gặp qua người nào thú vị như ngươi."

Nàng bất giác nhớ tới họ Ninh kia, trong lúc nhất thời không khỏi rơi vào sự trầm tư...

Thấy Ấn Nguyệt Xu bỗng dưng có vẻ thất thần, những người trong Chu Thải trà lâu liền đột ngột im lặng phăng phắc, không người nào dám tùy tiện nói chuyện hay gây ra tiếng động mạnh, tránh làm ảnh hưởng tới tâm tình của nàng ấy.

Sau một hồi lâu, Ấn Nguyệt Xu mới chợt giật mình tỉnh táo lại. Thái độ lại trở về vẻ bình thản như lúc trước, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, đoạn hỏi: "Coi như khiến ngươi ủy khuất một chút, làm người ái một theo đuổi ta, hẳn là sẽ không gièm pha thân phận của ngươi đi. Thế nào, bây giờ đã có thể cùng ta đi một chuyến được chưa?"

Địch Cửu mỉm cười, không tiếp tục từ chối nữa, "Đương nhiên không thành vấn đề, ta đã nói rồi, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu a."

"Đã như vậy, thế thì chúng ta đi thôi." Khóe miệng Ấn Nguyệt Xu nhếch lên một tia trào phúng khó thấy.

Không nghĩ tới Địch Cửu lại lắc đầu, "Bây giờ thì ta không thể đi, nếu như ta đi, hai vị bằng hữu đây của ta sẽ bị hai kẻ này truy sát mấy."

Đang khi nói chuyện, ánh mắt Địch Cửu lại rơi vào trên thân hai huynh đệ Sấm Hữu Tín cùng Sấm Vô Tín.

Nghe thấy Địch Cửu đột nhiên điểm danh tới mình, vả lại còn có ánh mắt thâm sâu của hắn nhìn xoáy vào bọn họ, sắc mặt Sấm thị huynh đệ lập tức liền trở nên tái nhợt.

Không đợi Sấm thị huynh đệ kịp lên tiếng giải thích, Ấn Nguyệt Xu bỗng nhiên xòe tay ra, giương về phía hai người bọn họ.

Rõ ràng Sấm thị huynh đệ đang ngồi cách xa nàng ta một khoảng không gần, thế nhưng vẫn bị thủ ấn của nàng ấy dễ dàng tát trúng ngay mặt, dưới cái tát trời giáng ấy, vẻn vẹn nổi lên một mảnh huyết vụ, sau đó nhục thân của cả hai liền biến mất vô tung vô ảnh.

Ấn Nguyệt Xu thu tay về, lần nữa bày ra dáng vẻ thản nhiên tươi cười đối với Địch Cửu, ngữ khí hơi châm chọc: "Hiện tại hẳn là ngươi không còn lấy cớ gì để tiếp tục lưu lại nơi này nữa chứ?"

Địch Cửu trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này thật sự là vô cùng ngoan lệ, nàng ta giết người không cần bất kỳ lý do gì, hoặc là nói đúng hơn, chỉ cần nàng ta muốn giết, bất kỳ nguyên nhân vớ vẩn tới đâu cũng trở thành hợp lý để nàng ta bóp chết họ.

Địch Cửu xuất ra một cái truyền tin châu đưa cho Tuyên Vũ Thục rồi dặn dò: "Tuyên đạo hữu, ta tên là Địch Cửu. Truyền tin châu này hiện tại đưa cho ngươi cầm, nếu có bất kỳ vấn đề gì, ngươi cứ tùy ý truyền tin tức cho ta. Phải rồi, chờ chuyện bên này hoàn tất, ta cũng sẽ thông báo cho ngươi hay."

Sở dĩ làm như vậy là bởi vì Địch Cửu lo lắng Ấn Nguyệt Xu sẽ ra tay độc ác đối với Tuyên Vũ Thục. Sau khi chứng kiến cả hai lần nàng ta giết người, hắn đã nhận ra một chuyện, nữ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp này thật sự là có chút không thể nói lý, làm việc quá tùy tiện, hiển nhiên là đã quen thói do người xung quanh chiều chuộng mà ra.

Tuyên Vũ Thục đã cung cấp cho hắn rất nhiều tin tức hữu dụng, nếu như bởi vì việc này mà nàng ấy bị Ấn Nguyệt Xu giết chết, thế thì hắn quả thật sẽ vô cùng áy náy.

"Vâng, đa tạ Địch huynh." Tuyên Vũ Thục hiển nhiên rất rõ ràng ý tứ của Địch Cửu, nàng ấy cảm kích tiếp nhận truyền tin châu, thật lòng nói lời cám ơn.

"Nguyệt Xu tiên tử, chúng ta có thể đi rồi." Địch Cửu dặn dò Tuyên Vũ Thục xong xuôi thì yên tâm hơn phần nào, hắn quay sang thoải mái nói với Ấn Nguyệt Xu vẫn đang đứng đợi bên cạnh mình.

Trên thực tế, liền xem như Ấn Nguyệt Xu không giết Sấm thị huynh đệ thì Địch Cửu cũng sẽ đi theo nàng ta. Chỉ có điều hắn sẽ nghĩ biện pháp xử lý đôi huynh đệ Hóa Đạo cảnh đó để giữ an toàn cho Tuyên Vũ Thục và người bằng hữu tên Vi Phi của nàng ấy mà thôi.

"Rất tốt." Ấn Nguyệt Xu nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp với Địch Cửu, đoạn chủ động quay người dẫn đường đi ra khỏi trà lâu.

Địch Cửu nửa điểm do dự đều không có, trực tiếp đi theo sau Ấn Nguyệt Xu.

Trông thấy bóng dáng cả Địch Cửu lẫn Ấn Nguyệt Xu đều biến mất, cũng phải một lúc lâu sau, các tu sĩ vốn đang làm khách bên trong Chu Thải trà lâu lúc này mới dám nhỏ giọng nghị luận chuyện vừa mới xảy ra. Tuyên Vũ Thục cùng Vi Phi vẫn ngồi đó, nhưng không có bất luận kẻ nào dám tùy ý đi lên bắt chuyện với hai người bọn họ.

Tuyên Vũ Thục cùng Vi Phi hiển nhiên đều hiểu chuyện, hai người ăn ý liếc nhìn nhau một cái, sau đấy bèn nhanh chóng rời khỏi Chu Thải trà lâu, tránh làm cái gai trong mắt lão bản và những người quanh đây.