Tuyên Vũ Thục ngược lại kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt Địch Cửu, dựa theo đạo lý tới nói, Địch Cửu sau khi nghe được Nguyệt Xu tiên tử đã gả cho Nhậm Hạc, không phải là nên lộ ra sự thất vọng cùng cực sao? Tiên tử mình ngưỡng mộ đã thành hôn cơ mà. Vì sao nàng lại cảm thấy dường như Địch Cửu chỉ đang đơn thuần bát quái hóng chuyện nhà điện chủ Nhậm Tễ Sát, chứ không phải là thất vọng khi nghe chuyện hôn nhân của Nguyệt Xu tiên tử nhỉ?
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Tuyên Vũ Thục vẫn giữ nguyên thái độ ‘có hỏi tất đáp’ mà ban đầu nàng đã nói: "Nghe nói sau khi Nguyệt Xu tiên tử gả tới đây không được bao lâu, thì lúc Nhậm Hạc đang cố gắng trùng kích Hỗn Nguyên cảnh, đột nhiên bị tẩu hỏa nhập ma khiến cho căn cơ bản thân bị hủy hết. Hiện tại y chẳng khác gì một tên phế nhân, ngoại trừ còn có một tia khí tức hồn phách bên ngoài, thì cả người gần như đều ở biên giới tử vong. Đáng thương Nguyệt Xu tiên tử ấy, chỉ vừa mới gả tới thì đã sắp trở thành quả phụ rồi."
Lúc này sự chú ý của Địch Cửu mới đặt lên người gã nhi tử của vị điện chủ Xuyên Nguyệt Thần Điện kia, trong lòng cảm thấy nghi hoặc không thôi. Đừng bảo là phụ thân của Nhậm Hạc - Nhậm Tễ Sát vốn có thực lực đủ để so sánh ngang hàng với cường giả Hợp Đạo, mà chỉ tính riêng một mình Nhậm Hạc thì tu vi của y cũng đã đạt tới trình độ trùng kích cảnh giới Hỗn Nguyên, người có thực lực ở tầm này, sao đột nhiên nói tẩu hỏa nhập ma là có thể tẩu hỏa nhập ma ngay được? Vấn đề này bất luận nhìn ở góc độ nào cũng đều cảm giác có gì đó rất quỷ dị, kỳ lạ.
"Vấn đề như vậy phát sinh mà Nhậm Tễ Sát không có ép hỏi Nguyệt Xu tiên tử sao?" Địch Cửu lại tò mò hỏi một câu. Dựa theo thái độ của Tuyên Vũ Thục, hắn đoán là nàng ta có chút hoài nghi Ấn Nguyệt Xu, nếu không cũng sẽ không tùy tiện kể cho hắn nghe việc này, nhất là khi nàng ta đang hiểu lầm hắn để ý tới vị mỹ nữ đó.
Tuyên Vũ Thục lắc đầu, đáp: "Không có, sau khi chuyện không may đó xảy ra, Nhậm điện chủ liền mang theo nhi tử của ông ta rời khỏi Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, nghe nói là ông ấy muốn ra ngoài tìm kiếm Lưỡng Giới Hoa. Chỉ có Lưỡng Giới Hoa mới có thể trị liệu được cho Nhậm Hạc khỏe mạnh lại như xưa."
Lưỡng Giới Hoa? Địch Cửu lập tức liền nghĩ đến đôi Lưỡng Giới Hoa ở ngay trong Đệ Cửu thế giới của mình. Nếu như Nhậm Tễ Sát nguyện ý xuất ra Thái Dương Tâm cho hắn, vậy thì hắn chắc chắn sẽ không keo kiệt tặng lại cha con ông ta một đóa Lưỡng Giới Hoa.
Lưỡng Giới Hoa ngoại trừ có thể mượn nhờ chứng đạo, tái tạo nhục thân và mạch lạc, chữa trị hồn phách cũng như Nguyên Thần bên ngoài, thì nó còn có một tác dụng vô cùng quan trọng, đó chính là Lưỡng Giới Hoa có thể giải được vạn độc. Có thể nói Lưỡng Giới Hoa là bảo vật khó cầu, so với tuyệt đại đa số đạo quả đỉnh cấp thì còn trân quý hơn nhiều.
Nhậm Tễ Sát muốn đích thân đi tìm Lưỡng Giới Hoa để chữa thương cho nhi tử, việc này có chút khiến cho người ta phải suy tư. Còn việc ông ta chủ động thả ra tin tức mình đang tìm Lưỡng Giới Hoa, Địch Cửu lại cảm thấy rất dễ lý giải.
Lưỡng Giới Hoa cũng không phải là vật muốn tìm liền dễ dàng có thể tìm được. Nhậm Tễ Sát công khai thông báo mình đang cần Lưỡng Giới Hoa, chính là muốn người sở hữu nó đến giao dịch cùng ông, hoặc ít nhất cũng là người nào có được tin tức về nơi sinh trưởng Lưỡng Giới Hoa thì tới thông tri cho ông ta biết.
Xem ra chính mình có hi vọng rồi, nghĩ tới đây, tinh thần Địch Cửu không khỏi cảm thấy phấn chấn, hắn hỏi, "Vậy ngươi có biết lúc nào thì Nhậm điện chủ mới trở về Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành không?"
Tuyên Vũ Thục cười khổ, đáp: "Cái này chỉ sợ là không một ai có thể biết, bất quá ta nghe nói Nhậm điện chủ cứ qua mỗi mấy năm thì sẽ quay về đây một lần. Nếu như dựa theo tình cảnh dĩ vãng, thì nhiều nhất chỉ khoảng mấy tháng nữa thôi là Nhậm điện chủ sẽ trở lại."
"Bành!" Một bóng người vọt vào, nhìn tốc độ y gấp gáp xông tới cùng bộ dáng chật vật, khó coi kia liền có thể biết được là người này đang hốt hoảng bỏ trốn.
Tuyên Vũ Thục vốn đang thong dong ngồi bát quái kể chuyện cho Địch Cửu nghe, trông thấy nam tử vừa xuất hiện liền đột ngột đứng lên, kinh hô một tiếng, "Vi Phi..."
"Thục tỷ!" Thanh niên nọ cũng đã nhìn thấy Tuyên Vũ Thục, một bước liền xông thẳng về phía nàng ta.
Địch Cửu đã thấy rõ ràng, thanh niên này máu me khắp người, xương cốt trong cơ thể còn nứt gãy mấy cái, hiển nhiên cách đây không lâu vừa mới chịu thụ thương ở bên ngoài.
"Mau ra ngoài, Chu Thải trà lâu của bọn ta không phải là địa phương cho các người tùy ý tới gây chuyện." Một tiểu nhị của Chu Thải trà lâu nhanh chân bước lên lầu một, ý đồ muốn đuổi thanh niên được gọi là Vi Phi kia ra ngoài.
Địch Cửu thấy thế bèn đứng lên, ngăn tên tiểu nhị đó lại, đoạn nói: "Để y ngồi lại đây đi, đây là một người bằng hữu của ta."
Tiểu nhị nhìn Địch Cửu rồi lại nhìn thoáng qua ấm Hành Từ Thần Trà trên bàn kia, do dự một chút, cuối cùng vẫn là e sợ nói: "Khách quan, vị bằng hữu của ngài hiển nhiên là bị người ta đánh đến nỗi thụ thương, đang chạy trốn tới nơi này, nếu như lưu lại đây thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới cửa tiệm của bọn ta cho lắm."
Địch Cửu từ tốn đáp: "Nếu như ngay cả việc này mà trà lâu của các ngươi cũng thấy sợ phiền phức, vậy thì thôi, ta không ép uổng các ngươi, chúng ta lập tức rời đi vậy."
Tiểu nhị bị lời nói của Địch Cửu khiến cho sắc mặt ửng đỏ vì xấu hổ, Chu Thải trà lâu dù sao cũng là một cửa tiệm rất có tiếng tăm tại Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành. Nếu chỉ là vì khách nhân thụ thương, trà lâu e ngại y sẽ mang đến phiền phức mà đuổi họ đi, thế thì thanh danh của tiệm trà lâu ấy nhất định sẽ lập tức rớt xuống ngàn trượng.
Mặc dù trong lòng vị tiểu nhị này hiểu rất rõ ràng, người bằng hữu của vị khách nhân trước mắt đây đương nhiên không phải tới uống trà, thế nhưng nhân ngôn đáng sợ a, thời điểm người ta truyền đi chỉ nói bọn họ khinh thường quan khách chứ chẳng ai sẽ nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, lên tiếng bênh vực cho Chu Thải trà lâu.
"Vậy được rồi." Tiểu nhị ấy do dự một chút, chung quy là vẫn nhượng bộ, không có tiếp tục đuổi người.
"Đa tạ vị sư huynh này xuất thủ tương trợ." Sau khi tiểu nhị rời khỏi, thanh niên kia lập tức ôm quyền cúi đầu đối với Địch Cửu, ngữ khí thập phần tôn kính.
Tuyên Vũ Thục cũng hệt như người bằng hữu của nàng ta, đồng dạng ôm quyền cảm tạ Địch Cửu một câu, sau đó bèn sốt ruột quay sang hỏi thanh niên nọ, "Vi Phi, ngươi làm sao lại dám gây chuyện đánh nhau với người ta ở Thánh Đạo thành?"
Vi Phi vội vàng đáp: "Không phải đâu Thục tỷ, ta ở ngoài Thánh Đạo thành vô tình gặp Sấm thị huynh đệ, nếu không phải ta chạy nhanh, chỉ sợ ngay cả mệnh cũng chẳng còn."
"Liền xem như ngươi chạy nhanh thì mệnh của ngươi cũng chẳng giữ nổi. Sấm Hữu Tín ta cũng không tin, ngươi có thể cả đời đều trốn chui trốn nhủi ở Chu Thải tức lâu này." Một giọng đàn ông ồm ồm đột ngột vang lên, liền ngay sau đó, có một nam tử mặt mũi tràn đầy dữ tợn đi đến. Lúc gã nói chuyện, còn khinh thường nhìn lướt qua Địch Cửu một cái.
Đi theo sau lưng nam tử mặt mũi tràn đầy dữ tợn kia là một tu sĩ gầy yếu đến không chịu nổi. Tu vi của hai người vừa tới ấy rõ ràng đều là Hóa Đạo hậu kỳ.
Điều này khiến Địch Cửu thoáng ngạc nhiên, Vi Phi cùng Tuyên Vũ Thục đều chỉ là Dục Đạo hậu kỳ, làm sao lại kết thù cùng hai gã Hóa Đạo hậu kỳ rồi?
Vi Phi không thèm để ý đến lời đe dọa của Sấm Hữu Tín, y mệt mỏi tìm chỗ ngồi xuống.
Địch Cửu đương nhiên sẽ càng không để ý đến hai tu sĩ Hóa Đạo ấy, hắn chỉ hơi phiền lòng là vì hiện tại có hai gã gia hỏa chướng mắt đang nhìn chằm chằm về bên này, nếu hắn muốn tiếp tục nghe ngóng tin tức về đôi Thái âm Tâm và Thái Dương Tâm của Ấn Nguyệt Xu, đoán chừng là chuyện không chút thực tế. Còn may mà những chuyện hắn nên biết đều đã biết ít nhiều rồi.
"Ngươi cố ý nghe ngóng tin tức của ta, là vì có mục đích gì?" Lại có một thanh âm đột ngột truyền đến, Địch Cửu vừa nghe thấy giọng nói đó, trong lòng khẽ nhảy một cái, bởi vì hắn biết người tới là ai.
Quả nhiên chỉ chớp mắt sau, dung mạo tuyệt sắc thiên tiên của Ấn Nguyệt Xu đã xuất hiện ở trước mặt Địch Cửu.