Tuyên Vũ Thục bất lực thở dài một hơi, nhưng nghĩ về bình Hành Từ Thần Trà đắt đỏ mà mình đã uống không của người ta, lúc bấy giờ liền nhẫn nại giải thích cho kẻ đối diện: "Trong phương vũ trụ này của chúng ta có tổng cộng ngũ đại giới vực, bất quá từ khi hiểu chuyện tới nay, ta cũng chỉ một mực ở tại Thái Cực giới, cũng chưa từng có cơ hội đi qua bất kỳ giới vực nào khác. Ngũ đại giới vực này theo thứ tự lần lượt là Thái Dịch, Thái Sơ, Thái Thủy, Thái Tố, Thái Cực. Tên của ngũ đại giới vực ấy chẳng những mang ý nghĩa là năm cái đỉnh cấp Thần Vực, đồng thời cũng mang ý nghĩa là năm loại công pháp khai thiên tích địa đỉnh cấp.
Đáng tiếc là, phương vũ trụ này đã từng trải qua vô số năm biến hóa thương hải tang điền. Thái Dịch, Thái Sơ, Thái Thủy cùng Thái Tố đều đã từ trong cơn phá toái lần nữa hoàn thiện trở lại, chỉ có Thái Cực giới chỗ chúng ta là vẫn đang không ngừng đi xuống, địa vực phá thành từng mảnh nhỏ, tình huống càng ngày lại càng tệ. Ta hoài nghi, cứ tiếp tục như vậy một thời gian nữa, chắc chắn Thái Dịch Giới sẽ triệt để biến mất khỏi vũ trụ, không còn sót lại chút tung tích gì, người đời sau có khi sẽ không biết từng có một Thái Dịch giới tồn tại trên đời này."
"Nguyên nhân gì dẫn tới tình trạng phá toái như vậy?" Địch Cửu không hiểu, tò mò muốn hỏi cặn kẽ.
Tuyên Vũ Thục kiên nhẫn giải đáp: "Bởi vì đại chiến đấy. Giới Chủ Đạo Quân của Thái Cực giới là Khổng Tái tiền bối. Người cùng Thái Tố giới Ninh Đạo Quân vốn là một đôi huynh đệ thân thiết, thực lực của cả hai vị tiền bối này vô cùng cao thâm, đều là cường giả đã bước vào bước thứ ba. Về sau nghe nói bọn họ bị quấn vào một trận đại chiến, hoàn toàn biến mất, ngần ấy năm qua cũng không còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì về hai người họ nữa. Còn lại vài giới vực khác, bởi vì không xuất hiện nổi cường giả bước thứ ba nào, cho nên tình huống cũng không mấy phát triển. Vả lại ta nghe nói đã có một giới vực cơ cấu quy hoạch địa bàn chỗ bọn họ, càng phát triển lại càng tốt. Nhưng Thái Cực giới thì không được may mắn như thế, bọn ta không có một vị đầu lĩnh nào dẫn đường, triệt để lâm vào trong tình cảnh đại hỗn chiến quanh năm, cứ thường xuyên diễn ra chiến trận như vậy khiến Thái Cực giới trở nên xuống cấp, càng lúc lại càng phá toái."
"Đa tạ đạo hữu đã giải đáp nghi hoặc, còn xin đạo hữu hãy nói tiếp về Nguyệt Xu tiên tử đi." Địch Cửu hiểu rõ, những chuyện này nếu như muốn biết cặn kẽ toàn bộ, chỉ sợ không có mấy tháng thì cũng chẳng thể nói hết mọi việc được. Đã như vậy, hắn chỉ cần nắm thông tin trọng yếu là được, về phần chi tiết mọi thứ trong đó cứ trực tiếp lướt qua thôi.
Tuyên Vũ Thục mỉm cười, "Nguyệt Xu tiên tử kỳ thật chính là thiên tài tu luyện của Trầm Ngư cung tại Thái Tố giới, ở Thái Tố giới bên kia, nghe nói nàng ta cũng là đại mỹ nữ số một số hai. Nguyên danh của nàng ấy là Ấn Nguyệt Xu, ta nghe đồn suýt chút nữa thì nàng đã kết thành đạo lữ với Ninh Đạo Quân. Không nghĩ tới sau lần tình cờ thiếu điện chủ Nhậm Hạc của Xuyên Nguyệt Thần Điện nhìn thấy Ấn Nguyệt Xu xong liền rốt cuộc không có cách nào quên nàng được nữa.
Xuyên Nguyệt Thần Điện điện chủ Nhậm Tễ Sát chỉ có duy nhất một người con trai này, phải nói là yêu chiều bằng trời, không có cái gì y muốn mà ông ta không làm cho y. Vì thế, tuy rằng e ngại danh tiếng của Ninh Đạo quân, hơn nữa tự biết hai bên không tương xứng, nhưng vì Nhậm Hạc mà điện chủ Nhậm Tễ Sát vẫn đi tới Thái Tố giới Trầm Ngư cung để cầu hôn cho đứa con trai độc nhất của ông ta. Tại Thái Cực giới, Xuyên Nguyệt Thần Điện hiển nhiên là đỉnh cấp tông môn hàng đầu nơi đây, thế nhưng đối với Thái Tố giới Trầm Ngư cung mà nói, thì thật sự không tính là cái gì. Nhậm Tễ Sát điện chủ đương nhiên bị từ chối, thậm chí còn bị người ta đuổi ra ngoài."
Địch Cửu nghe thế, trong lòng không khỏi thầm than Trầm Ngư cung kia quả thật là bá đạo. Một nhà có nữ bách gia cầu a, nếu không đồng ý thì cứ từ chối là được, sao phải công khai đuổi người khác ra ngoài chứ, như vậy thì hơi có chút quá phận rồi.
"Thế nhưng điện chủ Nhậm Tễ Sát cũng không cam tâm, ông ta lại lần nữa cầu kiến Trầm Ngư cung, không chỉ vậy mà còn mời một vị bằng hữu vốn có quan hệ không tệ với Trầm Ngư cung cùng đi. Lần này có lẽ là Trầm Ngư cung nể mặt người quen, cho nên bọn họ thật sự không làm ra những hành động quá phận như lúc trước, chẳng những không đuổi Nhậm Tễ Sát đi, ngược lại còn đưa ra một điều kiện cho Xuyên Nguyệt Thần Điện. Ấy là nếu như Xuyên Nguyệt Thần Điện bọn họ có thể đưa được sính lễ là Thái âm Tâm cùng Thái Dương Tâm tới đây, thì cửa hôn sự này Trầm Ngư cung sẽ suy nghĩ lại." Tuyên Vũ Thục nói đến đây thì dừng lại một chút, tựa hồ ngay cả nàng cũng đều cảm thấy điều kiện như vậy quả thật có chút khó tin.
Cuối cùng cũng đã nghe thấy tin tức liên quan tới vật mình khao khát muốn có. Địch Cửu bèn cắt ngang câu chuyện của Tuyên Vũ Thục, sốt ruột hỏi: "Ta nghe nói Thái âm Tâm và Thái Dương Tâm đều là bảo vật cực kỳ trân quý, há có thể đồng thời lấy được cả hai?"
Tuyên Vũ Thục thở dài, "Thì có ai nói là không phải đâu? Ta nghe bảo, năm xưa Thái Tố giới Ninh Đạo Quân, vì muốn tìm được một viên Thái Dương Tâm mà đã chạy ngược chạy xuôi khắp một lượt toàn bộ hư không, cuối cùng phải chịu qua bao hiểm nguy khó lường, gần như mất nửa cái mạng mới có thể đạt được một viên. Đằng này Trầm Ngư cung lại đòi cả Thái âm Tâm lẫn Thái Dương Tâm, bọn họ đưa ra yêu cầu như thế, chẳng phải rõ ràng là muốn để cha con Nhậm Tễ Sát biết khó mà lui hay sao?"
Địch Cửu nghe tới đây liền giật mình, tuy rằng Trầm Ngư cung thách lễ vật rất cao, nhưng xem ra cửa hôn sự này cuối cùng cũng thành rồi, nếu không thì sao vị Nguyệt Xu tiên tử kia lại đang ở Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành được.
"Thế nhưng Nguyệt Xu tiên tử bây giờ lại đang ở Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, thế thì..." Địch Cửu ướm hỏi.
Tuyên Vũ Thục gật gật đầu, "Đúng vậy, Trầm Ngư cung đưa ra loại điều kiện kinh khủng như thế, nào ngờ Nhậm Tễ Sát lại thật sự đáp ứng được. Có thể thấy điện chủ Nhậm Tễ Sát là cường đại cỡ nào, vả lại..."
Tuyên Vũ Thục nói tới đoạn này bỗng dưng thấp giọng hẳn: "Vả lại ta nói cho ngươi biết a, ta còn nghe được người ta bàn tán một chuyện. Ấy chính là điện chủ Nhậm Tễ Sát là truyền nhân chân chính của Khổng Tái tiền bối, thậm chí còn nhận được một bức Nhân Vương Thư phục chế do Khổng Tái tiền bối để lại."
"Nhân Vương Thư?" Không hiểu sao, Địch Cửu cảm giác cái tên này nghe rất quen thuộc.
"Đúng, chính là Nhân Vương Thư, bất quá hẳn không phải là nguyên bản đâu, nguyên bản nghe đồn vốn nằm trong tay Khổng Tái tiền bối, khi Khổng Tái tiền bối biến mất trong trận đại chiến năm xưa thì nó cũng mất tích luôn rồi. Chính vì như vậy nên mọi người đều bảo thực lực của điện chủ Nhậm Tễ Sát hẳn là đã vượt cấp, có thể so sánh ngang hàng với các cường giả Hợp Đạo, còn tu vi chân chính của ông ta thì mới chỉ là nửa bước Hợp Đạo mà thôi." Tuyên Vũ Thục tiếp tục hạ giọng kể chuyện.
"Có lẽ Nhậm Tễ Sát lấy được Thái âm Tâm và Thái Dương Tâm đều là nhờ Khổng Tái tiền bối lưu lại chăng?" Địch Cửu suy đoán, hai món bảo vật đó mới là mục đích chủ yếu mà hắn tìm tới Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành này.
Tuyên Vũ Thục lắc đầu, "Ta đây cũng không biết, ta chỉ biết là sau khi Nhậm điện chủ xuất ra hai món lễ vật ấy, Trầm Ngư cung kia liền hết lòng tuân thủ hứa hẹn, bảo Nguyệt Xu tiên tử dọn đến ở Xuyên Nguyệt Thần Điện."
Địch Cửu vờ cảm thán một tiếng, "Nguyên lai Thái âm Tâm và Thái Dương Tâm đều đang lưu lại Trầm Ngư cung bên kia giới vực à?"
Nào ngờ Tuyên Vũ Thục lần nữa lắc đầu, "Không phải, đấy là sính lễ, đồng thời cũng là của hồi môn mà Trầm Ngư cung tặng cho Nguyệt Xu tiên tử. Nghe nói khi Nguyệt Xu tiên tử tới Xuyên Nguyệt Thần Điện ở Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành này thì đã mang theo cả đôi Thái âm Tâm và Thái Dương Tâm kia."
Địch Cửu trong lòng đại hỉ, hắn còn đang lo Thái Dương Tâm đã bị người của Trầm Ngư cung tại Thái Tố giới sử dụng mất, hiện tại biết được thì ra nó đã thành đồ hồi môn tặng cho Nguyệt Xu, hơn nữa còn đang ở ngay Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành này, thế thì chẳng còn gì tốt hơn. Chờ hắn khôi phục thực lực, hắn sẽ đích thân đến đó tìm kiếm.
"Ai..." Tuyên Vũ Thục bỗng nhiên thở dài.
Địch Cửu nhìn mà không khỏi giật mình, chẳng lẽ đôi Thái âm Tâm và Thái Dương Tâm kia có xuất hiện vấn đề gì sao? Hay đúng như hắn nghĩ, Thái Dương Tâm đã bị người sử dụng mất. Nghĩ thế, Địch Cửu liền sốt ruột hỏi, "Tuyên đạo hữu, ngươi làm sao vậy?"