Thấy biểu cảm của Địch Cửu trông như thể đang nín cười, nữ tử này cũng không hề thấy xấu hổ, chỉ phì cười một cái rồi bảo: "Vừa rồi quả thật là ta đã nói trà của tửu lầu nơi đây không phải là Hành Từ Thần Trà chính phẩm, đây cũng không phải là ta đặt điều nói ngoa cho bọn họ, mà thật sự là như vậy, ngươi có thể hỏi bất kỳ ai khác, người ta cũng nói giống ta mà thôi. Nhưng đáng tiếc ta chỉ là tán tu, đừng nói là Hành Từ Thần Trà chân chính, mà ngay cả dạng Hành Từ Thần Trà thứ phẩm chỉ hái lá từ biên giới Hành Từ sơn này ta cũng không đủ kinh phí để uống thử. Bởi vì là lần đầu tiên được uống thử, cho nên ta vẫn thấy rất hưởng thụ. Đa tạ bằng hữu, chẳng những không để ý ta cọ chỗ ngồi của ngươi, mà còn tốt bụng mời ta một chén trà."
Địch Cửu hiển nhiên không hề có ý định chế giễu nữ tử trước mắt, bởi vì hắn cũng chỉ là một tán tu giống như nàng ta. Nếu như không phải hắn may mắn ngẫu nhiên có cơ hội thu được tia đạo tắc thứ chín, thì hiện tại đừng bảo là nhàn nhã ngồi đây uống trà, mà có khi tài nguyên tu luyện và thực lực bản thân hắn còn kém xa vạn dặm so với nữ tu sĩ đối diện. Thậm chí, nếu không nhờ tia sét màu vàng và viên vẫn thạch hắn phát hiện ở địa cầu năm nào, thì khi đó hắn đã bị đội quân của Ô Bá Hồ tiêu diệt, sớm đã biến thành một nắm cát vàng rồi.
Địch Cửu bưng chén trà trong tay lên, một hơi uống cạn sạch chén Hành Từ Thần Trà ấy.
Một loại khí tức nặng nề trong chớp mắt liền bị Địch Cửu nhào bắt được, trong đó thậm chí dường như còn có tia pháp tắc lưu động mà hắn chưa thể bắt trúng. Địch Cửu nhắm mắt lại, khẽ vận chuyển quy tắc chu thiên một chút, hắn đang tập trung nghiền ngẫm, bởi vì hắn cảm giác được chén Hành Từ Thần Trà mà mình vừa uống có một loại công hiệu ngưng tụ thần nguyên khá tốt. Hơn nữa, chén Hành Từ Thần Trà ấy không chỉ có tác dụng ngưng tụ thần nguyên, mà còn có thể giúp cho người ta lưu lại một ấn tượng khá rõ nét về lực lượng thần thông.
Đối với người khác, nhiêu đó đã là một loại cảm ngộ. Nhưng đối với hắn mà nói thì những công hiệu trên quả thật chẳng tính là gì.
Địch Cửu lắc đầu, không biết nếu là Hành Từ Thần Trà chân chính thì sẽ như thế nào, liệu có mang tới cho hắn một bất ngờ nào khác không.
"Thế nào? Mặc dù chỉ là Hành Từ Thần Trà tầm thường thôi nhưng cũng không tệ, có phải không?." Nữ tu sĩ đối diện trông thấy Địch Cửu một hơi uống cạn thì vội vàng hỏi, háo hức cứ như thể nàng ta mới là lão bản của tiệm này, đang chờ khách nhân phản hồi ý kiến về trà của bổn tiệm nhà mình.
Địch Cửu mỉm cười, đẩy cả bình Hành Từ Thần Trà trong tay qua cho nữ tử trước mắt, đoạn bình tĩnh nói: "Ta không thích loại trà này lắm, thôi thì tặng cho ngươi uống vậy."
"A..." Nữ tử đó kinh ngạc nhìn Địch Cửu, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, vội vàng mừng rỡ nói lời cám ơn hắn: "Đa tạ bằng hữu."
Sau đó kéo cả bình Hành Từ Thần Trà kia về phía mình. Lần nữa rót một chén trà vào cái tách nhỏ trước mặt, nhắm mắt lại, dáng vẻ hưởng thụ uống một hơi cạn sạch trà trong chén.
Địch Cửu nhìn mà thấy nghi hoặc không thôi. Thái Cực giới mặc dù nhìn rất là tàn phá, nhưng đối phương dẫu sao cũng là một tu sĩ Dục Đạo hậu kỳ, cũng không thể nghèo túng đến độ một bình Hành Từ Thần Trà chỉ có giá một vạn thượng phẩm thần tinh mà cũng không uống nổi mới phải chứ?
Nữ tử đối diện liên tiếp rót một chén rồi lại một chén, mãi tới khi uống cạn cả bình Hành Từ Thần Trà do Địch Cửu tặng xong thì lúc này mới thỏa mãn mở to hai mắt ra, thở dài một tiếng đầy mãn nguyện, đoạn cảm thán: "Giàu có thật là tốt a."
Cảm thán xong, một lúc lâu sau nàng mới nhớ tới chuyện thực tại, vội vàng ngại ngùng hỏi Địch Cửu: "Vị bằng hữu này, ta dự tính ở đây chờ bằng hữu của ta tới, ta không có chỗ ngồi, cho nên có thể làm phiền ngồi cùng bàn với ngươi thêm một lúc nữa có được không?"
Địch Cửu không thèm để ý đến tiểu tiết đó, khoát khoát tay, nói: "Không sao, cứ tự nhiên, ta vừa vặn cũng đang muốn thỉnh giáo ngươi mấy vấn đề đây."
Nữ tử nọ nghe vậy thì bất giác ngồi thẳng lên, hào hứng đáp: "Ta tên là Tuyên Vũ Thục, đa tạ bằng hữu đã cho ta ngồi nhờ. Bằng hữu nếu có vấn đề gì, cứ viện tùy ý hỏi ta, những chuyện khác ta không biết, nhưng nếu là những việc liên quan tới Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành thì trên cơ bản ta đều tường tận."
Địch Cửu đại hỉ, nghe nàng ta nói thế thì lập tức hỏi, "Ta mới vừa từ nơi khác tới đây, nghe bảo nữ tử xinh đẹp nhất Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành chính là Nguyệt Xu tiên tử?"
Không nghĩ tới vấn đề đầu tiên mà tu sĩ đại gia trước mặt mình hỏi lại là về mỹ nữ, Tuyên Vũ Thục “à” một tiếng, lộ ra thần sắc hiểu rõ. Nàng mau chóng đánh ra mấy đạo cấm chế cách âm xung quanh chỗ ngồi của mình cùng Địch Cửu, làm xong xuôi, lúc này mới bật cười, hì hì đáp: "Không sai, Nguyệt Xu tiên tử chẳng những là người xinh đẹp nhất Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, mà ngay cả toàn bộ Thái Cực giới này cũng là kẻ tuyệt sắc vô song, khó ai sánh bằng."
Nói đến đây, nàng ta theo bản năng thấp giọng xuống, "Bất kỳ nam tu nào từng may mắn trông thấy Nguyệt Xu tiên tử đều mất hồn vì nàng ấy. Kẻ nhìn thấy được nhan sắc mỹ miều của vị tiên tử này rồi mà lại không động lòng trước nàng ta, cơ hồ là chuyện không thể nào. Bất quá bằng hữu à, ta thành thật khuyên ngươi tốt nhất là đừng động lòng với nàng ta, bằng không mà nói, cuối cùng kẻ bị tổn thương cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi."
Địch Cửu kinh ngạc, không hiểu vì sao Tuyên Vũ Thục lại nói vậy, bèn tò mò hỏi rõ, "Vì sao ngươi lại nói như thế?"
Tuyên Vũ Thục chỉ tay ra bên ngoài, đoạn hỏi ngược lại: "Ngươi có biết thành chủ của Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành là ai không?"
Địch Cửu gật đầu, chuyện này thì hắn biết, hắn đã từng nghe ba tên tu sĩ Dục Đạo ở trên Hành Từ sơn nói qua một lần rồi. Trông thấy Địch Cửu đã rõ, Tuyên Vũ Thục liền tiếp tục nói: "Không sai, chính là Xuyên Nguyệt Thần Điện điện chủ Nhậm Tễ Sát, Nhậm Tễ Sát chẳng những là điện chủ của Xuyên Nguyệt Thần Điện, mà đồng thời còn là Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành thành chủ. Ông ta chỉ có một người con trai độc nhất, tên là Nhậm Hạc. Vị Nhậm Hạc kia có một lần cùng phụ thân tiến về Thái Tố giới tham gia một đại hội giao lưu giữa các cường giả, tình cờ gặp được Nguyệt Xu tiên tử ở đấy, không nhìn thì thôi, vừa thấy đã trúng tiếng sét ái tình với nàng ta, y công khai việc mến mộ nàng ấy, lại còn tuyên bố chỉ vừa gặp mặt liền không còn cách nào thôi tương tư Nguyệt Xu tiên tử được..."
"Chờ một chút." Địch Cửu vội vàng ngắt ngang lời kể chuyện của Tuyên Vũ Thục, "Tuyên đạo hữu, ngươi vừa nhắc tới Thái Tố giới, đây là địa phương nào?"
Nếu như nói Địch Cửu lần đầu tiên nghe nàng ta nhắc về Thái Cực giới, khi đó hắn còn chưa liên tưởng tới Thái Sơ giới mà khi xưa hắn từng nghe Thang Tế Đàm kể qua, thì hiện tại lại nghe nữ tu sĩ đối diện lặp lại ba chữ “Thái Tố giới”, lúc này liền không khỏi nghĩ về chuyện cường giả của Thái Sơ giới năm nào.
Thang Tế Đàm từng bảo với hắn, nghe nói vùng hư không xung quanh Hư Thị kia có rất nhiều giới vực vốn đều thuộc về địa phận của Thái Sơ giới. Các cường giả của Thái Sơ giới đã từng muốn khôi phục toàn bộ giới vực, thậm chí không tiếc khai đao với cả khu vực của Thánh Đạo giới bên phía Đường Bắc Vi.
Lần này đến phiên Tuyên Vũ Thục kinh ngạc, trong lòng nàng thấy nghi hoặc không thôi, khó hiểu nhìn chằm chằm Địch Cửu, qua trọn vẹn mười mấy cái hô hấp, lúc này mới dè dặt hỏi, "Bằng hữu, ngươi không biết Thái Tố giới ở đâu à?"
Địch Cửu đương nhiên không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện với nàng ta, chỉ có thể cười khổ, đáp: "Ta thật sự không biết a, còn làm phiền Tuyên đạo hữu giải thích một chút. Bấy lâu nay ta vẫn một mực bế quan, mãi tới gần đây mới ra ngoài tìm chỗ thí luyện. Làm sao có thể hiểu biết nhiều việc như vậy được?"
Tuyên Vũ Thục im lặng, lắc đầu, hồi lâu sau mới đáp: "Bằng hữu, việc này thì có quan hệ gì với chuyện bế quan kia chứ. Nếu như ngươi tìm ra được một tu sĩ ở Thái Cực giới mà nói mình không biết Thái Tố giới nằm ở đâu, vậy thì ta tình nguyện đền lại nguyên vẹn bình trà ban nãy cho ngươi."
"Còn xin Nhậm đạo hữu chỉ giáo cho." Địch Cửu thấy rất bất đắc dĩ, bèn thẳng thắn ôm quyền, hạ mình nói với Tuyên Vũ Thục. Hắn vừa mới đặt chân tới đây không bao lâu, càng hiểu rõ nhiều tin tức lại càng tốt, huống hồ chi những chuyện về giới vực đối với hắn cực kỳ trọng yếu, nên nhờ người đối diện chỉ điểm nhiều một chút thì vẫn tốt hơn.