Thời điểm Địch Cửu đi vào Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, trong lòng hắn không khỏi thở dài một phen.
Hắn từ Hành Từ sơn một mạch di chuyển tới đây, trên đường đi hắn đã phát hiện Thái Cực giới này so với Đạo giới không phải chỉ kém có một điểm hai điểm, mà phải nói là kém hẳn cả một cấp bậc.
Khắp nơi đều là vết tích tàn phá đánh nhau, đất đai lở thành từng mảng, sông núi nứt ra, giang hà khô cạn.
Tán tu có rất nhiều, nhưng kẻ có tu vi cường hãn thì lại chẳng có bao nhiêu.
Chỗ tốt duy nhất chính là quy tắc thiên địa nơi này còn tính là có thể tu luyện được. Chí ít so với lúc trước khi hắn vừa mới đến Tứ Phương tiên lục thì phải công nhận là Thái Cực giới vẫn còn tốt hơn rất nhiều. Tứ Phương tiên lục lúc ấy đã lâm vào thời kỳ hoàng hôn, khắp nơi không một mảnh sinh cơ, còn Thái Cực giới này chí ít mới chỉ là một đại lục bị tàn phá dữ dội mà thôi.
Đợi tới khi Địch Cửu tiến nhập Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành, lúc bấy giờ hắn mới phát hiện, thì ra cũng không phải là tất cả địa phương trên Thái Cực giới đều bị tàn phá thành từng mảnh đất nhỏ. Chí ít thì tòa thần thành Thiên Nguyệt Thánh Đạo trước mặt hắn đây so với đại đa số thần thành trên Đạo giới còn muốn náo nhiệt, phồn hoa hơn.
Đông đảo tu sĩ lui tới khắp nơi, Địch Cửu nhìn lướt qua một vòng trong thành liền có thể dễ dàng bắt gặp vài vị Hỗn Nguyên Thánh Đế. Khiến Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra chính là hắn không trông thấy một vị cường giả Hợp Đạo nào, thậm chí là tu vi nửa bước Hợp Đạo cũng chẳng có.
Căn cứ theo tin tức mà Địch Cửu tìm hiểu được từ ba vị tu sĩ Dục Đạo kia, thì điện chủ Nhậm Tễ Sát của Xuyên Nguyệt Thần Điện cũng là thành chủ của Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành. Địa bàn của Xuyên Nguyệt Thần Điện kỳ thật liền nằm ngay bên trong Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành.
Mặc dù Địch Cửu rất muốn nhiều nghe ngóng thêm một chút tin tức liên quan tới vị Nguyệt Xu tiên tử kia, có điều ba tên tu sĩ Dục Đạo ấy lại không nguyện ý nhiều lời, tựa hồ bọn họ rất kiêng kỵ người này.
Rơi vào đường cùng, Địch Cửu chỉ đành phải tự mình đi đến Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành tìm hiểu.
Tức lâu ở Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành nhìn chung được chia làm ba cấp bậc.
Cấp bậc thứ nhất cả Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành này cũng chỉ có ba tòa tức lâu là đủ điều kiện đáp ứng. Tiếp đó là tức lâu cấp bậc thứ hai, loại tức lâu này ở Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành là nhiều nhất. Cấp bậc thứ ba dĩ nhiên là những tòa tức lâu có điều kiện thấp hơn, cũng là nơi mà hầu hết tán tu cấp thấp lựa chọn vào ở vì giá thuê khá rẻ.
Bởi vì Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành rất náo nhiệt phồn hoa, thường xuyên tổ chức các loại đấu giá hội, còn có các loại hội nhóm giao lưu, thậm chí bên trong Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành còn có một bí cảnh công khai dành riêng cho toàn bộ tu sĩ Thái Cực giới; cho nên vô luận là lúc nào, Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành đều phi thường náo nhiệt, các tức lâu cũng đông đúc, tấp nập người ra vào.
Địch Cửu muốn tìm một không gian an tĩnh để chữa thương, hiển nhiên là muốn vào ở tức lâu cao cấp nhất, hiện tại thứ hắn thừa thãi nhất chính là thần tinh.
Đáng tiếc là các tức lâu đỉnh cấp từ sớm đã hết sạch các gian phòng thuê. Địch Cửu đi dạo lòng vòng khắp Thiên Nguyệt Thánh Đạo thành mất gần một ngày, cũng chẳng thể tìm được một chỗ vừa ý để đặt chân, cuối cùng chỉ đành phải lưu lại thông tin của bản thân cho một tiểu nhị của tức lâu tầm trung nọ, sau đó đi lên Chu Thải trà lâu phía trên của bọn họ tìm một bàn trống ngồi uống trà, nhàn nhã chờ có người tới thông tri cho hắn xem có dọn được phòng hay không.
Nếu như ngồi đây một lúc mà vẫn không có phòng trống nào, vậy thì hắn chỉ có thể buộc lòng đi dùng một núi thần tinh đập xuống trước mặt lão bản, cưỡng ép ông ta kiếm phòng cho mình. Sở dĩ Địch Cửu không nguyện ý làm như vậy từ đầu, là bởi vì hắn tới đây không phải để bày trò gây náo động, hắn chỉ muốn lặng lẽ tìm hiểu tin tức về Thái Dương Tâm mà thôi.
Hắn là một tu sĩ lạ lẫm từ bên ngoài vừa đến, tới nơi không quen thuộc với bản thân mà lại lôi một đống lớn thần tinh ra khoe khoang bản thân giàu có như thế nào thì chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì, vả lại mấu chốt là hiện tại bản thân hắn đang bị trọng thương. Nếu không phải là chuyện cấp bách, hắn không nên chủ động đi gây sự, làm chuyện khiến người ta chú ý tới mình thì hơn.
"Xin hỏi khách nhân muốn dùng trà gì?" Địch Cửu vừa mới ngồi xuống, một tên tiểu nhị liền tiến lên chào đón, tươi cười rạng rỡ hỏi han.
Địch Cửu rất rõ ràng ý tứ của tên tiểu nhị này, hầu hết các trà lâu lớn ở các tòa thành đông đúc đều vậy. Chỉ cần sau khi khách nhân ngồi xuống thì nhất định phải điểm trà. Vả lại gọi trà ngon hay trà không ngon, nói thẳng ra là gọi thứ trà đắt đỏ hay trà kém giá trị đều có quan hệ với việc khách nhân có thể ngồi lại nơi đây bao lâu. Nếu như ngươi chỉ kêu một tách trà kém nhất mà muốn ngồi cả buổi ở nơi đây là chuyện tuyệt đối không thể. Không tới một hồi đã có người đến đuổi khéo ngươi đi.
"Lấy cho ta một bộ Hành Từ Thần Trà đi." Địch Cửu chỉ vào bình trà có giá cao nhất trong cửa tiệm, sau đó lấy một cái túi trữ vật ném qua cho tiểu nhị. Loại Hành Từ Thần Trà này, một bình đã trị giá gần một vạn thượng phẩm thần tinh.
Nghe thấy Địch Cửu kêu một bình Hành Từ Thần Trà, tiểu nhị lập tức cao hứng nói: "Vâng vâng, làm phiền khách nhân ngồi đợi một chút, ta lập tức đưa trà ngon tới cho quý khách thưởng thức."
Tiểu nhị nhanh chóng rời đi. Địch Cửu nhìn thái độ hào hứng của y thì khẽ tặc lưỡi, xem ra người lui tới Chu Thải trà lâu này mà gọi Hành Từ Thần Trà cũng chẳng phải nhiều lắm.
"Bằng hữu nếu như muốn ở chỗ này uống Hành Từ Thần Trà, vậy thì nhất định sẽ thất vọng rồi." Một nữ tử có tướng mạo phổ thông, làn da hơi ngăm đen bỗng dưng đi đến trước mặt Địch Cửu, sau đó không chút khách khí ngồi thẳng xuống ở ghế đối diện cùng bàn với hắn. Địch Cửu nhìn thoáng qua kẻ vừa tới, tu vi của nàng ta hẳn là đang ở cảnh giới Dục Đạo hậu kỳ.
Địch Cửu liếc qua quy tắc của trà lâu này, khách nhân tới chỉ cần gọi bình trà vượt qua 8000 thượng phẩm thần tinh thì liền có tư cách ngồi đây trong hai canh giờ, hơn nữa còn không cho phép người khác tùy ý tới ghép bàn với mình, tránh làm phiền họ thưởng thức trà.
Bất quá Địch Cửu lại không thèm để ý chút nào, chỉ thản nhiên hỏi người vừa xuất hiện: “Vì sao đạo hữu lại nói như vậy?”
"Khách nhân, Hành Từ Thần Trà của ngài tới rồi đây. Mời ngài chậm rãi thưởng trà." Đúng lúc này, tiểu nhị gọi nước ban nãy đã đem một cái ấm trà cùng mấy cái tách nhỏ khách khí đưa đến bàn của Địch Cửu.
Chờ tiểu nhị đi khỏi, nữ tử đối diện mới mỉm cười, từ tốn giải thích: "Ý nghĩa của Hành Từ Thần Trà hệt như cái tên của nó. Đó chính là đặc sản lá trà được hái từ Hành Từ sơn. Nhưng trên thực tế, ngươi ở chỗ này uống Hành Từ Thần Trà chẳng qua là một chút vụn trà ngâm được hái từ biên giới Hành Từ sơn mà thôi. Chân chính muốn thưởng thức Hành Từ Thần Trà chính phẩm thì chỉ có thể đi đến Hành Từ tức lâu, Hành Từ Thần Trà nơi đó mới thật sự là đồ tốt đến từ Hành Từ sơn."
Địch Cửu rót cho mình một chén trà, lại tốt bụng rót cho đối phương một chén, đẩy tới trước mặt nàng ta, đoạn nói: "Nếu không chê thì để ta mời ngươi uống một chén trà. Đa tạ ngươi đã chỉ điểm, trà của Hành Từ tức lâu thì để ngày khác rảnh rỗi ta lại đi uống, hôm nay nếu đã tới nơi này, trước hết cứ nếm thử món chiêu bài của quán vậy."
Sở dĩ Địch Cửu lựa chọn tới đây thảnh thơi ngồi uống trà, cũng không phải thật sự bởi vì Hành Từ Thần Trà của bổn tiệm, mà là bởi vì nơi này có khả năng còn phòng trống, vả lại hắn cũng mới vừa từ biên giới Hành Từ sơn đến đây, gọi Hành Từ Thần Trà của bọn họ cũng chỉ là vì cái tên nghe quen thuộc, cộng thêm là hắn thuận tiện điểm đại món đắt nhất mà thôi. Chứ thật lòng hắn quan tâm gì đến việc có được thưởng thức trà ngon hay không, dù có là chính phẩm thì cũng chẳng thể nào bằng Tinh Không trà của hắn được.
Địch Cửu tin chắc kẻ đã từng uống qua Tinh Không trà một lần thì sẽ chẳng còn bận tâm gì đến trà chính phẩm hay trà thứ phẩm của bất kỳ trà lâu nào khác.
Hành Từ Thần Trà ở chỗ này là đắt nhất, bất quá 10,000 thượng phẩm thần tinh đối với Địch Cửu mà nói, thật đúng là mưa bụi. Gọi như vậy chẳng qua chỉ để hắn được đám tiểu nhị ở đây lưu ý, sớm sắp xếp phòng cho hắn mà thôi.
"Ngươi mời ta uống trà? Là loại Hành Từ Thần Trà này sao?" Nữ tử đối diện ngạc nhiên nhìn Địch Cửu.
Nếu như dáng dấp nàng ta xinh đẹp một chút thì cũng coi như dễ hiểu. Mấu chốt là nhan sắc của nàng ta chẳng xinh đẹp chút nào, miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là dễ nhìn. Chính là vì nguyên nhân như vậy cho nên nàng mới thấy ngạc nhiên, rất khó lý giải Địch Cửu vì cái gì lại mời một người xa lạ như nàng cùng uống bình Hành Từ Thần Trà đắt đỏ đó.
"Đúng a, lại nói ngươi cũng vừa bảo đây không phải là Hành Từ Thần Trà chính phẩm, xem như ủy khuất ngươi rồi." Địch Cửu mỉm cười, khách khí nói.
"Đa tạ." Nữ tử đối diện siết chặt chén trà trong tay, sau đó nhanh chóng bưng lên, một hơi uống cạn sạch.
Chỉ thấy nàng ta thỏa mãn nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới mở to mắt ra, vui vẻ nhận xét: "Trà ngon."
Địch Cửu thật sự có chút câm nín rồi. Mới vừa nãy chính là nàng ta nói Hành Từ Thần Trà nơi đây chỉ là hàng thứ phẩm, nhận xét như thể không khác gì rác rưởi, không phải Hành Từ Thần Trà chân chính, hiện tại lại quay ngoắt thái độ, uống trông đến là hưởng thụ như thế.