Người tới chính là ba nam tử, kẻ có tu vi cao nhất trong số họ cũng chỉ mới là một tu sĩ Dục Đạo hậu kỳ, còn lại hai người kia đều là Dục Đạo trung kỳ.
Tu sĩ Dục Đạo hậu kỳ có màu da hơi ngăm đen, gương mặt không có lông mày, y ngạc nhiên nhìn khắp một lượt trên dưới người Địch Cửu để đánh giá một phen, sau đó mới khách khí hỏi: "Xin chào, không rõ vừa rồi nơi đây đã xảy ra chuyện gì? Làm sao mà một tòa Thiết Nham Phong to lớn đột nhiên lại vỡ vụn như thế?"
Địch Cửu hơi chột dạ đáp: "Vốn dĩ ta đang ở nơi này tập trung thí luyện, không nghĩ tới có một khối vẫn thạch khổng lồ bỗng nhiên từ hư không đập xuống, ta chỉ vội vàng lo tránh né. Khối thiên thạch nọ đập trúng vào một tòa Thiết Nham sơn, đem tòa Thiết Nham sơn ấy oanh thành bã vụn. Cũng bởi vì tốc độ của ta chậm chạp cho nên cũng bị thụ thương."
Lời giải thích vụng về của Địch Cửu ngược lại không hề khiến ba tu sĩ Dục Đạo kia hoài nghi. Ở nơi này quả thật thường xuyên có tu sĩ lui tới thí luyện, phần lớn đều là tán tu có tu vi tương đối thấp. Cho nên việc bị liên lụy thụ thương do thiên thạch đánh nát Thiết Nham sơn là chuyện rất đỗi bình thường.
"Bằng hữu, từ nơi này tiến vào Hành Từ sơn để luyện thể thật sự rất nguy hiểm, ta đề nghị ngươi tốt nhất đừng nên tiến vào trong đó. Nếu ngươi thật muốn luyện thể mà nói, còn không bằng đi tới Huyền Hà Địa Hỏa thì hơn." Một tu sĩ Dục Đạo trung kỳ liếc thấy vết máu loang lổ trên cánh tay Địch Cửu thì tốt bụng mở miệng khuyên hắn một câu.
Luyện thể ở Hành Từ sơn?
Địch Cửu đương nhiên sẽ không giải thích việc chính mình từ bên ngoài hư không tới, lúc này đâm lao đành phải theo lao, nương nhờ theo câu nói của đối phương mà ấp úng đáp: "Ta vẫn thường nghe người ta nhắc về Hành Từ sơn, cho nên lúc này mới đến thử thời vận, không nghĩ tới còn chưa kịp tiến vào bên trong thì thiếu chút nữa đã bỏ mạng lại nơi đây."
Tu sĩ Dục Đạo hậu kỳ có làn da hơi ngăm đen nghe vậy liền lắc đầu, "Bằng hữu cũng quá sơ ý rồi. Hành Từ sơn sở dĩ có rất ít người đơn độc lui tới, là bởi vì nếu như không đi theo lộ trình có sẵn do mấy đại tông môn kia vẽ ra, đi thẳng tới địa phương chuyên dành cho việc tiến hành luyện thể theo chất lượng, thì trên cơ bản chính là cục diện hữu tử vô sinh. Ta nghe nói đã từng có một cường giả Hỗn Nguyên tới đây, ông ta ỷ vào thực lực của mình cường đại, từ địa phương khác tùy ý tiến nhập Hành Từ sơn, kết quả đến tận bây giờ ông ta vẫn chưa hề xuất hiện lại. Về sau có người trong đại tông môn đi vào đó, nhìn thấy di hài của ông ấy ở đằng xa xa, thì ra nhục thân của ông ta đã bị Hành Từ sơn hút lại, căn bản là không cách nào động đậy mảy may, ngạnh sinh bị Hành Từ sơn hút hết sinh cơ mà chết."
Địch Cửu rốt cuộc cũng minh bạch một chút về nơi mình đang đứng. Theo như lời đối phương nói thì Hành Từ sơn này có tính chất tương đồng với nam châm, ngay cả Nguyên Thần lẫn nhục thân của con người đều thu hút nó. Không nghĩ tới cả tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh mà cũng phải chịu bó tay bó chân chôn vùi bản thân ở lại đây, xem ra nơi này cũng quá mức đáng sợ rồi.
Địch Cửu thở dài, nói: "Cứ xem như mấy vị bằng hữu không đến thì ta cũng không có ý định tiến vào trong, nơi này thật sự là quá nguy hiểm. Ta còn quanh quẩn ở bên ngoài mà thiếu chút nữa đã vẫn lạc, nếu là đi vào, chỉ sợ không còn có cơ hội đi ra. Không biết mấy vị bằng hữu có thể giúp ta đề cử một nơi nào khác tốt đẹp hơn không? Ta chỉ là một kẻ tán tu, cũng không biết mình phải đi tới đâu thì mới tìm được cơ duyên cho bản thân."
"Ha ha, Thái Cực giới chúng ta đã sớm bị khai phá sạch sẽ đến từng mảnh đất nhỏ, làm gì còn có địa phương nào tốt đẹp để bằng hữu tới đó thí luyện. Trừ phi ngươi có thể gia nhập vào một đỉnh cấp tông môn, ta nghe bảo bên trong những tông môn ấy đều có một ít bí cảnh. Bất quá liền xem như những tông môn này sở hữu bí cảnh riêng thì cũng không phải đệ tử bình thường nào cũng có tư cách tiến vào." Tu sĩ da đen Dục Đạo hậu kỳ kia cười ha ha một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ rõ rệt.
Thái Cực giới? Đây rốt cuộc là địa phương nào?
Địch Cửu biết có không ít giới vực cùng một cấp bậc với Đạo giới, chẳng hạn như Thánh Đạo giới hay Hư Không Long tộc. Thánh Đạo giới thì hắn chưa từng đi qua, nhưng Long tộc thì đã từng ghé tới một lần. Không nghĩ tới lần này vòng xoáy hư không lại cuốn hắn đến một nơi tương đối xa lạ - Thái Cực giới.
"Đa tạ bằng hữu, ta nghĩ trước tiên mình nên tìm một nơi để chữa thương cái đã." Địch Cửu ôm quyền, thật lòng cảm tạ một câu.
Đúng lúc ấy, có một mảnh huyết vũ từ hư không bắn xuống đất, nương theo mảnh huyết vũ này rơi xuống là một bộ thi thể bị chém làm phân nửa.
Thi thể bị chém làm hai nửa ấy suýt chút nữa đã rơi trúng vào đám người Địch Cửu đang đứng bên dưới. Liền ngay sau đó, có một mỹ nữ sở hữu dung mạo bất phạm, cơ hồ không thua kém gì Đường Bắc Vi, nàng ta cũng nhanh chóng phóng xuống trước mặt bọn họ, sau đấy cuốn lấy chiếc nhẫn trên thi thể này đi rồi phóng một đám lửa ra, đốt hai nửa thi thể hóa thành tro bụi.
Mặc dù thức hải của Địch Cửu bị thương khá nặng, thân thể cũng trọng thương, nhưng ánh mắt hắn vẫn còn rất tinh tường, chỉ cần vừa nhìn thấy nữ tử trước mặt, hắn liền nhận ra tu vi của đối phương là Hỗn Nguyên sơ kỳ.
Trong lúc Địch Cửu còn đang thản nhiên đứng yên, thì ba tên tu sĩ Dục Đạo vốn đang đứng chung một chỗ với hắn đã vội khom người thi lễ, đồng thời kính cẩn kêu lên, "Gặp qua Nguyệt Xu tiên tử."
Nữ tử được gọi là Nguyệt Xu này trông thấy Địch Cửu không có phản ứng gì thì theo bản năng liếc mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới khắp người hắn, sau đó lại nhìn về phía ba tu sĩ Dục Đạo kia, tốt bụng khuyên nhủ: "Hành Từ sơn không phải là địa phương mà các ngươi có thể lui tới, nên sớm rời khỏi đây đi, lưu lại nơi này chỉ là muốn tìm đường chết mà thôi."
"Vâng, đa tạ Nguyệt Xu tiên tử chỉ điểm. Mấy người vãn bối cũng đang định rời đi." Tên tu sĩ Dục Đạo hậu kỳ có làn da ngăm đen lần nữa cung kính khom người thi lễ.
Nữ tử nọ bỗng nhiên đưa tay ném ra một viên đan dược chữa thương cho Địch Cửu, đoạn nói: "Viên đan dược này cho ngươi, tự mình giải quyết cho tốt."
Nói xong, thân hình nàng lóe lên, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Ánh mắt của Địch Cửu rất lợi hại, mới vừa rồi hắn đã quan sát cực kỳ rõ ràng, loại độn thuật mà nữ tử Nguyệt Xu kia dùng chính là một loại Thủy Pháp Tắc, mượn nhờ quy tắc thiên địa mang thuộc tính Thủy để di chuyển. Cái này về mặt lý thuyết thì khá tương đồng với Ngũ Hành độn thuật của Khương Đại, nhưng Địch Cửu cho rằng độn thuật của lão ô quy họ Khương kia cường đại hơn nhiều so với độn thuật của nữ tử tên Nguyệt Xu này.
"Vận khí của đạo hữu thật đúng là vô cùng may mắn, thế mà lại đạt được Nguyệt Xu tiên tử ban thưởng đan dược chữa thương." Vị tu sĩ Dục Đạo trung kỳ còn lại - người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, hâm mộ nhìn viên đan dược trong tay Địch Cửu, trong lời nói khó giấu được vẻ khát vọng.
Địch Cửu nghe vậy bèn cúi xuống nhìn viên đan dược trong tay, chỉ là một viên Dục Đạo thần đan trung đẳng, Tầm Vũ Đan mà thôi. Nói lời thật lòng, loại đan dược này liền xem như là của hắn, do chính tay hắn lỡ làm rớt xuống đất thì Địch Cửu cũng chẳng buồn xoay người lại nhặt.
Hiện tại trông thấy tu sĩ Dục Đạo trung kỳ trước mắt nói như thế, Địch Cửu không chút do dự đem viên đan dược của nữ tử tên Nguyệt Xu kia đưa qua cho y, đoạn nói: "Thương thế của ta đã tốt lắm rồi, thật sự không cần dùng đến đan dược chữa thương, viên Tầm Vũ Đan này liền tặng lại cho bằng hữu vậy."
"Ngươi không cần thật sao?" Tên tu sĩ Dục Đạo ấy theo bản năng tiếp nhận viên Tầm Vũ Đan mà Địch Cửu quăng tới, không thể tin được hỏi một câu.
"Thương thế của ta xác thực đã tốt lắm rồi, đa tạ mấy vị bằng hữu giới thiệu cho ta biết Huyền Hà Địa Hỏa. Viên đan dược này coi như ta mượn hoa hiến Phật, tặng cho bằng hữu đi." Địch Cửu thoải mái đáp.
Tu sĩ Dục Đạo ngạc nhiên thu hồi đan dược, ôm quyền nói: "Đa tạ đạo hữu, ở chỗ ta có một viên ngọc giản giới thiệu về Huyền Hà Địa Hỏa, nếu ngươi định đi tới đó thì ta tặng lại cho ngươi."
Địch Cửu nhận lấy, cám ơn một câu rồi thuận miệng hỏi: "À phải rồi, mới nãy ta thấy cái người tên là Nguyệt Xu kia tựa hồ có thể tùy ý giết người, địa vị của nàng ta ở đây rất cao sao?"
Tu sĩ được Địch Cửu tặng đan nghe hắn hỏi thế liền nghiêm mặt lại, thấp giọng giải thích cho hắn: "Đạo hữu, lai lịch của Nguyệt Xu tiên tử thật sự không đơn giản đâu. Nàng ấy tới từ Thái Tố Hải Trầm Ngư cung của Thái Tố giới. Năm đó thiếu điện chủ Nhậm Hạc Xuyên của Nguyệt Thần Điện Thái Cực giới chúng ta vì muốn cưới được Nguyệt Xu tiên tử, mà sính lễ đã lấy ra một đôi Thái âm Tâm, Thái Dương Tâm..."
"Cái gì?" Địch Cửu trong lòng cuồng loạn lên, không nghĩ ở một địa phương xa lạ như này mà trong lúc vô tình hắn lại nghe được tin tức về Thái Dương Tâm, Thái Dương Tâm có liên quan tới Chân Dương Chi Tâm, chính là thứ bảo vật mà Địch Cửu vẫn luôn cố gắng nghe ngóng tin tức suốt mấy nghìn năm qua.