Thế giới thứ chín

Chương 728: Lỡ Hẹn Với Thang Tế Đàm Và Đường Bắc Vi




Hư Thị. Trước cửa ra vào Thần Hoàng tức lâu.

Có hai nữ tử sắc mặt tiều tụy không biết đã đợi ở đây bao lâu, mắt thấy cứ một ngày lại một ngày trôi qua, cuối cùng nữ tử tóc vàng có dáng người gầy gò kia không khỏi thở dài, ngập ngừng nói: "Bắc Vi, chỉ sợ Địch Cửu sẽ không đến Hư Thị hội hợp cùng chúng ta đâu."

Hai người này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là hai nữ tử đã từng có lời hẹn với Địch Cửu sẽ cùng đi Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên năm nào - Thang Tế Đàm và Đường Bắc Vi.

Bọn họ đã chờ hắn ở Thần Hoàng tức lâu tại Hư Thị chí ít gần ba ngàn năm, đừng bảo là bóng dáng của Địch Cửu, mà ngay cả một chút tin tức về hắn cũng chẳng có.

Sắc mặt Đường Bắc Vi đặc biệt tiều tụy, thậm chí ngay cả nhãn thần cũng đều vương rõ nét mỏi mệt.

Nàng nghe Thang Tế Đàm nói vậy, mặc dù rất muốn phản bác nhưng cũng chỉ có thể thở dài một phen, buồn bã đáp: "Đúng vậy, ta đoán chừng Địch đại ca có việc, cho nên mới không tới đây. Thôi, vẫn giữ kế hoạch, hai người chúng ta mau chóng xuất phát đi Thiên Ngoại Thiên đi, thật sự là không thể tiếp tục trì hoãn lâu hơn nữa được đâu."

Thang Tế Đàm gật đầu, "Chuyện khác không dám nói, nhưng tính cách của Địch Cửu thì ít nhiều ta có chút hiểu rõ, hắn tuyệt đối không phải là người sẽ tùy ý lỡ hẹn, nếu ta không có đoán sai, hắn hẳn là gặp phải chuyện gì rắc rối không thể mau chóng xử lý. Bằng không mà nói, hắn nhất định sẽ tìm tới đây đúng hẹn. Mà cho dù không đến được thì Địch Cửu cũng sẽ phát một đạo tin tức cho chúng ta, hoặc là lưu lại lời nhắn nào đó cho ta ở Thần Hoàng tức lâu này."

Đường Bắc Vi gật đầu, không nói gì thêm.

Không thể cùng Địch Cửu đi tới Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên khiến nội tâm nàng dâng lên một sự mất mát và lo âu khó diễn tả rõ thành lời.

Hơn ai hết, Đường Bắc Vi biết rõ thực lực của bản thân mình cao thấp như nào. Ở Hư thị và vùng giới vực lân cận, tu vi Hỗn Nguyên của nàng cũng chỉ có thể xem như miễn cưỡng không tệ mà thôi.

Nhưng ở Thiên Ngoại Thiên thì khác, nơi đó cường giả nhiều như mây. Có quá nhiều tu sĩ Hợp Đạo, thậm chí còn có cường giả bước thứ ba tồn tại.

Không có Địch Cửu đồng hành, các nàng có thể bảo toàn bản thân hay không cũng là chuyện khó nói trước.

Tuy rằng e ngại nhưng Đường Bắc Vi biết nàng nhất định phải mau chóng xuất phát tới Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên. Bởi vì lần bế quan dài năm khi trước mà nàng đã bỏ lỡ mất một lần đại chiến năm xưa. Sau khi ra ngoài, nàng đã nghe người xung quanh nói Ức Mặc gặp chuyện không may, đây là tin tức mà Đường Bắc Vi không sao tiếp nhận nổi. Nàng không tin lời bọn họ nói. Nàng nhất định phải tự mình đi tới Thiên Ngoại Thiên xem một chút, đem hết thảy mọi việc điều tra rõ rõ ràng ràng.

"Bắc Vi, vị Tiêu Đát đạo hữu kia đã nhiều lần đến Hư Thị tìm kiếm tung tích của Địch Cửu. Nếu không chúng ta cứ liên lạc với gã thử xem. Tuy rằng thực lực của vị hòa thượng này không bằng Địch đại ca, nhưng có gã cùng đi Thiên Ngoại Thiên, chung quy vẫn là nhiều thêm một tầng bảo hộ." Sự lo lắng và bất an trong lòng Thang Tế Đàm hoàn toàn không hề kém cạnh so với Đường Bắc Vi.

Không chỉ bận tâm đến những nguy hiểm sẽ xảy ra khi ở Thiên Ngoại Thiên, mà Thang Tế Đàm còn phiền lòng khôn nguôi khi nghĩ đến một chuyện đáng lo khác, ấy chính là sự tình cường giả Thái Sơ giới sẽ đến đây, cuốn đi hết thảy thần lục của một phương giới vực này.

Địa bàn của tổ tiên Phượng Hoàng tộc xa xa ở nơi nào, nàng không biết, bất quá trong lòng Thang Tế Đàm chỉ tâm niệm nơi này mới là chốn lập rễ của Phượng Hoàng tộc kể từ khi nàng sinh ra và lớn lên tới giờ. Tuyệt đối không thể bị người tùy tiện hủy đi được. Vả lại Thang Tế Đàm càng muốn biết, năm đó rốt cuộc lão tổ của Phượng Hoàng tộc - Hạm Hoàng Thánh Quân đã hạ lạc ở đâu.

Nàng cùng Đường Bắc Vi đều không phải là loại người có sức chiến đấu bạo rạp như Địch Cửu, kinh nghiệm thực chiến của cả hai cũng có chút thiếu hụt. Nếu như vị hòa thượng tên Tiêu Đát kia đồng ý cùng đi tới Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên với các nàng thì ít nhiều gì cũng khiến đáy lòng Thang Tế Đàm bớt lo lắng hơn một chút, chung quy dù sao vẫn là an toàn hơn so với hai nàng tự mình dựa dẫm vào nhau.

"Ta không đồng ý, ta sẽ không đi với các ngươi, nếu như không có Địch huynh đệ bên cạnh, ta chắc chắn sẽ không đâm đầu vào một nơi dễ mất mạng như vậy. Cùng hai người các ngươi đi Thiên Ngoại Thiên sao? Không đâu, thái gia ta còn muốn sống thêm vài năm nữa." Đường Bắc Vi vẫn còn chưa kịp đáp lại lời đề nghị của Thang Tế Đàm thì thanh âm nóng nảy của Tiêu Đát đã nhanh chóng truyền tới.

Bàn về tâm tình bức thiết muốn trông thấy Địch Cửu, Tiêu Đát tuyệt đối sẽ không kém cạnh gì so với Thang Tế Đàm cùng Đường Bắc Vi. Đáng tiếc gã đã tới Hư Thị mấy lần, nhưng lần nào cũng chỉ gặp được mỗi hai cô nàng Nhân tộc và Phượng Hoàng tộc kia. Về phần Địch Cửu huynh đệ của gã, đừng nói là bóng dáng hắn, ngay cả một cọng tóc của hắn mà gã cũng không hề nhìn thấy.

"Oanh!" Địch Cửu bị một cỗ lực lượng cường thế quét mạnh ra ngoài, sau đó rớt thẳng xuống Thiết Nham sơn.

Lực trùng kích lần này của Địch Cửu quá mức cường đại, trực tiếp biến một tòa phương viên hơn mười dặm Thiết Nham sơn oanh thành bã vụn.

Địch Cửu chỉ nghe thấy xương cốt của chính mình phát ra từng đợt âm thanh ken két vang lên đầy ghê rợn, dù nhục thân của hắn đã được rèn luyện lên tới cấp độ Thánh Thể, nhưng dưới sự lôi kéo và áp chế kinh khủng của vết nứt hư không cường độ này, xương cốt của hắn cũng không thể tránh khỏi tình trạng vỡ vụn thành từng mảnh. Chẳng những là xương cốt thốn liệt, mà ngay cả phần lớn mạch lạc của Địch Cửu cũng vỡ nát ra.

"Bịch!" Địch Cửu ngã nhào xuống đất, nhất thời không tài nào động đậy nổi.

Thế nhưng trong lòng Địch Cửu không hề có nửa điểm thất lạc, ngược lại hắn còn thấy mừng rỡ không thôi. Nhìn qua thì đích thật là hắn bị thương rất nặng. Bất quá đối với hắn mà nói, loại thương thế này chỉ cần cho hắn một đoạn thời gian liền có thể khôi phục toàn vẹn lại như ban đầu. Điều quan trọng khiến hắn cảm thấy vui vẻ, ấy là lần này hắn chỉ tiêu tốn thời gian ngây người bên trong vết nứt hư không khoảng mấy năm mà thôi, sau đó đột ngột bị cuốn thẳng ra ngoài.

Quả nhiên việc tiến nhập hay đào thoát ra khỏi vết nứt hư không cũng cần dựa vào vận khí.

Cứ việc chung quanh không có một bóng dáng người nào, nhưng thần linh khí nơi đây vô cùng sung túc, nói rõ đây là một đại lục có người sinh sống.

Xem ra hắn tạm thời không trở về Tiên giới được, chuyện này để sau lại làm. Vả lại ước định cùng đi Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên với Thang Tế Đàm và Đường Bắc Vi xem ra cũng chỉ có thể hoãn lại.

Địch Cửu ngẩng đầu nhìn một chút, một cái vòng xoáy hư không như ẩn như hiện đang lơ lửng ngay cách đỉnh đầu của hắn không xa, thần niệm của hắn thử quét vào trong, lập tức liền biến mất không thấy gì nữa, căn bản là không cách nào đụng chạm đến vòng xoáy hư không ấy để xem thử tình trạng bên trong nó ra sao.

Địch Cửu còn đang suy nghĩ, liệu có phải là mới rồi chính mình bị vòng xoáy hư không đang lơ lửng trên kia quét thẳng xuống đây hay không, thì vòng xoáy hư không nọ đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.

Chuyện này khiến Địch Cửu thoáng ngạc nhiên, đồng thời cũng giúp hắn khẳng định, hắn chính là bị vòng xoáy hư không kia cuốn vào, xem ra vận khí hắn không tệ, nhờ vòng xoáy hư không đó cuốn được tới đại lục này.

Vòng xoáy hư không nọ rõ ràng là chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, hơn nữa chẳng mấy chốc đã chuyển dời đến địa phương khác. Hắn có thể được nó cuốn đến một đại lục có tu sĩ sinh tồn, hiển nhiên đây đã là vận khí không tệ.

Địch Cửu mau chóng ổn định lại tâm thần, sau đó xuất ra mấy viên đạo đan chữa thương nuốt vào. Đợi thương thế bình phục phần nào xong, lúc này hắn mới gắng gượng đứng lên, muốn dùng thần niệm của mình quét ra ngoài xem xét một chút tình huống chung quanh.

Chỉ là thần niệm của hắn vừa mới mở rộng ra ngoài, thức hải chợt dâng lên từng cơn đau đớn kịch liệt. Địch Cửu vội vàng thu hồi thần niệm, hắn biết thần niệm của mình đã bị tổn thương không nhẹ rồi.

Đúng lúc này, có mấy đạo thân ảnh từ xa nhanh chóng phóng đến gần, chỉ trong thời gian rất ngắn liền xuất hiện ở trước mặt Địch Cửu.