Địch Cửu ngừng lại sau khi di chuyển một thời gian dài, hắn bây giờ căn bản không xác định được bất luận phương vị không giang gì nơi mình đang đứng, cũng không biết được rốt cuộc chính mình đang ở địa phương nào. Hắn thậm chí còn cố thử xé rách hư không mấy lần, nhưng căn bản lần nào cũng thất bại.
Bởi vậy có thể thấy được, chỗ giới vực mà hắn đang ở hiện tại tuyệt đối không phải là giới vực thấp hơn so với Đạo giới. Hư không ở Đạo giới hắn quả thật không xé ra được, nhưng hư không nơi Tiên giới cùng Tu chân giới thì hắn khẳng định mình có thể tùy tiện xé mở.
Không có Đạo giới làm tọa độ, cũng không tìm thấy Hư Bạch Thương, Địch Cửu biết nếu hắn muốn trở lại Tiên giới thì khả năng thành công là rất thấp. Lúc đầu hắn còn muốn trở về đó tìm kiếm Nông Tú Kỳ, nhìn xem thử có phải nàng đã thật sự phi thăng tới Tiên giới hay không. Ngoại trừ Tú Kỳ thì còn có một chuyện khác khiến hắn bức thiết muốn quay về đó, ấy là hắn tôn nữ Hương Nữ của hắn vẫn còn đang ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành chờ hắn trở về đón nàng.
Vốn dĩ kế hoạch của hắn sẽ không xảy ra sai sót gì, nào ngờ hắn vì đuổi theo truy sát Khương Đại, kết quả chẳng những không đạt được mục đích, mà còn tự đem chính mình nhét vào một cái góc xó xỉnh nào đó trong hư không.
Địch Cửu đã du đãng ở bên trong hư không này khá lâu rồi. Lúc mới vừa tiến vào đây, hắn còn có chút lòng tin mình sẽ nhanh chóng tìm được đường thoát ra. Thế nhưng càng về sau, chút niềm tin ít ỏi ấy của hắn lại càng ngày càng tiêu tán.
Nếu như bế quan mà nói, thời gian trăm năm đối với Địch Cửu chẳng qua chỉ là vài cái chớp mắt, rất nhanh liền trôi qua. Đó là vì hắn đang dùng thời gian quý báu của mình để tự nâng cấp bản thân trở nên tiến bộ hơn. Còn bây giờ thì khác, hắn đã tiêu tốn gần trăm năm ở trong hư không này tìm kiếm đường ra, một việc vừa tốn công vô ích lại chẳng thấy chút xíu kết quả nào khiến Địch Cửu triệt để trở nên nóng nảy.
Trước đây khi lần đầu tiên tiến vào trong khe hở hư không, tốt xấu gì thì hắn còn có mục đích và phương hướng rõ ràng. Hiện tại ngay cả mục đích lẫn phương hướng hắn đều không có, vô luận là hắn đi đến bất kỳ địa phương nào thì cảnh vật xung quanh đều là sự tồn tại mơ hồ trong mắt hắn.
Địch Cửu không biết bản thân mình đã đi qua bao nhiêu vùng hư không, thế nhưng vùng hư không trước mắt đây thật sự là lần đầu tiên hắn gặp phải. Vùng hư không này không có ánh sáng, cũng không có nước, thậm chí còn không trông thấy được bất kỳ một con Hư Không Thú nào. Ngay cả hư không nhận mang lẫn hư không thiên thạch đều là ít càng thêm ít.
Thần linh khí của địa phương này vô cùng thiếu thốn, vả lại quy tắc còn cực kỳ hỗn loạn, dù là Địch Cửu tu luyện Quy Tắc Đại Đạo thì cũng vô pháp trường kỳ lưu lại tại đây để tu luyện. Hắn nhất định phải mau chóng tìm đường ra, nếu cứ tiếp tục du đãng ở trong vùng hư không tương tự như nơi đây thêm vài ngàn năm nữa, Địch Cửu đoán chừng tâm tính của mình nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất tệ bởi hoàn cảnh xung quanh.
Nếu không phải sau khi hắn sử dụng phù lục, chính bản thân hắn căn bản cũng không biết mình sẽ tiến về phương hướng nào, thì Địch Cửu đã sớm lấy tấm Liệt Giới Phù từ trong tay Hình Hồng kia ra xài.
Không nghĩ tới vì khao khát truy sát Khương Đại mà cuối cùng hắn lại đem chính bản thân mình đẩy vào tình cảnh khốn cùng như thế.
Địch Cửu khẳng định Khương Đại đã chạy thoát thân, lão già Khương Đại đó mặc dù đã bị hắn xử lý một đầu cánh tay, nhưng gia hỏa này có Ngũ Lục Đạo Tháp, quy tắc đạo vận trong Ngũ Lục Đạo Tháp hoàn toàn có thể giúp ông ta sớm ngày bình phục.
Ngược lại việc Ngũ Lục Đạo Tháp có thể xé mở hư không, Địch Cửu đúng là chưa bao giờ nghĩ tới tình huống lạ lùng này.
Trên người hắn cũng có không ít bảo vật, ngoại trừ Hư Không sơn cùng âm Dương Thái Cực Đồ thì hắn còn có Luân Hồi Kiều. Nhưng những món bảo vật này ngoại trừ có tác dụng phòng thủ thì chính là có tác dụng công kích, không như Ngũ Lục Đạo Tháp, vừa sở hữu cả hai loại năng lực trên, đồng thời còn có thể tùy tiện làm nứt vỡ hư không giúp người chạy trốn.
...
Địch Cửu lại tiếp tục di chuyển lang thang bên trong vùng hư không này thêm mười năm nữa.
Ngày hôm nay, vốn đang vô định tùy ý du đãng tứ phương thì Địch Cửu đột ngột ngừng lại.
Hiện tại hắn đã bị vây nhốt ở trong hư không hơn một trăm năm rồi, đây cũng là lần thứ bảy hắn trông thấy một vết nứt hư không.
Không hiểu sao trái tim hắn thoáng có cảm giác xốn xang.
Vết nứt hư không trước mặt có chút cùng loại với vết nứt hư không mà mấy ngàn năm trước hắn đã từng tiến vào theo phương vị bản đồ do Đạo Truyền Tầm đưa cho. Lúc đấy hắn đã ròng rã ở trong vòng xoáy hư không nọ suốt mấy ngàn năm mới có thể đáp xuống địa bàn của Trùng Vực ở Đạo giới.
Thật ra hắn đã trông thấy vết nứt hư không tương tự sáu lần trước đó, thế nhưng hắn căn bản không dám liều lĩnh đi vào, chính là vì lo lắng mình lại lần nữa bị vây khốn ở trong vòng xoáy hư không, tiêu tốn thêm mấy ngàn năm hệt như lần trước.
Nhưng hiện tại hắn đã cải biến suy nghĩ, rõ ràng bản thân mình đã hoàn toàn mất phương hướng phương vị, có tiếp tục lang thang trong đây thêm vài trăm năm cũng chưa chắc tìm được lối thoát. Vả lại không hiểu sao hắn còn có một loại dự cảm, ấy là bây giờ nếu hắn không mau chóng tiến vào bên trong vết nứt hư không ấy, thì dù cho hắn có tìm kiếm đường ra thêm mấy trăm, thậm chí là hơn cả ngàn năm nữa cũng không nhất định có thể thoát ra ngoài.
Trừ phi hắn có thể xông vào bước thứ ba, sau đó đủ thực lực xé mở vùng hư không nơi đây.
Nhưng quy tắc thiên địa của nơi này vô cùng hỗn loạn, thần linh khí thì lại cực độ yếu kém, hắn có thể ở một địa phương vô vọng như thế để chứng đạo bước thứ ba hay sao? Đây tuyệt đối là chuyện người si nói mộng.
Thôi, Địch Cửu đã quyết định rồi, hắn nhất định sẽ tiến vào bên trong vết nứt hư không trước mặt. Cho dù có phải tiêu tốn thêm mấy ngàn năm ở trong vòng xoáy hư không lần thứ hai, thì so ra cũng vẫn tốt hơn việc lang thang vô định ở nơi này nhiều lắm.
Nếu đã quyết định thì chẳng việc gì phải chần chừ suy nghĩ nữa. Địch Cửu thậm chí ngay cả pháp bảo phòng ngự cũng chẳng buồn tế ra, trực tiếp vọt thẳng vào trong cái khe hở đằng trước.
Nhục thân của hắn là Thánh Thể, nói lời thật lòng, pháp bảo hộ thân bình thường thật đúng là còn không cường đại bằng nhục thể của hắn.
Vừa tiến vào vết nứt hư không, một loại không gian nhận mang cuồng bạo xé rách liền bao trùm tới, chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn đã khiến y phục của Địch Cửu nát vụn thành từng mảnh nhỏ, sau đó nhanh chóng lưu lại từng đạo rồi lại từng đạo vệt máu trên thân thể hắn.
Không dừng lại tại đó, xương cốt Địch Cửu cũng bắt đầu vang lên tiếng nứt vỡ quen thuộc.
Địch Cửu trong lòng âm thầm rung động, không gian nhận mang bên trong vết nứt hư không này thật đúng là cường đại. Nếu như hắn không phải là Thánh Thể thì hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm chính là gấp gáp trốn vào thế giới Đệ Cửu. Vốn dĩ hắn cũng đã từng nghĩ tới việc tế ra âm Dương Thái Cực Đồ, nhưng món bảo vật tiên thiên ấy không dùng được ở nơi đây. âm Dương Thái Cực Đồ có lẽ có thể bảo vệ hắn nhất thời, nhưng tuyệt đối không cách nào bảo vệ hắn trong suốt một thời gian dài được.
Không phải âm Dương Thái Cực Đồ không tốt, mà là thực lực của hắn không cách nào khống chế âm Dương Thái Cực Đồ trong suốt một thời gian dài ở bên trong loại vết nứt hư không như này.
Mặc dù nhục thân cùng xương cốt không ngừng bị xé mở, nhưng sau đó lại được Địch Cửu lần lượt chữa trị. Đây cũng là nguyên nhân chân chính khiến hắn kiên quyết không lựa chọn tiến vào Đệ Cửu thế giới, hắn thiên tân vạn khổ luyện thể bấy lâu, mục đích chính là vì để ứng phó loại cục diện trước mặt. Vả lại còn có một nguyên nhân quan trọng khác, ấy là một khi hắn tiến vào Đệ Cửu thế giới mà nói, tốc độ của hắn liền sẽ cấp tốc chậm lại.
Địch Cửu chỉ hy vọng mình sẽ sớm ngày có thể rời khỏi nơi này, mà không phải là trốn ở trong thế giới Đệ Cửu từ từ tiêu hao thời gian. Nếu hắn là kẻ không dám chịu khổ như vậy, thế thì ban đầu hắn đã chẳng lựa chọn tiến vào vết nứt hư không, trực tiếp ở trong vùng hư không kia rồi chui vào thế giới Đệ Cửu còn tốt hơn.