"Phốc!" Đao mạc của Địch Cửu đã xé toang một đầu cánh tay của lão già Khương Đại, chỉ là không đợi pháp tắc đao mạc Đao Vực biến ông ta hóa thành bã vụn thì hắn liền kinh ngạc phát hiện, Khương Đại đột nhiên biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Địch Cửu nhìn thấy rõ rõ ràng ràng nhưng hắn thật sự không hiểu. Khương Đại đây là muốn muốn chết sao? Thế mà lão ta dám trốn vào trong Ngũ Lục Đạo Tháp?
Địch Cửu không chút do dự lấy ra một thanh trận kỳ ném xuống đất, đồng thời niệm quyết khiến pháp tắc trận kỳ bắt đầu tụ lại, chỉ là không đợi Thúc Phược Thần Trận của hắn triệt để thành hình thì Ngũ Lục Đạo Tháp kia bỗng phát ra một tiếng gào thét bén nhọn, sau đó nhanh chóng xé rách hư không rồi biến mất vào không trung trước mắt.
Địch Cửu nhìn mà sửng sốt không thôi. Ngũ Lục Đạo Tháp còn có loại bản lãnh này? Trốn vào trong hư không?
Bất quá Địch Cửu chỉ thoáng bị chấn động mà chần chờ nửa hơi thở, sau đó lập tức liền xông vào vết nứt hư không kia, ý đồ đuổi theo.
Hắn nhất định phải giết chết Khương Đại, không giết được lão già này nghĩa là hắn sẽ để lại cho mình một mối họa sâu không lường được, thời thời khắc khắc lão đều có thể tìm tới cắn hắn một ngụm. Điều đó quá sức nguy hiểm!
Cơ hồ là ngay khi Địch Cửu biến mất vào giữa không trung thì vết nứt hư không do Ngũ Lục Đạo Tháp xé mở sau lưng hắn cũng triệt để khép lại.
Lúc này mà Địch Cửu có muốn trở về lại địa điểm cũ thì cũng rất khó khăn.
Địch Cửu khựng lại, không tiếp tục đuổi theo Khương Đại nữa. Không phải hắn không đuổi kịp lão già đó, mà là vì thần niệm của hắn căn bản không tìm thấy Khương Đại đang ở nơi nào. Khương Đại lần này là thật sự biến mất, bao gồm luôn cả bảo vật Ngũ Lục Đạo Tháp kia cũng vậy.
Trong lòng hắn thoáng có chút hối hận, hắn biết mình vừa làm ra một quyết định ngu xuẩn rồi. Thời điểm lão ô quy Khương Đại này xé rách hư không bỏ trốn, lẽ ra hắn cứ mặc kệ ông ta, không nên đuổi theo sau.
Hư không rộng lớn mênh mông, liền xem như hắn đi theo Khương Đại tiến nhập vào cùng một vết nứt hư không thì cũng không nhất định sẽ đáp xuống cùng một cái giới diện với Khương Đại.
...
Ly Vân cung tuyệt đối là một sự tồn tại vô cùng uy danh hiển hách tại Đạo giới.
Tam đại ẩn môn của Đạo giới nơi đây, có bất kỳ tu sĩ nào mà không biết tới? Ly Vân cung có thể nói chính là một trong tam đại ẩn môn danh tiếng lừng lẫy đó.
Ly Vân cung sở dĩ có cái tên gọi như vậy, là bởi vì sơn môn của Ly Vân cung nằm ở đỉnh núi cao nhất Đạo giới - Ly Vân phong. Bên dưới Ly Vân phong quanh năm mây mù lượn lờ, không cần bày trận, bởi vì dưới chân chính là tầng mây.
Giờ khắc này, bên trong đại điện xa hoa nhất ở Ly Vân cung, có một nam tử trung niên mặc áo lam, dáng vẻ anh tuấn ngồi ở vị trí chủ vị, thế nhưng sắc mặt của ông ta lại có chút không dễ nhìn.
Phía trước mặt ông ta có một nữ tử đang đứng cúi đầu giải thích cái gì đó, giải thích xong đầu đuôi câu chuyện, nàng ta lại tha thiết cầu khẩn nam tử trung niên kia: "Phụ thân, xin người hãy đi cứu hắn đi, nếu như chúng ta còn chậm trễ, chỉ sợ hắn thật sự sẽ bỏ mạng lại đó mất."
Người vừa lên tiếng không phải ai xa lạ, mà chính là Lam Như đã từng có duyên gặp mặt Địch Cửu cách đó không lâu.
"Hồ nháo!" Nam tử trung niên kia vỗ mạnh vào tay vịn cái ghế mà ông ta đang ngồi, ngữ khí nghiêm khắc răn dạy: "Năm đó con ham chơi, thường xuyên ra ngoài gây loạn, con đã quên mất chuyện ở Tiên Nữ Tinh năm nào hay sao? Kết quả là gì, chẳng phải suýt chút nữa đã vứt luôn mạng nhỏ của mình ở đó à? Thật vất vả mới bảo toàn một mạng trở về đây, an phận chưa được bao lâu thì con lại dẫn người gây chuyện tứ phương nữa rồi. Ta nói cho con biết, từ hôm nay trở đi, ta không cho phép con rời khỏi Ly Vân cung nửa bước."
Nam tử trung niên này chính là phụ thân của Lam Như - Lam Vân Sam, cũng là cung chủ của Ly Vân cung. Tu sĩ ở Đạo giới không một ai là không biết đến sự tồn tại của ông ta.
"Phụ thân, người nhất định phải biến nữ nhi trở thành một người hèn hạ như vậy sao? Địch Cửu đã cứu mạng con, nếu như con bỏ mặc không thèm đi cứu hắn, cả đời này con cũng sẽ bị dằn vặt tới chết mất." Lam Như thảm thiết kêu lên, trong nội tâm nàng biết rõ phụ thân nhất định sẽ không đồng ý yêu cầu của mình, nhưng vẫn là nhịn không được khẩn cầu.
Lam Vân Sam hừ lạnh một tiếng, "Con nhìn con xem, kết giao bằng hữu đều là những người thế nào? Chỉ là một tên sâu kiến vừa mới phi thăng tới đây vài ngàn năm mà cũng xứng để cho Lam Vân Sam ta phải lặn lội đi cứu hắn?"
"Phụ thân, thế nhưng hắn đã từng cứu mạng con, là dùng chính mạng hắn để đổi cho con có cơ hội thoát thân." Lam Như dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào phụ thân, khí thế kiên quyết không lùi bước.
"Ha ha ha ha..." Lam Vân Sam không khỏi phá ra cười lớn, "Đã cứu mệnh của con sao? Lam Như, ta hỏi con, nếu như lúc đó con ở lại cùng hắn chiến đấu chứ không rời đi, vậy thì hắn có bị Khương Đại giết chết hay không?"
Lam Như không nghĩ tới phụ thân nàng lại hỏi ngược lại như thế, chỉ đành phải ấp úng đáp: "Có, nhưng mà..."
Phụ thân nói không sai, nếu như nàng và Liễu Tử Nhi, Chân Mạn đều không đi, kết quả hiển nhiên chỉ là số người chết dưới tay Khương Đại nhiều thêm ba mạng mà thôi. Thế nhưng nàng vẫn không thể vì nghĩ vậy mà mặc kệ sự thật là Địch Cửu đã đổi lấy cơ hội giúp nàng rời khỏi đó.
"Đã như vậy thì chẳng phải việc con rời đi là hết sức bình thường sao? Vô luận con có đi hay không, hắn đều hẳn phải chết không nghi ngờ, còn nói cái gì mà dùng mệnh của hắn đổi mệnh cho con chứ? Huống chi, rõ ràng năm đó con đã có ơn cứu mạng hắn à, nếu như lúc trước không nhờ con nhặt về cho hắn một mạng, thì hắn nơi nào còn có thể sống sót cho tới ngày hôm nay?" Lam Vân Sam cắt ngang lời của nhi nữ, ngữ khí có chút nghiêm túc, thái độ hoàn toàn là không cho phép đối phương cự cãi.
Còn có một câu mà Lam Vân Sam không nói ra, đó chính là trong lòng ông ta minh bạch sự đáng sợ tới nhường nào của Khương Đại. Liền xem như ông ta tự mình tới đó thì cũng không nhất định có thể cứu được Địch Cửu từ trong tay lão, mà có khi còn làm hại cả Ly Vân cung này chịu phải sự trả thù diệt môn từ lão già Khương Đại ra tay tàn nhẫn kia.
Ánh mắt Lam Như lóe lên một tia tuyệt vọng, nàng chậm rãi cung kính cúi đầu trước Lam Vân Sam một cái, sau đó xoay người đi ra khỏi đại điện.
"Thời gian này con phải an phận lưu lại Ly Vân cung cho ta. Con đã rong ruổi ở bên ngoài suốt ngần ấy năm qua, thời gian dài như vậy cũng nên kiềm chế lại rồi. Qua một đoạn thời gian ngắn nữa, Trọng U cùng Lê Đồ tiểu vương sẽ đến Ly Vân cung ta làm khách, bọn hắn năm đó đều là thập đại thiên tài cùng thời với Khương Đại, con cũng nên đi ra hầu ở một bên đi." Ngữ khi Lam Vân Sam hơi dịu xuống, rõ ràng là có ý an ủi nhi nữ.
Lam Như không hề dừng bước, nàng không quay đầu lại, chỉ là bình tĩnh nói: "Phụ thân, con sẽ không ở lại Ly Vân cung đâu."
"Con dám." Lửa giận trong lòng Lam Vân Sam tức khắc bùng lên.
Lam Như lúc này mới quay đầu lại nhìn Lam Vân Sam, trông thấy sự giận dữ của ông ta thì vẫn không chút nao núng, nàng chỉ bình thản đáp: "Năm đó không phải người cũng là dạng này bức mẫu thân con rời đi sao? Nếu như người cũng muốn bức tử nữ nhi, nữ nhi lập tức liền tự sát cho người vừa lòng. Còn nếu muốn nữ nhi dối trá đi nghênh tiếp những người mà con không thích kia, nữ nhi thà rằng đi chết còn hơn."
Nói xong câu đó, Lam Như lần nữa xoay người lại, bước nhanh hơn, mau chóng đi ra khỏi đại điện.
Lam Vân Sam kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Lam Như cho tới khi nàng biến mất hẳn khỏi tầm mắt của ông ta, trong lúc nhất thời thế mà bị kinh ngạc tới nỗi quên mất cả chuyện gọi nàng ấy quay lại.