Một loại khí tức tử vong nhanh chóng cuốn tới, ngay trong nháy mắt này, Địch Cửu liền nhào bắt được khí tức cơ sở pháp tắc quen thuộc kia.
Địch Cửu từng tiến vào Ngũ Lục Đạo Tháp và ở một thời gian dài trong đó, hơn ai hết, hắn cực kỳ quen thuộc với mỗi một đạo cơ sở pháp tắc trong Ngũ Lục Đạo Tháp. Vô luận tòa bảo tháp mà Khương Đại đang điều khiển có phải chính xác là Ngũ Lục Đạo Tháp hắn từng tiến vào hay không, thì khí tức pháp tắc bên trong vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng thân quen, chỉ dựa vào điều này thì lão già Khương Đại đừng hòng trấn áp được hắn.
Cơ hồ là ngay khi bàn tay Khương Đại muốn tiếp cận mi tâm của Địch Cửu thì Ngũ Lục Đạo Tháp vốn đang trấn áp hắn bỗng nhiên chớp động, đồng thời Địch Cửu cũng tung một quyền ra, thẳng về phía Khương Đại đối diện.
Dù là nắm đấm của hắn vẫn còn cách thủ ấn của Khương Đại một gang tấc, nhưng một quyền này vẫn đủ sức ngưng tụ ra vô tận quyền sơn ngay sau đó.
Quyền sơn hình thành liên miên sóng cả, như loan tụ tập, sóng cuồng tập cát!
Oanh! Oanh! Oanh!
Rầm! Rầm! Rầm!
Thần nguyên nổ tung đầy trời, không gian xuất hiện vô số vết tích rất nhỏ. Hết thảy đất cát, núi đá chung quanh hai người đều hóa thành bã vụn dưới sức mạnh của một quyền này. Thậm chí còn tạo thành một đầu khe rãnh to lớn sau cú va chạm dữ dội kia.
Địch Cửu cũng cảm giác được bản thân bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cả lục phủ ngũ tạng của hắn, thậm chí là thức hải đều bị chấn động mạnh mẽ như thể bị từng đạo thiết chùy to lớn oanh trúng. Hắn há miệng, một đạo máu tươi không kìm nổi phun ra, cùng một thời gian đó, xương cốt cánh tay của hắn cũng vỡ vụn thành từng mảnh.
Tuy rằng Địch Cửu là vội vàng ra quyền theo phản xạ, nhưng Khương Đại đồng dạng giống hắn, cũng chẳng hề chiếm được nửa điểm tiện nghi. Nếu như nói xương cốt cánh tay của Địch Cửu vỡ vụn thành từng mảnh, vậy thì cánh tay của Khương Đại chính là trực tiếp biến thành bã vụn.
Địch Cửu giận dữ kinh khủng, thầm nghĩ lão già họ Khương kia đúng là quá nham hiểm, rõ ràng đã tính toán đánh lén hắn, đồng thời trong lòng cũng âm thầm nghĩ mà phát sợ. Nếu không phải hắn từng tiến vào Ngũ Lục Đạo Tháp, nhận ra được mùi khí tức cơ sở pháp tắc tử vong quen thuộc thì mới rồi khi Khương Đại dùng Ngũ Lục Đạo Tháp đánh lén hắn, rất có thể hắn đã chết ngay lập tức dưới một đòn ác liệt đấy.
Thực lực của Khương Đại căn bản so ra còn kém hắn, hắn ăn thiệt thòi là ăn bởi Ngũ Lục Đạo Tháp kìa.
Chuyện này khiến Địch Cửu hiểu rõ một cái đạo lý, đồng thời cũng làm cho Địch Cửu biết, Quy Tắc Đạo của hắn cũng không phải chìa khóa vạn năng.
Khương Đại tâm thần kịch chấn, ông ta không nghĩ tới dưới tình huống cấp bách, vội vàng mà Địch Cửu vẫn kịp phản xạ, hơn nữa còn có thể đánh nát một đầu cánh tay của ông ta, càng khiến ông nghiến răng nhất chính là cánh tay của Địch Cửu có vẻ vẫn bình yên vô sự.
Khả năng duy nhất chính là Địch Cửu là một Thánh Thể luyện thể giả.
Không đợi Khương Đại tỉnh táo lại, một tòa cự sơn vô cùng mênh mông đã được Địch Cửu tế ra, ầm ầm đánh thẳng về phía ông ta.
"Hư Không sơn..." Khương Đại sợ hãi thốt lên, sắc mặt trắng bệch, hai tay vội vã múa pháp quyết, Ngũ Lục Đạo Tháp liền hóa thành một tòa tháp ngũ sắc ngăn trở ngay trước mặt ông ta.
So với bất kỳ ai khác, Khương Đại đều rõ ràng Hư Không sơn đáng sợ tới cỡ nào. Hư Không sơn không chỉ là một ngọn núi bình thường, mà nó còn ẩn chứa vô cùng vô tận đạo vận áp chế. Một khi ông ta bị loại đạo vận này khóa chặt lại, vậy thì chỉ có con đường chờ chết. Nếu hôm nay ông ta không có Ngũ Lục Đạo Tháp hỗ trợ bên người, Khương Đại tin chắc chính mình sẽ hỏng mất dưới sức áp chế của Hư Không sơn.
Đừng nhìn Hư Bạch Thương đến từ Hư Không sơn mà lầm. Trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Khương Đại căn bản chưa bao giờ đặt tu vi Hỗn Nguyên cũng như vị trí trên bảng xếp hạng thập đại thiên tài của Hư Bạch Thương vào mắt. Bởi vì ông ta biết rõ một bí mật, ấy là cả đôi phụ tử nhà Hư Bạch Thương đều không có Hư Không sơn, ngay cả địa bàn của Hư Không môn nhà bọn họ cũng chỉ là Hư Không sơn giả mà thôi.
Mà bây giờ thứ Địch Cửu tế ra lại là Hư Không sơn hàng thật giá thật. Khương Đại đã từng may mắn nhìn thấy qua thứ này một lần, tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn.
Nghĩ đến việc Địch Cửu không chỉ sở hữu thứ bảo vật nghịch thiên như Hư Không Sơn, mà còn có được một thứ cho tới giờ hắn vẫn chưa thèm lấy ra, là âm Dương Thái Cực Đồ của mình, trong lòng Khương Đại càng thêm phát lạnh.
Rầm rầm rầm!
Hư Không sơn và Ngũ Lục Đạo Tháp còn chưa va chạm vào nhau mà đạo vận của vùng không gian này sớm đã nổ tung ầm ĩ, quy tắc tán loạn không thôi.
Nếu có tu sĩ nào tu vi kém một chút, xui xẻo bị cuốn vào trong loại không gian hỗn loạn này thì bảo đảm vô số đạo vận đang bắn nổ khắp nơi ấy thừa sức biến gã tu sĩ xấu số đó triệt để hóa thành tro bụi.
Tạch tạch tạch!
Rầm rầm rầm!
Hư Không sơn cùng Ngũ Lục Đạo Tháp rốt cục đụng thẳng vào nhau, thần nguyên khủng bố cấp tốc bạo liệt ra ngoài, chân nguyên của Địch Cửu chợt khựng lại, sau đó lĩnh vực mau chóng xuất hiện từng đạo vết rách.
Tình huống bên phía Khương Đại còn tệ hơn, lĩnh vực của ông ta trực tiếp phá toái, vừa há miệng liền phun ra một đạo huyết tiễn.
Chỉ dựa vào pha va chạm mới rồi, Khương Đại liền kinh hãi phát hiện, hóa ra ông ta vậy mà lại không phải là đối thủ của Địch Cửu.
Khương Đại khẳng định tu vi của hắn vẫn còn chưa bước vào cảnh giới Hỗn Nguyên. Không thể tin nổi một tu sĩ Đạo Nguyên mà có thể khiến Khương Đại ông đánh không lại.
Viện này nếu như bị truyền ra ngoài, đừng bảo là chính bản thân Khương Đại, mà đổi thành bất cứ người nào khác chỉ e cũng sẽ không tin tưởng.
Không hiểu sao lúc này ông ta chợt nhớ tới Đế Tân Nhậm. Y là một người cao ngạo không gì sánh được, thậm chí còn khinh thường việc phải đứng cùng một bảng xếp hạng với chín thiên tài bọn họ năm xưa.
Khương Đại khẳng định, Đế Tân Nhậm danh xưng đệ nhất Thánh Đế kia, nếu như vô tình gặp phải Địch Cửu, chưa chắc đã có thể tuyệt đối áp chế và giành phần thắng trước kẻ điên cuồng này.
Địch Cửu quá mức đáng sợ.
Không đúng, hiện tại là lúc mà ông ta có thể phân tâm nghĩ tới những thứ như vậy hay sao?
Một loại khí tức tử vong chợt ập tới bao phủ lấy Khương Đại, Khương Đại nhìn thấy phía trước có một mảnh đao mạc trắng xóa. Lĩnh vực phá toái của ông ta còn chưa kịp mở rộng ra lần nữa thì đã bị đạo đao mạc này triệt để bao phủ lại vùng không gian xung quanh mình.
Đây là Đao Vực cấp cao nhất!
Khương Đại đương nhiên không phải là một gia hỏa thiếu kiến thức, chỉ vừa nhìn ông ta liền nhận ra đây chính là Đao Vực đỉnh cấp.
Giờ phút này, bản thân ông ta cuối cùng cũng minh bạch một việc. Ấy là đừng trông mong gì tới việc có thể đánh bại Địch Cửu, thậm chí là giết chết hắn rồi ung dung đoạt về bảo vật âm Dương Thái Cực Đồ kia, hôm nay nếu như ông không xuất ra được bất kỳ thủ đoạn bảo mệnh nào khác, thì chỉ sợ rằng ông chắc chắn sẽ bỏ mạng lại tại nơi này.
Khương Đại nơi nào còn dám có nửa điểm chần chờ, thân hình từng đợt lay động, ông ta phải tranh thủ trong khoảng thời gian chớp mắt hiện tại mau chóng tìm đường tẩu thoát rời đi ngay.
Thế nhưng không động thì thôi, vừa gắng gượng cơn đau trong nội thể để thực hiện Ngũ Hành độn thuật, thì Khương Đại lập tức bị dại ra, bởi vì không gian sử dụng Ngũ Hành độn thuật của ông ta đã mất rồi.
Giờ khắc này, Ngũ Hành độn thuật hoàn toàn không có chỗ để phát huy tác dụng, hoặc nói đúng hơn, đó là Ngũ Hành độn thuật đã mất đi thổ nhưỡng dùng để ngưng tụ.
Trong lòng ông ta không khỏi chìm xuống đáy cốc, toàn thân phát lạnh, chưa bao giờ Khương Đại cảm thấy có một sự tuyệt vọng xâm chiếm cơ thể dữ dội như bây giờ.
Trong khoảnh khắc không thể sử dụng Ngũ Hành độn thuật ấy, cuối cùng Khương Đại cũng đã nghĩ thông. Tuyệt chiêu bảo mệnh của ông ta không thể sử dụng được cũng không phải là vì Đao Vực uy mãnh của Địch Cửu, mà là do trong một đao mới rồi của hắn ẩn chứa một loại thần thông. Loại thần thông ấy có thể đánh vỡ pháp tắc thần thông độn thuật mà ông ta dày công nghiên cứu ra, khiến nó hoàn toàn mất đi tác dụng vốn có.
Đây là quy tắc phá toái thiên địa? Còn có loại thần thông khủng bố như vậy sao?
Khương Đại cuồng hống một tiếng, há miệng lần nữa phun ra một đạo huyết tiễn, thân hình cưỡng ép bóp méo một chút. Nếu bây giờ còn không mau chóng rời đi thì ông ta cầm chắc cái chết.
Vốn dĩ Khương Đại đã tận lực đánh giá cao năng lực của Địch Cửu, nào ngờ thực lực của kẻ này so với sự ước lượng của ông còn đáng sợ hơn.