Khương Đại vẫn bảo trì thái độ bình thản, không hề nổi giận mà chỉ bình tĩnh nói, "Địch Cửu, hẳn ngươi đã từng nghe nói qua về bảng xếp hạng thập đại thiên tài của Đạo giới đúng không? Bất kỳ người nào có hiểu biết đều sẽ minh bạch một chuyện, ngoại trừ một lần đánh giá thập đại thiên tài vào năm của bọn ta ra, tất cả thập đại thiên tài sau đó đều chỉ có thể xem như có thiên phú tu luyện tương đối cao một chút mà thôi. Bảng xếp hạng năm xưa mới danh xứng với thực, không phải là thứ mà hậu thiên cứ cố gắng liền có thể bám theo được."
Địch Cửu không biết Khương Đại đang muốn biểu đạt cái gì, nhìn ông ta không giống như là loại gia hỏa sẽ khoe khoang chính mình có bao nhiêu ghê gớm treo ở bên miệng kia mà. Thập đại thiên tài thời của Khương Đại rất đáng gờm sao? Chí ít Địch Cửu sẽ không cảm thấy như vậy.
Khương Đại cũng không thèm để ý đến ánh mắt coi thường của Địch Cửu, lão vẫn thản nhiên nói tiếp: "Ngươi đã từng nghe qua về thứ tự trong bảng xếp hạng thập đại thiên tài thì hẳn cũng biết, năm đó ta xếp ở vị trí thứ sáu. Để ta nói cho ngươi biết một sự thật vậy, người xếp hạng thứ nhất Đế Tân Nhậm thật sự là một sự tồn tại rất đáng kính nể, tạm thời ta không nhắc tới y. Kẻ xếp ở vị trí thứ hai là Trọng U, gã ngủ say trọn vẹn vài vạn năm rồi mới ra ngoài, chỉ trong thời gian ngắn nhất liền bước vào Hỗn Nguyên, sau đó lại nhanh chóng tấn cấp đến Hỗn Nguyên trung kỳ.
Xếp hạng thứ ba là Lê Đồ tiểu vương, người này một mực chăm chỉ rèn luyện căn cơ của chính mình, hắn chỉ mất một ngàn năm ngắn ngủi để từ Hóa Đạo trùng kích lên đến Hỗn Nguyên cảnh. Xếp ở vị trí thứ tư chính là Hư Bạch Thương, y bị vây ở một địa phương nọ vô số năm, kết quả vừa mới thoát ra, y chỉ dùng quãng thời gian tầm 200 năm đã đủ để chữa thương hoàn tất, sau đó cũng tương tự như Lê Đồ tiểu vương, dùng hơn một ngàn năm liền vọt vào Hỗn Nguyên, phía sau lại dùng hơn một ngàn năm nữa để xông thẳng lên Hỗn Nguyên trung kỳ..."
Địch Cửu cắt ngang, "Ngươi muốn nói điều gì thì mau trực tiếp nói đi, đừng lải nhải lãng phí thời gian của ta nữa."
Khương Đại gật đầu, thản nhiên tiếp lời: "Sở dĩ ta giải thích cặn kẽ bảng xếp hạng đó cho ngươi, là bởi vì ta muốn nói ngươi biết, năm đó tuy rằng ta xếp ở vị trí thứ sáu, nhưng nếu như ta muốn xuất thủ, ta hoàn toàn có thể siêu việt Trọng U xếp ở vị trí thứ hai."
"Ý của ngươi là, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể trong thời gian rất ngắn xông vào Hợp Đạo, thậm chí là bước thứ ba? Sau đó ngươi có thể truy sát Địch Cửu ta đến không đường trốn thoát?"
Khương Đại bình tĩnh đáp: "Mặc dù ta không dám nói mình chắc chắn sẽ đạt tới bước thứ ba, nhưng là ta đích xác có thể trong thời gian rất ngắn chạm vào ngưỡng Hợp Đạo. Chờ khi tu vi của ta đã đạt đến Hợp Đạo cảnh, liền xem như hôm nay ta thả ngươi rời đi, chỉ cần ngươi còn ở trong phương vũ trụ này, ngươi sẽ không cách nào đào thoát khỏi tay ta."
Địch Cửu cười ha ha một tiếng, "Thái gia ta không phải là kẻ nghe dọa dẫm mà sẽ sợ hãi đâu, đừng lảm nhảm nữa, muốn động thủ thì mau làm đi."
"Đã như vậy, thế thì liền để ta lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi đi." Khương Đại giơ tay lên, chậm rãi xuất ra một cái bảo tháp, cùng một thời gian, lĩnh vực quanh thân ông ta cũng đồng thời mạnh mẽ phóng ra.
So với thời điểm trước đó khi vừa nhìn thấy Địch Cửu, Khương Đại đã vội vã dùng khí thế lĩnh vực mạnh mẽ khóa lại không gian xung quanh, hiện tại thì khác, thời khắc này Khương Đại lộ ra dáng vẻ không nóng không vội.
Chỉ là trong lòng ông ta thì không hề được thoải mái, ung dung như vẻ ngoài của mình. Không hiểu sao, nội tâm Khương Đại ít nhiều vẫn thấy có điểm hoang mang xen lẫn bất an. Lúc Địch Cửu vừa mới xuất hiện, ông ta chỉ thấy kinh hỉ cùng kích động, nhưng giờ phút này thì cảm xúc hào hứng kia sớm đã biến mất hầu như không còn.
Khương Đại hiện tại so với bất kỳ ai khác đều rõ ràng hơn một chuyện, ấy là cứ xem như Địch Cửu không phải là đối thủ của ông ta, thì khả năng ông ta có thể lấy lại tấm âm Dương Thái Cực Đồ kia chỉ e cũng không lớn gì.
Địch Cửu trước đó có thể từ trong khốn trận mà ông bố trí nhẹ nhàng rời đi. Bây giờ thì sao? Ắt hẳn cũng vậy thôi. Giả dụ hắn đánh không lại Khương Đại ông thì hắn vẫn có thể dễ dàng đào thoát.
Nếu như Khương Đại hoàn toàn nắm chắc việc có thể chế trụ Địch Cửu, vậy thì nãy giờ ông đã không phí công phí sức nói nhảm một phen với hắn. Để ông phải nhiều lời như vậy, đương nhiên không phải là vì hy vọng Địch Cửu thấy sợ hãi mà mau chóng đem đồ vật đưa trả về cho ông ta, mà là muốn tâm thần đối phương bị quấy rầy, thời điểm Khương Đại ông động thủ sẽ có nhiều cơ hội hơn mà thôi.
Trên thực tế, sau khi nói xong Khương Đại liền thấy thất vọng rồi. Nửa điểm bị quấy nhiễu Địch Cửu cũng chẳng có, thậm chí ngược lại có vẻ câu chuyện của ông càng làm dậy lên tinh thần chiến đấu mạnh mẽ của hắn. Từ một loại góc độ nào đó tới nói, thì Địch Cửu và Khương Đại ông chính là cùng một loại người. Nếu như hắn không phải là kẻ địch của ông, có lẽ ông sẽ thưởng thức tài năng và thái độ của kẻ này.
Địch Cửu bên kia kinh ngạc không thôi nhìn bảo tháp trong tay Khương Đại. Bảo tháp này hắn rất quen thuộc, đó chính là Ngũ Lục Đạo Tháp.
Chẳng lẽ Khương Đại đã đi đến thế giới Tiểu Trung Ương? Thì ra Ngũ Lục Đạo Tháp của thế giới Tiểu Trung Ương cũng là do Khương Đại luyện hóa? Trước đó hắn trông thấy Ngũ Lục Đạo Tháp biến mất, vẫn luôn đinh ninh cho rằng là do Địch Phi Tuyết lấy đi.
Không đúng, khả năng Địch Phi Tuyết lấy đi vẫn hợp lý hơn, rất có thể là sau đó Ngũ Lục Đạo Tháp trong tay nàng ta lại bị Khương Đại cuỗm mất. Nhưng lời này nghe cũng không thông a, chẳng lẽ Khương Đại lại đi xuống Tiên giới? Bằng không mà nói, Địch Phi Tuyết tuyệt đối không có khả năng nhanh như vậy đã phi thăng được lên tới đây.
Trong lúc Địch Cửu còn đang nghi hoặc làm sao Ngũ Lục Đạo Tháp lại xuất hiện trong tay Khương Đại, thì ông ta đứng ở đằng kia đã tiếp tục nói: "Địch Cửu, ta biết cơ duyên ngươi vốn không tệ, cho nên lúc này mới có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế đi vào Đạo giới. Nhưng bất kỳ một người tu sĩ nào cũng đều có cơ duyên thuộc về riêng mình, ngươi đã có cơ duyên của chính ngươi, vì sao lại muốn đoạt lấy cơ duyên của ta? Nếu ngươi tùy tiện cướp đoạt cơ duyên của người khác, tương lai chắc chắn sẽ bị đại đạo giới hạn..."
Địch Cửu căn bản không chờ Khương Đại sẽ lại nói xong, Thiên Sa Đao liền quét ngang ra ngoài.
"Oanh!" Khiến Địch Cửu không nghĩ tới là lão già họ Khương này cũng vô cùng nham hiểm, ông ta vốn chẳng định sẽ dài dòng nói hết câu với Địch Cửu, đương lúc nói chuyện thì Ngũ Lục Đạo Tháp trong tay ông ta cũng đồng thời đập xuống.
Còn may mà Địch Cửu phản xạ kịp lúc, hai món vũ khí trực tiếp va chạm mạnh mẽ vào nhau.
Trong hư không phát ra từng tiếng nứt vang, tựa như không gian xung quanh cũng đồng dạng bị bóp méo.
Trong chớp mắt, Địch Cửu liền cảm giác được hô hấp của mình có điểm khó khăn, giờ khắc này Ngũ Lục Đạo Tháp thế mà đã tạo thành một thế giới hư không độc lập.
Quy tắc thiên địa của thế giới hư không này hoàn toàn khác biệt so với quy tắc thiên địa của Đạo giới. Vô luận là thần niệm hay là thần nguyên của Địch Cửu đều bị đạo tháp ấy khóa chặt, căn bản là không cách nào động đậy.
Ánh mắt Khương Đại lóe lên vẻ kích động, chỉ có ông ta mới rõ ràng hơn tất cả ai khác, rằng bảo tháp trong tay mình đến cùng có bao nhiêu nghịch thiên.
Hết thảy quy tắc trong bảo tháp đều là quy tắc vũ trụ cơ bản nhất, chỉ cần nắm rõ được quy tắc trong bảo tháp đó, thì ông ta liền có thể lâm thời mô phỏng ra một phương vũ trụ thiên địa hoàn toàn mới. Đây chính là át chủ bài đặc biệt mà không có bất kỳ tu sĩ nào khác có thể so sánh.
Cho dù Địch Cửu đủ khả năng minh ngộ toàn bộ quy tắc thiên địa của một phương vũ trụ này thì đó cũng là chuyện của vài triệu năm nữa, ở thời điểm hiện tại, Khương Đại tin chắc chẳng một ai làm được việc này, cho nên hôm nay ông ta nhất định có thể xử lý được Địch Cửu.
Ngũ Lục Đạo Tháp vừa xuất thế liền trấn trụ hết thảy khí tức của Địch Cửu, bao gồm cả một đao Thiên Sa Đao mà Địch Cửu vừa mới bổ ra.
Khương Đại không có nửa điểm trì hoãn, xòe tay ra liền chộp thẳng tới mi tâm của Địch Cửu. Ông ta muốn nhanh chóng đánh nát đầu hắn, chỉ khi tận mắt nhìn thấy nhục thân của đối phương tan thành tro bụi thì ông ta mới có thể yên tâm được.
Khương Đại từ khi thành danh đến nay, chưa bao giờ cảm thấy kiêng kị đối với bất kỳ người nào. Ngay cả Đế Tân Nhậm năm xưa luôn giữ vững vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng thập đại thiên tài cũng vậy, tuy rằng Khương Đại biết rõ tư chất lẫn thực lực của mình đều không bằng đối phương, nhưng cũng tuyệt đối không có nửa điểm kiêng kị y. Mà giờ khắc này khi phải mặt đối mặt với Địch Cửu, trong lòng ông ta thật sự dâng lên sự kiêng kị khó nói rõ thành lời.
Chỉ khi nào Địch Cửu chết đi, ông ta mới có thể dỡ bỏ sự bất an trong lòng.
Trước đó điều khiến Khương Đại lo lắng nhất chính là Ngũ Lục Đạo Tháp của ông ta không thể trấn áp được Địch Cửu, nếu như Ngũ Lục Đạo Tháp mà cũng không thể vây khốn hắn, vậy thì hôm nay ông ta muốn lưu Địch Cửu lại đây là việc vô cùng khó khăn. Khương Đại vẫn chưa quên được tốc độ cũng như trình độ Trận Đạo cường đại của Địch Cửu khi dễ dàng thoát ra khỏi khốn sát trận của ông ta cách đây không lâu.
Chỉ cần Ngũ Lục Đạo Tháp có thể trấn áp được Địch Cửu, vậy thì Địch Cửu muốn tránh thoát là chuyện tuyệt đối không thể. Chờ tới khi hắn tìm được cách thoát ra khỏi món bảo vật nghịch thiên này thì tay ông ta đã bóp nát đầu đối phương rồi.