Thế giới thứ chín

Chương 721: Gặp Lại Kẻ Hắn Không Ngờ Tới




Địch Cửu ôm quyền đối với hết thảy mọi người ở đây, đoạn nói: "Các vị, ta sắp ra ngoài làm ít chuyện, cho nên ta hi vọng những việc ta làm ở đây sẽ không bị mọi người tùy tiện truyền đi."

Địch Cửu cũng không phải muốn giấu diếm tung tích bản thân hay cái gì, hắn lo lắng chính là đầu cực phẩm Thần Linh Mạch kia, kiểu gì cũng sẽ có một vài gia hỏa bất chấp tính mạng mà vì cực phẩm đạo mạch tới đây tìm đường chết.

Thẩm Trường Thủy cùng Hành Sương Kỳ vốn chính là người bên phía Địch Cửu, đương nhiên sẽ không đem chuyện nơi đây tiết lộ ra ngoài. Còn đám người Vũ Thiển Hùng thì sau khi chứng kiến thực lực của Địch Cửu xong, nào còn ai dám xem lời hắn nói như gió thoảng bên tai nữa.

Trông thấy Địch Cửu muốn dẫn Thẩm Trường Thủy, Hành Sương Kỳ rời đi, Cuồng Dị Nhân thật sự là có chút nhịn không được, ông ta biết rõ, loại cường giả như Địch Cửu này, nếu hiện tại đã bỏ lỡ thì sau này muốn gặp lại chỉ sợ phải dựa vào vận khí cực lớn thì may ra.

"Địch huynh, có một việc thật sự là không nên mở miệng làm phiền huynh, thế nhưng lại có quan hệ đến tương lai của khuyển tử Cuồng Thạch cho nên ta..." Cuồng Dị Nhân đi đến trước mặt Địch Cửu, cúi người hành lễ, thái độ hết sức khép nép.

Địch Cửu biết Cuồng Dị Nhân muốn nói gì, chắc chắn là lão muốn cầu hắn một viên Càn Nguyên Đạo Đan cho Cuồng Thạch. Bất quá Càn Nguyên Đạo Đan của hắn cũng không phải lũ lụt tự nhiên vọt tới, đừng nhìn hắn tùy ý lấy ra Càn Nguyên Đạo Đan tặng cho Tiêu Nguyệt Hoành mà lầm, trên thực tế mỗi một mai xuất ra ngoài đều sẽ có cái giá cực kỳ xa xỉ.

Thấy Địch Cửu không chủ động mở miệng, Cuồng Dị Nhân đành phải nói thẳng ra, "Khuyển tử Cuồng Thạch đã là nửa bước Đạo Nguyên cảnh, chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào Đạo Nguyên. Chỉ là Càn Nguyên Đạo Đan quá mức trân quý, ta cũng không cách nào tìm được loại bảo vật này. Ta cũng không biết ở chỗ mình có cái gì đáng giá để Địch huynh nhìn trúng hay không, nhưng đây là chiếc nhẫn của ta, Địch huynh có thể xem thử, hy vọng đủ để đổi được một viên Càn Nguyên Đạo Đan cho con trai ta."

Đang khi nói chuyện, Cuồng Dị Nhân chủ động đưa chiếc nhẫn của mình qua cho Địch Cửu.

Kỳ thật Địch Cửu căn bản vốn không muốn đưa Càn Nguyên Đạo Đan cho Cuồng Thạch, nhưng cách làm này của Cuồng Dị Nhân ngược lại khiến Địch Cửu phải lau mắt mà nhìn. Vô luận Cuồng Dị Nhân làm người như thế nào, chí ít ông ta đối xử với đứa con trai mình quả thật không có lời gì để chê trách.

Địch Cửu không cầm lấy chiếc nhẫn của Cuồng Dị Nhân, mà thần niệm của hắn trực tiếp quét vào trong đó. Ngoại trừ nửa đoạn tàn phá cực phẩm Thần Linh Mạch trông cũng tạm được ra, những vật khác đối với tu sĩ bình thường có lẽ cũng có thể xem như bảo vật, nhưng đối với hắn mà nói thì chẳng có gì đáng để nhìn tới.

Nếu có đồ tốt, Địch Cửu cũng không để ý trao đổi một chút. Hiện tại Cuồng Dị Nhân căn bản là không có vật gì khiến hắn hứng thú, Địch Cửu ngược lại lười nhận lấy đồ vật của đối phương.

Hắn dứt khoát xuất ra một viên Càn Nguyên Đạo Đan đưa cho Cuồng Dị Nhân rồi nói: "Ta không cần đồ vật của ngươi, ta chỉ mong ngươi hãy giúp ta một chuyện, nếu có bằng hữu của ta phi thăng lên Đạo giới, hoặc là xuất hiện tại Trùng Động, ta hi vọng Cuồng đạo hữu có thể giúp đỡ hỗ trợ bọn họ một hai phần."

Cuồng Dị Nhân đại hỉ, vội vàng nói, "Địch huynh yên tâm, chuyện này Cuồng Dị Nhân ta cam đoan sẽ lưu tâm, tuyệt đối sẽ không để Địch huynh thất vọng."

Cuồng Dị Nhân nhìn không giống một kẻ xảo trá, huống hồ một viên Càn Nguyên Đạo Đan đối với Địch Cửu mà nói, thật sự không tính là cái gì. Nếu Cuồng Dị Nhân ghi nhớ phần ân tình này, thì tương lai khi bằng hữu và thân nhân của Địch Cửu truyền tống tới đây, ít nhiều sẽ nhận được một phần chiếu cố rất lớn, chí ít cũng sẽ không như nhiều người khác trước đó, phải chôn vùi cả năm tháng cuộc đời ở nơi này.

Sự tình đã sắp xếp ổn thỏa, Địch Cửu liền quay sang nói với Thẩm Trường Thủy cùng Hành Sương Kỳ: "Chúng ta đi thôi."

Vũ Thiển Hùng thấy vậy liền chủ động đề nghị: "Nếu như Thẩm đạo hữu và Hành đạo hữu không chê, vậy thì hoan nghênh hai người tới Đạo giới Tông Môn liên minh của ta làm việc."

"Ta nguyện ý." Thẩm Trường Thủy vội vàng nói, có thể đến Đạo giới Tông Môn liên minh làm việc, vậy so với việc gia nhập một đại tông môn còn thoải mái hơn. Vả lại ở trong Đạo giới Tông Môn liên minh, tài nguyên tu luyện chắc chắn sẽ không thiếu khuyết. Khuyết điểm duy nhất chính là nơi đó không giống với các đại tông môn bình thường, sẽ không có sư phụ truyền thụ.

Bất quá có thể thuận lợi đi vào Đạo giới Tông Môn liên minh thì y còn có điều gì trông mong hơn.

"Ta cũng nguyện ý." Hành Sương Kỳ đồng dạng nghĩ thông suốt ảo diệu bên trong.

Lại nói bọn họ đều minh bạch một chuyện, ấy là sau khi truyền tống ra khỏi nơi này, Địch Cửu chẳng mấy chốc sẽ tách ra khỏi bọn họ, còn không bằng hiện tại thừa cơ gia nhập Đạo giới Tông Môn liên minh, xem như nương nhờ mặt mũi của Địch Cửu, những người này sẽ không ai dám tùy ý khi dễ bọn họ. Loại thời điểm như vậy, chẳng ai ngu ngốc mà nghĩ tới sĩ diện làm gì.

"Như vậy liền đa tạ Vũ minh chủ." Trong lòng Địch Cửu cũng thấy cao hứng thay Thẩm Trường Thủy và Hành Sương Kỳ, bởi vì thật sự là hắn cũng không có cách nào mang theo hai người bọn họ du tẩu khắp nơi. Nhiều nhất hắn cũng chỉ thể hỗ trợ hai người cùng rời khỏi Dược Đạo Môn Thần Thành mà thôi, còn tương lai phát triển như thế nào thì phải tùy thuộc vào bản thân hai người họ.

Địch Cửu vội vã rời khỏi Đạo giới, mấy người Vũ Thiển Hùng vẫn đứng đó dõi theo hắn bước lên truyền tống trận, mãi tới khi khuất bóng hẳn thì mới mạnh ai nấy giải tán.

...

Từ Dược Đạo Môn Thần Thành truyền tống ra ngoài có ba điểm đến, Địch Cửu lựa chọn nơi hắn muốn dừng chân là Mạch Hòa Thần Đạo thành.

Địch Cửu tới Mạch Hòa Thần Đạo thành mục đích chủ yếu là vì muốn đi Hư Không sơn, từ đây di chuyển tới Hư Không sơn chính là con đường gần nhất.

Địch Cửu quyết định không tế phi hành pháp bảo ra, nguyên nhân là vì hỏa diễm của hắn vẫn còn chưa được tấn cấp, cho nên hắn vẫn chưa thể luyện chế ra cực phẩm phi hành pháp bảo. Vả lại cự ly đi đường ngắn như vậy, Địch Cửu cho rằng dùng Thần Niệm Độn của mình còn nhanh hơn nhiều so với dùng pháp bảo phi hành.

"Oanh!"

Một âm thanh thần nguyên cuồng bạo nổ tung ầm ĩ trên không trung, thần niệm của Địch Cửu lia xuống liền thấy bên dưới có ba tu sĩ đang ác chiến dữ dội, bên ngoài còn có một người khẩn trương đứng quan sát.

Khiến Địch Cửu kinh ngạc chính là cả bốn người này hắn đều biết. Trong đó có ba người hắn đã từng gặp mặt, còn có một người mặc dù hắn chưa bao giờ chính thức đối diện ông ta, nhưng hắn đã nhìn thấy chân dung của đối phương, vả lại giữa hai người còn có một mối hận thù truyền kiếp, ấy chính là kẻ đã từng truy nã hắn khắp nơi: Khương Đại.

Địch Cửu không chút do dự độn tới, hắn đã cố ý tìm kiếm tung tích Khương Đại suốt bấy lâu, không nghĩ ra Khương Đại thế mà còn quanh quẩn ở lại Đạo giới. Dựa theo suy nghĩ của hắn, với thực lực cùng tính tình của Khương Đại thì ông ta đã sớm rời khỏi Đạo giới, phi thăng tới một vị diện cao cấp hơn từ lâu rồi mới phải.

"Là ngươi?" Địch Cửu vừa xuất hiện trong phạm vi thần niệm của bốn kẻ kia, ba tên đang đánh nhau kịch liệt liền đột ngột khựng lại. Người vừa kinh ngạc lên tiếng chính là nữ tử vẫn luôn một mực ở một bên quan sát: Chân Mạn.

Cũng giống như Địch Cửu, vừa trông thấy bóng dáng hắn độn tới, Khương Đại liền lộ ra vẻ mặt kích động, ông ta đã đi tìm tung tích của hắn khắp tứ phương, không nghĩ tới Địch Cửu lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt mình như bây giờ. Quả nhiên là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu a.

Người đang cùng Khương Đại chiến đấu rất dữ dội là Lam Như và nữ tử áo đỏ tên Liễu Tử Nhi. Giờ phút này, khắp người Liễu Tử Nhi toàn là máu, một đầu cánh tay bị chặt đứt rớt ở một bên, không có cơ hội tranh thủ nhặt. Lam Như cũng chật vật không tả nổi, tóc tai bù xù tán loạn, sắc mặt tái nhợt, trên ngực áo cũng thấm đẫm vết máu tươi.