"Ha ha ha ha..." Khương Đại bỗng nhiên điên cuồng cười to, ông ta tìm kiếm Địch Cửu suốt mấy ngàn năm, đều tìm đến phát điên rồi, bây giờ cừu nhân lại tự mình nộp mạng tới trước mặt ông ta, thử hỏi Khương Đại sao có thể không vui vẻ được.
Với Khương Đại mà nói, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc ông ta có thể tự tay bóp chết tên Địch Cửu chết tiệt kia. Hiện giờ Địch Cửu xuất hiện, tất cả sự tình khác đều có thể tạm gác qua một bên.
"Địch Cửu, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi mau trốn đi nhanh lên." Lam Như vội vàng hét lớn, nàng không nghĩ tới Địch Cửu nhanh như vậy đã có thể rời khỏi Dược Đạo Môn Thần Thành, hơn nữa còn trùng hợp lựa chọn đi cùng một lộ trình với các nàng.
Tuy trận chiến đã tạm dừng, nhưng Liễu Tử Nhi ngay cả cánh tay cũng không dám đi nhặt, chỉ một mực đề phòng nhìn chằm chằm Khương Đại.
Địch Cửu nhìn thoáng qua tàn cuộc, trong lòng không khỏi bội phục tinh thần chiến đấu của Lam Như cùng Liễu Tử Nhi.
Nữ tử Lam Như này khẳng định là sức chiến đấu vô cùng cường đại. Bằng không mà nói, nàng ta cùng Liễu Tử Nhi đối mặt với Khương Đại, chỉ sợ mấy chiêu liền kiên trì không nổi. Bởi vì từ vài ngàn năm trước, Địch Cửu đã từng nghe nói Khương Đại có thể dễ dàng giết chết hai vị Hỗn Nguyên trưởng lão của Đại Phật sơn, hơn nữa còn là mặt đối mặt chém giết.
Hiện giờ đã nhiều năm trôi qua, tu vi của Khương Đại so với lúc trước khẳng định càng thêm lợi hại, dựa theo hắn quan sát thì có lẽ ông ta đã bước vào Hỗn Nguyên cảnh hậu kỳ rồi.
Khương Đại không ngừng ném trận kỳ xuống đất, khí thế lĩnh vực cuồng bạo sớm đã khóa chặt lại vùng không gian này. Hôm nay ông ta tuyệt đối sẽ không để cho Địch Cửu kia có cơ hội đào tẩu khỏi tay ông lần nữa, hơn bất kỳ ai hết, trong lòng Khương Đại phi thường rõ ràng năng lực chạy trốn của Địch Cửu có bao nhiêu bản lĩnh.
Chính là bởi vì biết Địch Cửu có năng lực đào tẩu vô cùng lợi hại, cho nên khi vừa trông thấy hắn, việc đầu tiên ông ta làm không phải là vội vã nhào qua động thủ, mà ngược lại là ưu tiên bố trí khốn trận.
"Sao, hiện tại nhìn thấy ta mà không lo chạy đi nữa à?” Trong lúc Khương Đại tìm cách nói chuyện câu giờ, ông ta lại tiếp tục ném xuống thêm mấy chục mai trận kỳ.
Địch Cửu bình tĩnh đáp: "Khương Đại, ta biết ngươi tìm ta làm cái gì, bất quá vật ngươi cần ta đã giấu ở một chỗ khác rồi. Nếu như ngươi muốn có được nó, tốt nhất ngươi hãy thả ba nữ nhân này rời đi, sau đó đi theo ta, một đấu một công bằng."
Địch Cửu rất rõ ràng sự lợi hại của Khương Đại. Hắn dự định sẽ mượn nhờ âm Dương Thái Cực Đồ cùng Hư Không sơn xử lý lão. Nếu như những món bảo vật đó vẫn còn chưa đủ để áp chế đối phương, vậy thì hắn sẽ xuất ra đòn sát thủ, chính là Luân Hồi Kiều.
Trước đó hắn vẫn chưa từng gặp phải một đối thủ nào ngang tầm ngang cơ thật sự, cho nên hắn căn bản cũng không có cơ hội lấy cả ba món bảo vật ấy ra dùng. Hiện tại đối đầu với Khương Đại, trong lòng hắn đã lường trước tới việc phải dốc hết bản lĩnh cũng như vật phòng thân ra xài.
Việc hắn yêu cầu lão ta để cho mấy nữ nhân này rời đi trước cũng chẳng phải là vì hắn thương hoa tiếc ngọc, lo lắng gì cho bọn họ, chẳng qua là Địch Cửu không muốn để lộ cho người còn sống nào khác biết về bí mật của bản thân mình mà thôi. Vô luận là Hư Không sơn hay là âm Dương Thái Cực Đồ đều là những thứ tương đối mẫn cảm, về phần Luân Hồi Kiều màu đen đó, lại càng là bảo vật không thể lộ ra ánh sáng.
"Ha ha..." Khương Đại điên cuồng cười lớn, "Đã lọt vào trong tay Khương Đại ta rồi mà còn muốn bàn điều kiện rời đi với ta sao?"
Địch Cửu lấy ra một viên phù lục, cầm ở trên tay, từ tốn nói: "Nếu như ngươi không để cho các nàng đi, ta khẳng định trước khi ngươi kịp chế trụ ta thì ta đã bóp nát viên phù lục này, biến mọi thứ hóa thành hư vô. Thứ ngươi muốn, nửa điểm cũng không chiếm được. Nếu như không tin, ngươi có thể cược với ta một lần thử xem."
"Địch Cửu, không cần, cho dù phải chết thì Lam Như ta tuyệt đối cũng sẽ không cầu sinh bằng cách này." Lam Như nghe thấy Địch Cửu nói vậy, hơn nữa trông thái độ hắn cũng hoàn toàn là dáng vẻ muốn liều mạng liền hoảng sợ hét lên.
Nữ tử áo đỏ Liễu Tử Nhi thì ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới Địch Cửu là một người đầy nghĩa khí như thế, dám dùng tính mệnh của chính mình đổi lấy mạng cho ba người các nàng. Cứ việc nàng cho rằng, lời uy hiếp của Địch Cửu không có khả năng tác động được Khương Đại, thế nhưng những lời hắn nói vẫn khiến nàng vô cùng xúc động.
Chân Mạn kinh ngạc nhìn Địch Cửu, nàng hoàn toàn không hiểu được rốt cục là Địch Cửu đang nghĩ gì, không lẽ tình cảm mà hắn dành cho nàng lại có cải biến?
Lúc trước thời điểm Địch Cửu còn cao cao tại thượng, thân là con trai tướng quân danh giá một phương, hắn đã từng rất nhiệt tình theo đuổi nàng, thậm chí không tiếc công khai việc hắn đơn phương bày tỏ tình cảm với nàng. Nhưng khi đó hắn lại là kẻ không có tư chất tu luyện, xét về tiền đồ thì nàng vượt xa hắn.
Về sau có một lần gặp lại, thực lực của Địch Cửu lúc này ngược lại đã vượt qua cả nàng, nhưng hắn không còn buồn nhìn tới nàng nữa, thậm chí còn giả vờ là đã hoàn toàn quên mất việc từng ái mộ nàng năm xưa.
Nhưng bây giờ thì sao đây? Chẳng lẽ bởi vì hiện tại địa vị và thực lực của mình lại vượt trội hơn hẳn so với Địch Cửu, thế nên hắn lại giống như lúc còn ở Địa cầu, một lần nữa nảy sinh tình cảm thầm mến nàng? Nếu quả thật là như thế này, vậy xem ra Địch Cửu đúng là kiểu nam tử ưa thích truy cầu những thứ mà hắn không có được.
Nếu như Địch Cửu thật sự nghĩ như vậy, thế thì đành phải khiến hắn thất vọng rồi. Vô luận hôm nay kết quả sống chết ra sao, nàng đều biết mình tuyệt đối không thể lựa chọn ở bên cạnh Địch Cửu được.
Địch Cửu khoát tay chặn lại, cắt ngang lời Lam Như đang nói, hắn nhìn thẳng vào mắt Khương Đại, gằn giọng bảo: "Sự kiên nhẫn của ta chỉ có hạn, nếu như ngươi không đồng ý, vậy thì mọi người nhất phách lưỡng tán đi."
Đối với Khương Đại mà nói, mấy đầu cực phẩm đạo mạch mà Địch Cửu lấy đi từ Đại Hòa điện của lão kỳ thật không đáng nhắc tới, nhưng quan trọng chính là trên người Địch Cửu có Ngũ Phương Kỳ và âm Dương Thái Cực Đồ. Hai thứ đồ này, vô luận như thế nào cũng không thể để Địch Cửu tự tay hủy mất ngay trước mặt ông ta được.
"Được thôi, nhưng ngươi phải thề là sẽ không tự bạo." Khương Đại nhìn chằm chặp Địch Cửu, trầm giọng nói.
Địch Cửu cười ha ha một tiếng, "Ta thề, chỉ cần Khương Đại ngươi thả ba vị bằng hữu của ta rời khỏi, ta cam đoan sẽ không tự bạo."
Mặc dù lời Địch Cửu vừa nói chẳng có gì để bảo đảm, nhưng ít nhiều vẫn khiến Khương Đại an tâm hơn một chút, vả lại hiện giờ ông ta chỉ bận tâm tới hắn, còn mấy kẻ râu ria như đám người Lam Như bên kia, chờ ông ta xử lý xong tên nhãi chết tiệt này rồi đuổi theo bọn chúng cũng chưa muộn.
Trong lòng Địch Cửu không khỏi cười lạnh. Muốn Địch Cửu hắn tự bạo sao? Ha ha, liền xem như vũ trụ này hủy đi, hắn cũng sẽ không ngu ngốc đứng yên tự kết liễu chính mình.
Khương Đại hài lòng gật đầu, "Ba người các ngươi lập tức cút đi, đừng chậm trễ thời gian của ta."
"Không được, Địch Cửu, nếu Lam Như ta sống sót bằng cách này, chẳng thà ta…"
Địch Cửu không đợi Lam Như dứt lời, lần nữa đánh gãy lời nói của nàng ta: “Ngươi là ngớ ngẩn hay là thật sự ngu xuẩn? Ba người các ngươi không đi, chẳng lẽ ở lại thì có thể giết chết Khương Đại sao? Nhiều nhất cũng chỉ là góp thêm ba đầu vong hồn ở đây mà thôi. Các ngươi mau đi đi, về sau ngày này hàng năm, không chừng còn có thể đến cho ta một chút ân cần thăm hỏi."
Lam Như nghe thế liền giật mình tỉnh ngộ lại, Địch Cửu nói rất đúng, ba người bọn họ lưu lại đây nhiều nhất cũng chỉ là bồi tiếp Địch Cửu cùng chết mà thôi. Nếu như các nàng đi, biết đâu còn có cơ hội tìm người tới cứu hắn.
Nghĩ tới đây, Lam Như lập tức quả quyết đứng dậy nói: "Chúng ta đi."
Trông thấy Khương Đại quả thật không ý định động thủ đánh lén, Liễu Tử Nhi liền vội vã nhặt cánh tay bị lão chặt rớt dưới đất lên, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Địch Cửu, sau đó cấp tốc đi theo Lam Như rời đi.