Vũ Thiển Hùng nào đoán ra được suy nghĩ của Địch Cửu. Địch Cửu vốn không có thời gian tiếp tục lưu lại Đạo giới lải nhải, hắn tới đây chỉ là tiện đường mà thôi. Nhất định phải nhanh chóng giải quyết dứt khoát trạng thái hiện tại, đem quy củ mới định ra. Nếu như vị minh chủ của Đạo giới Tông Môn liên minh đây không đồng ý, vậy hắn liền trực tiếp giết y là xong. Tốn thời gian đi gọi tất cả mọi người tụ tập vào một chỗ, sau đó luyên thuyên giải thích vấn đề thiệt hơn, cuối cùng cân nhắc đủ kiểu lợi ích cho từng tông môn lẫn tu sĩ mới phi thăng tới Đạo giới để mượt mà giải quyết chuyện này? Thật xin lỗi, hắn không có tâm tình cũng không có thời gian làm trò rảnh rỗi đó.
Ở trong vết nứt hư không kia đã làm trễ nải của hắn suốt mấy ngàn năm, Địch Cửu sớm đã lo lắng không thôi. Lúc còn ở Hư Thị, hắn đã nghe quá nhiều tin tức về Thiên Ngoại Thiên, đủ để Địch Cửu càng thêm rõ ràng việc chính mình nhỏ bé như thế nào. Muốn mau chóng nâng cao tu vi và thực lực của bản thân, hắn nhất định phải sớm tìm cơ hội đi tới Thiên Ngoại Thiên kia mới được.
"Địch huynh, chuyện này liền xem như ta đồng ý, thì việc đột ngột thay đổi theo quy củ mà huynh nói cũng còn nhiều điểm bất cập a, khó mà có cách nào trường kỳ kiên trì làm theo được. Huynh nghĩ thử mà xem, Trùng Động quanh năm luôn cần tu sĩ thủ hộ, nếu như tất cả mọi người đều rời đi, tương lai Trùng Động tất nhiên sẽ hỏng mất. Còn có, truyền tống trận nếu thường xuyên được dùng miễn phí như vậy thì sẽ thiếu khuyết phí tổn bảo trì. Địch huynh, thật ra ta có thể dùng thân phận minh chủ tặng lễ cho huynh hai phần thu nhập của Trùng Động..."
Vũ Thiển Hùng quả thật rất bất đắc dĩ, đối mặt với một kẻ có thực lực cường đại như Địch Cửu, hơn nữa lại còn không thèm nói đạo lý như vậy, y còn có thể có biện pháp nào tốt hơn nữa đây?
Địch Cửu cười ha ha một tiếng, "Vậy ta từ chối thì thật bất kính, hai thành lợi nhuận đó ta xin nhận lấy."
Vũ Thiển Hùng nghe thấy Địch Cửu dễ dàng đồng ý như thế thì vừa khấp khởi vui mừng, lại vừa không khỏi âm thầm khinh bỉ. Làm khó nhau nãy giờ, thì ra còn không phải là muốn chèn ép bọn y để đạt được chỗ tốt cho mình hay sao? Lại còn vờ vịt bảo ‘từ chối thì thật bất kính’, ha ha.
Thế nhưng khiến Vũ Thiển Hùng không có nghĩ tới, ấy là Địch Cửu vừa dứt lời đã tiếp tục nói: "Vũ minh chủ, sau này hai thành lợi nhuận đó ngươi không cần đưa cho ta, chỉ cần trực tiếp giao cho các đời thành chủ của Dược Đạo Môn Thần Thành để bọn hắn quản lý là được. Xem như đó là phí tổn chi tiêu dùng để bảo trì truyền tống trận."
Vũ Thiển Hùng há to miệng, y không nghĩ tới Địch Cửu lại hành sự cao thượng như thế, lợi nhuận đưa đến tận tay hắn lại không cần, ngược lại còn muốn dùng hai thành thu nhập của Trùng Động đó để đền bù tổn thất bên chỗ truyền tống trận, đây quả thực là...
"Thế nào, Vũ minh chủ có ý kiến gì không?" Địch Cửu trông thấy Vũ Thiển Hùng không nói lời nào, cho rằng y không đồng ý với quyết định của mình, ngữ khí bất giác bèn hơi tăng thêm một chút.
Vũ Thiển Hùng vội vàng nói: "Không phải, không phải. Địch huynh, hai thành lợi nhuận từ Trùng Động mặc dù không ít, thế nhưng nếu muốn dùng nó để làm phí bảo trì truyền tống trận thì chỉ e vẫn là thiếu một chút. Nếu là dựa theo ý của Địch huynh, vậy thì truyền tống trận này chắc chắn phải được sử dụng thường xuyên, mà truyền tống trận ở Dược Đạo Môn Thần Thành vốn là dùng một đầu thượng phẩm đạo mạch duy trì. Nếu thời gian dài không gián đoạn việc sử dụng, đạo mạch cuối cùng cũng sẽ tiêu hao hết."
Địch Cửu gật đầu, "Ngươi nói có lý, làm phiền mấy vị tránh ra một chút."
Nói xong câu đó, Địch Cửu liền lấy ra một nắm lớn trận kỳ vẩy xuống đất.
Nguyên bản linh nguyên trận nhãn truyền tống trận đang bị khóa lại, nay bỗng nhiên nứt ra, thần linh khí nồng đậm lập tức tản mát ra ngoài.
Vũ Thiển Hùng ở một bên nhìn động tác lưu loát của Địch Cửu mà không khỏi dại ra, chẳng lẽ Địch Cửu đây là muốn lấy đầu thượng phẩm đạo mạch bên dưới đó đi? Nếu quả như thật là như thế này, vậy chẳng những là truyền tống trận sẽ hỏng mất, mà ngay cả Dược Đạo Môn Thần Thành này cũng sẽ bị liên lụy theo.
Y có nên động thủ hay không?
Vũ Thiển Hùng mặc dù đương nhiên không nguyện ý kết thù cùng một kẻ nguy hiểm như Địch Cửu, thế nhưng thân là minh chủ của Đạo giới Tông Môn liên minh, nếu y đã tận mắt trông thấy Địch Cửu rút đi một đầu thượng phẩm đạo mạch duy nhất của Dược Đạo Môn Thần Thành mà y vẫn không dám hó hé gì, vậy thì thanh danh của Vũ Thiển Hùng liền xem như phế bỏ rồi.
Chỉ là không đợi Vũ Thiển Hùng có động tác gì, Địch Cửu đã lấy ra một đầu cực phẩm đạo mạch dài trên trăm trượng rồi nhanh chóng cắm xuống dưới.
Sau đó hắn lại nhanh tay ném một loạt các thanh trận kỳ xuống mặt đất chung quanh, đảo mắt nơi này linh nguyên liền bị phong bế lại. Mà Địch Cửu vẫn còn chưa kết thúc, hắn lại lấy ra không ít trận kỳ, bắt đầu bố trí pháp trận xung quanh truyền tống trận.
Cả Vũ Thiển Hùng lẫn Cuồng Dị Nhân đều thấy kinh hãi không thôi, hai mắt bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, thứ mà mới rồi Địch Cửu vừa cắm xuống đất chính là một đầu cực phẩm đạo mạch.
Đừng bảo là một địa phương nhỏ bé như Dược Đạo Môn Thần Thành, thậm chí ngay cả một vài đạo môn đỉnh cấp còn chưa chắc đã có nổi một đầu cực phẩm đạo mạch. Thế mà Địch Cửu không nói một lời đã tùy tiện lưu lại một đầu cực phẩm đạo mạch ở chỗ này, đây là hắn quá giàu có hay là não có chút ngớ ngẩn vậy?
Vô luận là giàu có, hay là ngớ ngẩn thì hành động này của Địch Cửu đối với Đạo giới nói chung và Dược Đạo Môn Thần Thành nói riêng đều là đại hảo sự.
Đám người Vũ Thiển Hùng đứng phía sau tức khắc đều an tĩnh lại, bọn họ vừa nhìn liền biết Địch Cửu đang bố trí Thần Linh Nguyên cho truyền tống trận nơi đây.
Đồng thời trong lòng Vũ Thiển Hùng đối với Địch Cửu càng thêm kiêng kị.
Loại thủ đoạn bố trí pháp trận đó của Địch Cửu, đừng bảo là y, cho dù mời tới toàn bộ tu sĩ trên khắp Đạo giới cũng chẳng có người nào có thể so sánh được với hắn. Dù sao Vũ Thiển Hùng cũng là một Thần Trận Vương cấp bốn, nhưng y hoàn toàn xem không hiểu phương vị trận kỳ mà Địch Cửu đang xử lý.
Nếu như nói Vũ Thiển Hùng cùng Cuồng Dị Nhân là đang sợ hãi thán phục trình độ Trận Đạo của Địch Cửu quá cao thâm, vậy thì Thẩm Trường Thủy cùng Hành Sương Kỳ bên kia chỉ có thể cảm thán người với người quả nhiên là không thể sánh bằng. Cả hai vẫn còn nhớ thời điểm mà Địch Cửu vừa mới tới khu thủ hộ Trùng Động, chưa qua bao lâu mà bây giờ đến ngay cả Đạo giới Tông Môn liên minh minh chủ cũng muốn nịnh bợ hắn, trong khi mãi tới tận gần đây, nếu không nhờ có Địch Cửu cứu giúp, thì bọn họ vẫn còn đang đau khổ giãy dụa cầu sinh qua ngày ở khu thủ hộ Trùng Động kia.
Cấp bậc hộ trận tỏa linh nguyên của truyền tống trận tại Dược Đạo Môn Thần Thành quá thấp, Địch Cửu tiện tay làm dở, dứt khoát bố trí luôn một cái Tỏa Linh Trận cấp sáu đỉnh phong, trừ cái đó ra, hắn còn bố trí thêm một cái Thần Sát Trận cấp sáu. Nếu có người nào dám tới nơi này cướp đoạt một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch mà hắn để lại, vậy thì kẻ đó chắc chắn sẽ phải chôn vùi thân xác lại đây.
Trừ phi đối phương là cường giả Hỗn Nguyên cấp cao nhất, hoặc là cường giả Hợp Đạo, bất quá hắn cho rằng, những người như vậy đều sở hữu gia tài kếch xù, hẳn là bọn họ chẳng ai rảnh rỗi lại chạy tới đây để cướp đoạt một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch đâu.
Suốt quãng thời gian Địch Cửu bố trí đại trận, chung quanh lặng yên hoàn toàn, không một ai dám tùy tiện lên tiếng. Trọn vẹn mấy canh giờ sau, lúc này Địch Cửu mới triệt để bố trí xong hộ trận cùng sát trận cho khu vực truyền tống trận.
"Vũ minh chủ, lấy hai phần lợi nhuận mà ngươi đã hứa sẽ đưa cho ta, cộng thêm một đầu đạo mạch ta đã cắm xuống, truyền tống trận này còn có vấn đề gì chưa ổn thỏa hay không?" Địch Cửu bố trí xong xuôi mọi thứ liền quay sang hỏi Vũ Thiển Hùng.
Vũ Thiển Hùng thật lòng kính nể, vội cúi đầu hành lễ trước mặt Địch Cửu, "Địch huynh, lòng dạ của huynh so với Vũ mỗ rộng rãi hơn nhiều lắm, Vũ mỗ hổ thẹn. Có đầu cực phẩm đạo mạch này của huynh, cộng thêm Tụ Linh đại trận chung quanh, ta tin tưởng truyền tống trận nơi đây hẳn là có thể tiếp tục kéo dài thêm trong rất nhiều năm nữa. Vũ Thiển Hùng đại diện cho tất cả tu sĩ của Đạo giới, cảm tạ hết thảy những việc mà Địch huynh đã làm vì Đạo giới cũng như Dược Đạo Môn Thần Thành."
Địch Cửu khoát tay chặn lại, "Ta chẳng qua là muốn làm chút sự tình cho các tu sĩ mới phi thăng tới đây mà thôi, chẳng có to tát đến nỗi là vì Đạo giới gì đấy đâu. Ta còn có một đề nghị, ngươi có thể cho các tu sĩ tu vi còn kém ở Đạo giới đến Trùng Động thí luyện. Nếu như vậy thì việc các tu sĩ tích lũy đủ điểm cống hiến, hoặc là đã bảo vệ Trùng Động đủ 200 năm rời đi sẽ không tạo thành ảnh hưởng to tát gì."
Đạo giới có rất nhiều tán tu muốn có cơ hội thí luyện cũng như muốn vào được một địa phương để tìm tài nguyên tu luyện, tính nguy hiểm của Trùng Động không quá lớn, tới đó thí luyện là việc không thể thích hợp hơn.
"Được. Ta nghe theo huynh." Lần này Vũ Thiển Hùng không chút do dự đồng ý với ý kiến của Địch Cửu.
Địch Cửu chẳng những không thèm hỏi rõ hai phần lợi nhuận của Trùng Động mà y tính dâng lên cho hắn, thậm chí còn lấy ra một đầu cực phẩm đạo mạch, phải biết đầu cực phẩm đạo mạch ấy là bảo vật có giá trị không cách nào đo đếm được. Điều này nói rõ Địch Cửu đích thật là vì người mới mà làm.
Tuy rằng các tông môn ở Đạo giới vì để áp chế người mới mà đã nội đấu rất lợi hại suốt mấy nghìn năm qua, nhưng hiển nhiên Vũ Thiển Hùng sẽ không ngu ngốc gì mà nói rõ một hai cho Địch Cửu biết. Sau việc ngày hôm nay, y đã có cái nhìn khác về vị trí minh chủ của mình, nếu hiện tại y vẫn còn tham lam chút lợi ích mà chèn ép người mới, chỉ sợ Địch Cửu sau khi biết chuyện sẽ không còn bình tĩnh đứng đây thương lượng với y nữa, mà là dùng một đao chém nát thân thể y và đồ sát cả các đại tông môn ở Đạo giới cũng không chừng.
Chỉ mới tiếp xúc chưa được bao lâu, nhưng y có thể cảm nhận rõ ràng, Địch Cửu rất để tâm đến các tu sĩ vừa mới phi thăng, quan trọng hơn là người này hành sự tương đối lớn mật, không dễ nói chuyện chút nào.
Thấy Vũ Thiển Hùng đồng ý với ý kiến của mình, Địch Cửu liền ôm quyền đáp lễ với y. Sau đó mới quay sang nói với Tiêu Nguyệt Hoành: "Chuyện lúc trước ta sẽ không so đo tính toán với ngươi, hiện tại ta hi vọng ngươi sẽ giúp ta làm vài việc."
Tiêu Nguyệt Hoành hiện tại làm gì còn dám nói nửa chữ không với vị ôn thần trước mắt. Ông ta biết nếu Địch Cửu muốn giết mình thì việc đó đơn giản hệt như hắn giơ tay ra bóp chết một con kiến vậy.
"Tiền bối, xin người cứ việc phân phó, chỉ cần Tiêu Nguyệt Hoành ta có thể làm được, ta nhất định không có nửa điểm trì hoãn."
Địch Cửu gật đầu, "Sau này sẽ có rất nhiều người mới phi thăng lên đây, ta hi vọng ngươi có thể để tâm đến bọn họ một chút. Tuyệt đối không được đặt ra những quy định chèn ép tu sĩ mới, ta có rất nhiều bằng hữu sẽ từ từ phi thăng tới Đạo giới này, nếu để ta biết được ngươi cho người dung túng việc giết hại lung tung những tu sĩ vô tội vừa mới xuất hiện ở đây, vậy thì đừng trách ta độc ác. Việc thứ hai là ta hi vọng trong lúc ngươi còn giữ chức thành chủ tại Dược Đạo Môn Thần Thành này thì phải cố gắng thủ hộ truyền tống trận, tuyệt đối không cho phép người khác phá hư cũng như tùy tiện sử dụng linh tinh. Nơi này ta đã bố trí một Khốn Sát Thần Trận, nay ta để lại một viên trận kỳ cho ngươi, nếu gặp phải cường giả nào mà ngươi không phải là đối thủ của gã thì có thể mượn nhờ trận kỳ ta đưa để vây giết đối thủ."
Đang khi nói chuyện, Địch Cửu liền thuận tay xuất ra một viên trận kỳ đưa cho Tiêu Nguyệt Hoành. Trận kỳ này vốn là nhằm vào những kẻ ngu ngốc muốn mò tới đây trộm lấy đầu cực phẩm Thần Linh Mạch mà hắn cắm vào bên dưới.
Tiêu Nguyệt Hoành trong lòng phát khổ, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận lời nhờ vả của Địch Cửu, ông ta khom người nói: "Tiền bối, xin người cứ yên tâm, vãn bối tất nhiên sẽ bảo vệ cẩn thận truyền tống trận, đồng thời cũng sẽ làm tốt những việc mà tiền bối đã phân phó."
Địch Cửu gật đầu, tiếp tục dặn dò: "Nếu như có một ngày ngươi muốn rời khỏi Đạo giới, ngươi nhất định phải đem trận kỳ này cùng với lời nhắn nhủ của ta truyền lại cho đời thành chủ tiếp theo."
Sau khi nói xong câu đó, Địch Cửu liền liếc mắt nhìn qua ba người Vũ Thiển Hùng đang đứng bên kia.
Lần này không cần Địch Cửu phải lên tiếng, Vũ Thiển Hùng đã chủ động nói trước: "Địch huynh yên tâm, bên phía Đạo giới Tông Môn liên minh đã có ta làm chủ, tất nhiên sẽ để cho Dược Đạo Môn Thần Thành thành chủ dựa theo lời Địch huynh nói mà làm."
"Vậy liền đa tạ Vũ minh chủ." Địch Cửu lại cảm tạ một câu.
Sau đó hắn xuất ra một cái bình ngọc đưa cho Tiêu Nguyệt Hoành, "Trong bình có một viên Càn Nguyên Đạo Đan, hẳn là có thể giúp cho ngươi bước vào Đạo Nguyên cảnh, cứ xem như ta trả phí trước cho sự vất vả của ngươi sau này đi."
"A..." Tiêu Nguyệt Hoành sững sờ, lập tức liền kịp phản ứng, trong lòng cuồng hỉ không thôi: "Vâng, tiền bối, đa tạ người."
Càn Nguyên Đạo Đan a, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới chính mình có thể sở hữu được loại đạo đan này, không nghĩ tới bây giờ một viên Càn Nguyên Đạo Đan thật sự sắp sửa thuộc về mình. Nếu như sớm biết Địch Cửu vung tay rộng rãi như thế, cho dù ban nãy Địch Cửu có phân phó xuống một trăm việc, ông ta cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận hết thảy.
Tiêu Nguyệt Hoành cố gắng cưỡng chế nội tâm kích động, tiếp nhận Càn Nguyên Đạo Đan xong liền liên hồi cảm tạ thêm một tràng.
Cuồng Dị Nhân ở một bên nhìn mà đỏ mắt không thôi, con của ông ta, Cuồng Thạch cũng là Hóa Đạo viên mãn, nếu như Cuồng Thạch có một viên Càn Nguyên Đạo Đan, vậy thì nó sẽ lập tức bước vào Đạo Nguyên cảnh. Nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ ràng, liền xem như Địch Cửu rời khỏi Đạo giới thì ông ta cũng không dám cướp đi viên Càn Nguyên Đạo Đan ấy từ trên người Tiêu Nguyệt Hoành.