Đại Hòa điện bị người hủy diệt là chuyện có thật, nhưng đó là do Khương Đại tìm đường chết đi khiêu khích Quảng Tịnh Thánh Môn. Tuy rằng thực lực của Khương Đại rất mạnh, ông ta khi dễ Đại Phật sơn thì không nói làm gì, nhưng ai bảo Khương Đại cũng xem Quảng Tịnh Thánh Môn là một quả hồng mềm giống như Đại Phật sơn, tùy tiện tìm tới cửa mà không biết rằng, bên trong Quảng Tịnh Thánh Môn còn có một vị cường giả Hợp Đạo: Dịch Cẩn tiền bối.
Dịch Cẩn tiền bối tại chỗ trọng thương Khương Đại, Khương Đại mặc dù đã bỏ trốn nhưng Dịch Cẩn tiền bối vẫn không dễ dàng buông tha, bà ấy tiếp tục truy sát đến Đại Hòa điện, sau đó trực tiếp phá hủy địa bàn của Khương Đại, đồng thời cầm đi trấn điện chi bảo của bọn họ, tương truyền đó là bảo vật thiên tiên âm Dương Thái Cực Đồ trong truyền thuyết.
Về phần vì sao lại đồng thời truyền ra tin tức thực chất kẻ tiêu diệt Đại Hòa điện là Địch Cửu, chính là bởi vì Khương Đại ban lệnh truy nã hắn quá ầm ĩ, hầu như chẳng ai ở Đạo giới lại không biết tin này, vả lại Quảng Tịnh Thánh Môn cũng góp phần đẩy tin tức đó đi xa. Bởi vì Dịch Cẩn không hy vọng người khác nói Quảng Tịnh Thánh Môn ra tay tàn độc, truy sát kẻ thù thì không nói, nhưng việc tiêu diệt cả một môn phái sẽ là một ảnh hưởng xấu đến tôn chỉ bác ác mà Quảng Tịnh Thánh Môn vẫn luôn gầy dựng.
Thế nhưng kẻ biết chân tướng đầu đuôi câu chuyện là Khương Đại thì lại không hy vọng người khác biết Địch Cửu mới là thủ phạm đứng sau màn. Chính ông ta không thể tìm tới Quảng Tịnh Thánh Môn báo thù vị cường giả Hợp Đạo kia, cho nên Khương Đại trút toàn bộ lửa giận lên đầu tên sâu kiến Địch Cửu vừa mới phi thăng, đồng thời âm thầm thúc đẩy tin tức Quảng Tịnh Thánh Môn không chỉ diệt môn phái nhà người khác mà còn cướp sạch bảo vật của họ, hại Quảng Tịnh Thánh Môn phải gánh tiếng oan suốt bấy lâu.
Tuy rằng hai tin tức trên thật thật giả giả, không người đứng ra xác minh, thế nhưng tất cả tu sĩ ở Đạo giới đều lựa chọn tin tưởng việc Dịch Cẩn mới là người tiêu diệt Đại Hòa điện.
Như vậy mới là hợp lý a.
Nếu như một tên sâu kiến chỉ vừa mới phi thăng tới Đạo giới mà cũng có thể tiêu diệt Đại Hòa điện, vậy thì thế giới này cũng quá mức điên cuồng rồi.
Về phần Địch Cửu đã từng khiêu khích oanh động Đạo giới một thời kia, qua nhiều năm sau, cùng với sự biến mất của cả hắn lẫn Khương Đại đã khiến người ta triệt để lãng quên những việc năm đó.
Hôm nay nếu như Địch Cửu không xuất ra âm Dương Thái Cực Đồ, thật đúng là không nhất định sẽ có người nhớ tới năm xưa hắn từng bị Khương Đại đuổi giết và ban lệnh truy nã, còn có quá khứ huy hoàng hư hư giả giả trong truyền thuyết ấy nữa.
Hiện tại tận mắt trông thấy chính Địch Cửu xuất ra âm Dương Thái Cực Đồ, minh chủ Đạo giới Tông Môn liên minh lập tức liền nhớ lại tới sự việc năm đó giữa Khương Đại và Địch Cửu. Kẻ có thể thoát khỏi sự truy đuổi của một trong những thập đại thiên tài ở Đạo giới như Khương Đại, hơn nữa còn ung dung thoải mái sống sót tới tận bây giờ, há có thể là một kẻ tầm thường?
Xem ra tin đồn ban đầu nói Địch Cửu tiêu diệt Đại Hòa điện mới là thật, còn tin tức lúc sau truyền tới bảo Dịch Cẩn tiêu diệt Đại Hòa điện mới là giả.
Địch Cửu hướng phía trước bước một bước, hai tên cường giả Hỗn Nguyên viên mãn mới vừa từ truyền tống trận bước xuống ở phía đối diện đều theo bản năng lui về sau một bước.
"Không sai, Đại Hòa điện chính là do ta tiêu diệt, làm sao, ngươi có ý kiến à?" Trong lúc Địch Cửu nói chuyện, hắn đã bắt đầu âm thầm phác hoạ pháp tắc trận kỳ khắp vùng không gian này.
Quả nhiên là thế! Gã tu sĩ Hỗn Nguyên viên mãn có vóc dáng nhỏ gầy kia liền vội vã cúi người hành lễ: "Không dám, ta là minh chủ Vũ Thiển Hùng của Đạo giới Tông Môn liên minh, người bên cạnh ta chính là Tả hộ pháp Cuồng Dị Nhân của Đạo giới Tông Môn liên minh. Trước đó là do Hữu hộ pháp Lô Trấn Du vì nhận được tin tức sai lầm nên mới có chỗ mạo phạm với Địch đạo hữu. Để tạo thành hiểu lầm như này giữa mọi người với nhau quả thật là có lỗi, còn mong Địch đạo hữu bỏ qua cho."
Vũ Thiển Hùng vội vàng xuống nước. Tên Địch Cửu trước mắt này chính là người thật sự hủy đi Đại Hòa điện. Hủy diệt Đại Hòa điện của một cường giả âm hiểm như Khương Đại xong mà vẫn còn có thể sống rất tốt. Người như vậy thà rằng một điều nhịn chín điều lành, còn hơn đâm đầu đi đắc tội với hắn. Nhỡ mà đắc tội, đánh thắng được hắn thì tốt, còn không tiêu diệt được thì chẳng phải là ông đã để lại cái họa diệt môn cho Đạo giới Tông Môn liên minh hay sao? Đại Hòa điện rực rỡ như mặt trời ban trưa năm ấy mà Địch Cửu còn dám đụng vào, huống hồ là Đạo giới Tông Môn liên minh của ông.
Lô Trấn Du vốn bị Địch Cửu đánh cho trọng thương nặng nề, đã vậy còn mất đi một đầu cánh tay, hiện tại trông thấy thái độ nhún nhường của minh chủ Vũ Thiển Hùng bày ra như thế, dù rằng trong lòng y thấy biệt khuất gần chết, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể cưỡng ép khom người trước mặt Địch Cửu, "Trước đó Lô mỗ có nhiều mạo phạm, còn xin Địch huynh thứ lỗi."
Cuồng Dị Nhân bên kia đã sớm tra xét một lượt thương thế của con trai mình, Cuồng Thạch mặc dù chịu thương không nhẹ, nhưng đối với ông ta mà nói thì chút vết thương đó cũng không tính là cái gì.
Vả lại sau khi tận mắt ông thấy rõ ràng thực lực của Địch Cửu xong, đừng bảo là Cuồng Thạch không có chuyện gì, liền xem như Cuồng Thạch bị phế hẳn tu vi, ông ta cũng không nguyện ý đối nghịch cùng loại cường giả đáng sợ như hắn.
Báo thù cho nhi tử ư? Ha ha, đừng nói là báo thù, có khi phải bồi cả mạng của hai cha con ông ở đây thì đúng hơn.
"Địch huynh, khuyển tử Cuồng Thạch quá nông nổi, nói năng hành động không chút suy nghĩ, còn xin Địch huynh bỏ qua việc nó mạo phạm, không nên để ở trong lòng." Cuồng Dị Nhân suy nghĩ thấu đáo mọi việc rồi, liền ôm quyền, thậm chí khẽ khom người cáo lỗi, xem như cho Địch Cửu đủ thể diện.
Nếu như thật sự giữa hắn và Đạo giới Tông Môn liên minh mà có mối thù, thì dù cho đối phương có quỳ sụp xuống cầu xin, hắn cũng sẽ không chút do dự hạ sát thủ. Thế nhưng Địch Cửu vốn không có ý định đối nghịch kết thù với Đạo giới Tông Môn liên minh. Hắn tới đây chỉ đơn thuần là vì muốn cải biến quy củ. Bởi vì hắn thì dễ rồi, hắn còn ở đây thì chẳng ai dám đụng đến, hắn đi rồi thì cũng chẳng người nào dám đuổi theo. Nhưng bằng hữu của hắn thì khác, để tránh sau này mình không có mặt ở Đạo giới, bằng hữu của mình sẽ bị vây khốn ở Trùng Động cả đời, cho nên Địch Cửu liền thoải mái bước xuống cái thang mà bọn họ đã bắt sẵn.
"Ta tới đây là vì có mấy việc muốn thương lượng với các vị một chút." Địch Cửu đưa tay thu hồi âm Dương Thái Cực Đồ vào trong thế giới Đệ Cửu, sau đó từ tốn lên tiếng.
Đối phương nếu đã muốn hòa giải, Địch Cửu tự nhiên là sẽ thu hồi vũ khí, không tiếp tục đánh nữa.
Trông thấy Địch Cửu thu hồi âm Dương Thái Cực Đồ, Vũ Thiển Hùng nhẹ nhàng thở hắt ra, vội vàng đáp: "Địch đạo hữu mời nói, khu thủ hộ Trùng Động mặc dù là do Đạo giới Tông Môn liên minh quản lý, nhưng nơi này thật ra là trách nhiệm của toàn bộ Đạo giới."
Địch Cửu chỉ vào truyền tống trận ở cách đó không xa, đoạn nói: "Hiện tại Dược Đạo Môn Thần Thành yêu cầu tu sĩ phải hoàn thành điều kiện quá mức không hợp thói thường thì mới được sử dụng truyền tống trận. Yêu cầu như vậy, tu sĩ mới tới nơi này chỉ sợ chẳng bao giờ có khả năng rời đi. Ý kiến của ta là, chỉ cần tích lũy đủ 5 vạn điểm cống hiến, vậy lập tức liền có thể truyền tống đi. Nếu như không có đủ 5 vạn điểm cống hiến, thì chỉ cần thời gian bảo vệ Trùng Động vượt qua 200 năm, đều có thể vô điều kiện truyền tống đi."
"Cái này..." Vũ Thiển Hùng sững sờ, Địch Cửu đã trừ đi mười vạn thần tinh vốn có trong yêu cầu, bất quá y nghĩ đến con số năm vạn điểm cống hiến kia cũng không phải tùy tiện liền có thể tích lũy đến, thôi vậy, cũng coi như không phải quá phận. Phiền toái duy nhất chính là yêu cầu chỉ cần thời gian thủ hộ ở Trùng Động vượt qua 200 năm liền có thể vô điều kiện truyền tống đi, cái này có chút quá phận a.
Nào ngờ Địch Cửu vẫn chưa nói hết: "Chuyện thứ hai, chính là điểm tích lũy ở Trùng Động. Ta cho rằng đã tích lũy được bao nhiêu rồi thì vẫn cứ tiếp tục giữ số điểm đó, bỏ đi cái quy củ một năm sau liền giảm phân nửa điểm tích lũy."
Vũ Thiển Hùng triệt để dại ra, nếu như bỏ đi cái quy củ một năm sau liền giảm phân nửa điểm tích lũy, thế thì một con lợn cũng có thể dễ dàng tích đủ năm vạn điểm cống hiến. Ý tứ của Địch Cửu này quá mức rõ ràng, đó chính là hắn mong muốn bất luận tu sĩ nào mới vừa thăng tới Trùng Động thì cũng đều có thể có cơ hội tiến vào Đạo giới.
"Địch huynh, chuyện này còn dính đến lợi ích của các tông môn khác nơi đây, mặc dù ta là minh chủ Đạo giới tông môn liên minh, nhưng..."
Địch Cửu căn bản cũng không chờ Vũ Thiển Hùng sẽ lại nói xong, lại lần nữa khoát tay chặn lại, ngữ khí hoàn toàn không hề khách khí: "Vũ minh chủ, ta không phải đang thương lượng với ngươi, nếu như ngươi cảm thấy là ta đang hỏi ý kiến ngươi, xem xem ngươi có thể đồng ý hay từ chối, vậy là ngươi hiểu lầm rồi. Nếu tông chủ của tông môn nào không hài lòng, ngươi cứ bảo gã tới tìm ta. Đương nhiên, nếu ngại đường xa thì để ta tìm đến tận tông môn của gã cũng được. Nhưng ta nói trước, khi đó nếu nói chuyện có điểm không vừa lòng nhau, thì người ta giết chưa chắc đã chỉ có một mình vị tông chủ đó."
Cường thế, quá mức cường thế!
Vũ Thiển Hùng trong lòng chỉ có thể thầm mắng, ngươi tu luyện tới ngày hôm nay, chẳng lẽ không biết cứng quá dễ gãy hay sao? Thực lực ngươi mạnh hơn nữa, nhưng đối nhân xử thế phách lối như vậy thì có chỗ tốt gì?