Tiêu Nguyệt Hoành phía sau từng đợt phát lạnh, mà ngay cả kẻ vốn luôn luôn không sợ trời không sợ đất - Cuồng Thạch cũng thấy toàn thân rét run.
Lúc trước sở dĩ gã có thể không sợ trời không sợ đất là bởi vì không có người nào dám làm gì gã, cho nên Cuồng Thạch căn bản không cần nịnh nọt bất luận kẻ nào. Mà bây giờ tên Địch Cửu trước mắt này rõ ràng có thể tùy thời bóp chết gã, đây là loại thực lực mạnh tới kinh khủng, trong lòng gã tự nhiên thấy hoảng loạn không thôi.
Thẩm Trường Thủy đứng ở một bên vừa kinh ngạc lại vừa kính nể nhìn Địch Cửu, nói lời trong lòng, y chính là kẻ tận mắt nhìn thấy Địch Cửu đi vào Trùng Động. Lúc này mới qua được bao nhiêu năm? Y vẫn chỉ là tu sĩ nửa bước Tố Đạo, vẫn còn phải giãy dụa ở tầng dưới chót nơi Trùng Động kia, mà Địch Cửu thì đã có thể dễ dàng bóp chết một cường giả Hóa Đạo viên mãn, thậm chí còn không thèm sợ hãi cả Đạo giới Tông Môn liên minh.
Người với người quả nhiên là vô pháp so sánh, cũng may Địch Cửu và y là đứng cùng một phương. Chỉ cần Địch Cửu cường đại, y liền có cơ hội rời đi nơi này.
Địch Cửu giết Ni Tây Nhận xong, ánh mắt liền đảo qua Tiêu Nguyệt Hoành đang run rẩy bên cạnh, "Tiêu thành chủ, việc truyền tống trận của Dược Đạo Môn Thần Thành không cho phép tu sĩ bình thường sử dụng, là do Đạo giới Tông Môn liên minh gì kia quy định có phải không? Hoặc là nói, ngươi chỉ là một bộ khôi lỗi, trợ giúp Đạo giới Tông Môn liên minh quản lý nơi đây?"
Tiêu Nguyệt Hoành còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Địch Cửu thì bỗng có một thanh âm khàn khàn đột ngột truyền tới, "Vấn đề này ngươi không cần hỏi Tiêu Nguyệt Hoành, để bản hộ pháp đến trả lời ngươi, cam đoan sẽ khiến cho ngươi hài lòng."
Theo thanh âm vang lên, một nam tử có dáng người gầy yếu, trên thân mặc hôi bào liền xuất hiện. Y vừa đi ra khỏi truyền tống trận thì người chung quanh liền có thể cảm nhận được toàn thân trên dưới người y có khí thế Hỗn Nguyên bành trướng khuấy động, đó chính là một loại khí tức ‘thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết’ do y cố ý phóng ra. Tựa hồ ai dám nói nửa chữ “không” trước mặt y thì y sẽ lập tức dùng loại khí thế đó nghiền nát đối phương thành bã vụn.
Tu vi của Thẩm Trường Thủy cùng Hành Sương Kỳ quá kém cỏi, bọn họ bị loại khí thế này nghiền ép đến nỗi kém chút nữa đã phun ra một đạo huyết tiễn.
Địch Cửu ngay cả lời đều chẳng muốn nói, loại người này vừa xuất hiện đã muốn dùng khí thế nghiền ép hắn, căn bản cũng không phải là kẻ sẽ muốn cùng hắn nói chuyện đạo lý. Nếu đã không nói đạo lý, vậy thì trước tiên cứ đánh đi.
Lĩnh vực quét sạch ra ngoài, Thiên Sa Đao cũng được hắn tế ra. Một đao mạnh mẽ bổ xuống.
Đao ý thẳng tiến không lùi bao trùm tới, tạo thành một đạo khí tức tiêu sát mạnh mẽ, đó là một loại khí thế không giết được tuyệt đối sẽ không thu về. Đây chính là thần thông đao đạo của Địch Cửu: Phong Tiêu Đao.
Đây là lần đầu tiên Địch Cửu thi triển Phong Tiêu Đao sau khi đạt tới cảnh giới Đạo Nguyên viên mãn. Đao thế vừa xuất hiện, trong lòng Địch Cửu bỗng dưng nổi lên một chút xúc động, bùi ngùi.
Hắn đã từng thi triển Phong Tiêu Đao không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ có cảm giác khó tả như ngày hôm nay. Một đao này bổ ra xong, cảm giác như toàn bộ thế giới tựa hồ đều khựng lại dưới một đao uy lực của hắn.
Sau một khắc, đao thế tạo thành cơ hồ thực chất Đao Vực. Trước đó mỗi lần Địch Cửu thi triển Đao Đạo thần thông thì đều xuất hiện Đao Vực, thế nhưng chưa bao giờ nó đạt tới trình độ tương tự như hiện tại. Một đao bổ ra, Đao Vực liền tạo thành thực chất sát ý.
Loại Đao Vực thực chất sát ý này cơ hồ cùng với lĩnh vực Đạo Nguyên của hắn trùng điệp cùng một chỗ, Không Gian lĩnh vực càng thêm phần mênh mông lớn mạnh.
Lĩnh vực của tên nam tử mặc hôi bào đối diện sớm đã bị lĩnh vực của Địch Cửu áp chế đến nghẹn cả thở, hiện tại Địch Cửu vừa đánh ra đao thế kia, cơ hồ hình thành Đao Vực thực chất, Đao Vực cùng lĩnh vực của Địch Cửu chồng chất lên nhau, khiến cho lĩnh vực của tên nam tử mặc hôi bào đó trực tiếp bị nghiền nát thành bã vụn.
Sắc mặt của tên nam tử áo xám chớp mắt liền trở nên tái nhợt, dù sao y cũng là một tu sĩ Hỗn Nguyên hậu kỳ, là sự tồn tại nổi bật ở Đạo giới này, thế nhưng đối diện với kẻ địch trước mắt, ngay cả lĩnh vực của y mà y còn không thể gắng gượng duy trì nổi.
Mắt thấy Thiên Sa Đao của Địch Cửu đã khóa lại sinh cơ của y, tên nam tử áo xám này liền hoảng loạn, theo bản năng đấm ra một quyền.
"Phốc!" Thiên Sa Đao bổ trúng vào tâm quyền của tên nam tử áo xám ấy, đao thế chỉ bị khựng lại một chút, sau đấy lần nữa tiến lên. Mà trong quỹ tích tiến lên đó của Thiên Sa Đao, một cánh tay vừa đấm ra một quyền ban nãy của tên nam tử áo xám kia trong nháy mắt đã tiêu tán không thấy đâu nữa.
Ầm ầm! Cơ hồ là ngay khi Thiên Sa Đao đánh vỡ vụn một đầu cánh tay của tên nam tử áo xám, sau đó chuẩn bị tiến tới xé rách thân thể của y thì bỗng có hai đạo pháp bảo đồng thời đánh thẳng về phía Thiên Sa Đao của Địch Cửu hòng ngăn trở sát chiêu đó lại.
Kẻ vừa ngăn cản một đao của Địch Cửu chính là hai tu sĩ. Người bên trái là một nam tử có vóc dáng thấp bé, người còn lại bên phải là một nam tử có thân hình vô cùng cao lớn, cường tráng. Lão ta có đến mấy phần giống hệt như Cuồng Thạch, đồng dạng sở hữu mái tóc quăn cùng sống mũi cực cao, khí thế thì cực kỳ hùng hồn cường đại.
"Địch đạo hữu, xin dừng tay." Không đợi Địch Cửu lần nữa thi triển thần thông, nam tử có dáng người thấp nhỏ bên trái kia liền vội vã kêu lên.
Địch Cửu nghe thế liền dừng tay lại. Bởi vì thực lực của hai người vừa mới xuất hiện quả thật cường đại hơn quá nhiều so với nam tử gầy yếu mặc áo xám mà hắn vừa mới chém đứt một cánh tay kia.
Huống hồ, Địch Cửu cũng không định tới đây giết người, hắn chẳng qua là muốn cải biến quy củ của Dược Đạo Môn Thần Thành mà thôi.
Tuy Địch Cửu đã dừng tay, nhưng hô hấp của Tiêu Nguyệt Hoành đứng một bên thì vẫn chưa thể thông thuận bình thường trở lại được.
Tên nam tử gầy yếu mặc áo xám đó, ông ta hiển nhiên là nhận biết.
Đó là Hữu hộ pháp Lô Trấn Du của Đạo giới Tông Môn liên minh. Trong Đạo giới Tông Môn liên minh, Lô Trấn Du được công nhận là đệ tam cường giả. Thế mà vị đệ tam cường giả này ở trước mặt Địch Cửu chỉ vẻn vẹn ra được có một chiêu, liền bị đối phương xé rách một đầu cánh tay.
Tuy nói ông ta có chút hoài nghi là vừa nãy Địch Cửu đã đánh lén Lô Trấn Du, nhưng mới rồi minh chủ Tông Môn liên minh cùng Cuồng Dị Nhân tới đây đồng thời xuất thủ, cũng không thể làm Địch Cửu bị thương hay biểu hiện có chút nao núng gì. Từ đó có thể thấy được, liền xem như không đánh lén thì thực lực của Lô Trấn Du cũng kém quá xa so với Địch Cửu.
Địch Cửu xòe tay ra, âm Dương Thái Cực Đồ lập tức liền lơ lửng ngay trên đỉnh đầu hắn.
Đối mặt với hai tu sĩ Hỗn Nguyên viên mãn, thậm chí trong đó có một kẻ còn đã chạm tới nửa bước Hợp Đạo, Địch Cửu cũng không dám chủ quan.
"m Dương Thái Cực Đồ! Ngươi là Địch Cửu? Đúng, ta biết ngươi là Địch Cửu, nhưng sao có thể có khả năng này..." Tên nam tử thấp bé có tu vi Hỗn Nguyên viên mãn kia kinh ngạc nhìn chằm chằm Địch Cửu, nói năng có chút lộn xộn.
Địch Cửu chỉ vẻn vẹn tế ra âm Dương Thái Cực Đồ chứ không vội tiếp tục động thủ. Hắn tới đây vốn dĩ cũng không phải là vì kết thù hay giết người, mà hắn chỉ đơn thuần muốn cải biến lại quy củ của Dược Đạo Môn Thần Thành mà thôi.
Địch Cửu không vội trả lời câu hỏi lộn xộn của gã nam tử thấp bé kia, hắn bình tĩnh, thản nhiên đối mặt với ba tên cường giả Hỗn Nguyên ấy. Hiện tại hắn đã tế âm Dương Thái Cực Đồ ra, mục đích là để dằn mặt bọn họ, nếu như ba tên này biết điều thì thôi, còn nếu bọn họ thật sự muốn động thủ, vậy hắn thì sẽ xử lý toàn bộ. Đạo giới vô cùng mênh mông, thiếu đi một ai thì cũng chẳng là việc đáng kể gì đối với những người khác. Hắn tuy không nguyện ý kết thù với nhiều người, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ sợ hãi bất luận kẻ nào.
"Chẳng lẽ Đại Hòa điện thật sự là do ngươi hủy đi? âm Dương Thái Cực Đồ cũng là ngươi lấy đi?" Nam tử thấp bé sau khi lảm nhảm nói xong mấy lời trên liền im bặt, y cũng không cần Địch Cửu đáp, bởi vì tự trong lòng y đã có câu trả lời rồi. Lấy thực lực cường đại của Địch Cửu, hủy đi một cái Đại Hòa điện thì có là gì?
Đại Hòa điện vốn là do Địch Cửu tự tay hủy đi, kỳ thật chuyện này đã lưu truyền ở Đạo giới được một đoạn thời gian, bất quá lời đồn nhảm ấy rất nhanh đã bị một “chân tướng” khác thay thế.