Lĩnh vực Hóa Đạo của gã vừa phóng ra ngoài, sắc mặt Tiêu Nguyệt Hoành lập tức biến đổi. Vốn dĩ ông ta cũng là Hóa Đạo viên mãn, trước đó ông ta còn cho rằng chính mình cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu so với thực lực của Cuồng Thạch, nhưng hiện tại chứng kiến Cuồng Thạch động thủ rồi thì Tiêu Nguyệt Hoàng mới biết được, nguyên lai ông ta còn kém xa Cuồng Thạch nhiều lắm. Cuồng Thạch nếu như muốn giết ông, chỉ sợ không cần đến thời gian một nén nhang đã xong việc.
Về phần Thẩm Trường Thủy cùng Hành Sương Kỳ, đừng bảo là động đậy, ngay cả hô hấp của bọn họ cũng chẳng thể hít thở thông thuận trước sức ép kinh khủng từ lĩnh vực Hóa Đạo do Cuồng Thạch phóng ra.
Địch Cửu cũng đồng dạng lớn tiếng cười ha ha, động cũng không thèm động, chỉ vẻn vẹn đưa tay ra hướng về phía cổ Cuồng Thạch.
Ngay thời điểm Địch Cửu có phản ứng, toàn thân trên dưới Thẩm Trường Thủy cùng Hành Sương Kỳ chợt nhẹ bẫng đi, loại kiềm chế mà Cuồng Thạch áp chế bọn họ vừa nãy, trong chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Cả hai đều rung động nhìn chằm chằm Địch Cửu, hoàn toàn không rõ đây là có chuyện gì xảy ra.
Cuồng Thạch so với hai người Thẩm Trường Thủy và Hành Sương Kỳ lại càng thêm chấn động. Lĩnh vực cuồng bạo của gã tựa hồ chẳng có nửa điểm ảnh hưởng đối với Địch Cửu.
Nhưng ngay sau giây phút kinh ngạc ban đầu, thì gã lập tức chuyển sang kinh hãi. Bởi vì Cuồng Thạch phát hiện, chẳng những lĩnh vực Hóa Đạo của gã không có một chút tác dụng uy hiếp đối thủ, mà Địch Cửu chỉ tùy tiện khẽ vươn tay, không gian quanh người gã thật giống như đã biến đổi, sau đó Cuồng Thạch cảm nhận được cả người gã đều bị giam cầm ở ngay trong chính không gian xung quanh mình.
Đây là...
Cuồng Thạch hít vào một ngụm khí lạnh, liền xem như Không Gian lĩnh vực của phụ thân hắn, chỉ sợ cũng không thể đáng sợ như vậy. Gã Địch Cửu trước mắt này tuyệt đối là tu sĩ Hỗn Nguyên, thậm chí có khi đã là cường giả Hợp Đạo.
"Răng rắc!" Cổ của Cuồng Thạch bị Địch Cửu bóp lấy, đáng sợ hơn ấy là thứ Địch Cửu dùng không phải là tay hắn, mà là thần nguyên thủ ấn.
Cuồng Thạch cứ như vậy bị Địch Cửu dùng thủ ấn bóp lấy cổ rồi tùy tiện nhấc bổng gã lên như nhấc một con gà, thanh âm bình thản của Địch Cửu cũng theo đó truyền đến, "Muốn mời ta đi đến Tông Môn liên minh ở Đạo giới sao? Tông Môn liên minh của các ngươi còn chưa có tư cách này, bất quá ngược lại ta có thể cho ngươi một cơ hội. Mau cút về Đạo giới Tông Môn liên minh gì đó của ngươi, gọi kẻ cầm đầu tới đây, thái gia ta liền ở chỗ này chờ các ngươi. Thuận tiện nói một câu, thái gia muốn cải biến quy củ của các ngươi ở nơi đây, Đạo giới Tông Môn liên minh của ngươi muốn đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý."
Địch Cửu dứt lời liền theo bản năng gãi gãi sống mũi, hắn thế mà lại bị lây nhiễm mao bệnh của tên hòa thượng đầu trọc Tiêu Đát kia, thuận miệng tự xưng một tiếng ‘thái gia’, ai, đúng là thói xấu dễ học.
Tiêu Nguyệt Hoành cùng Ni Tây Nhận bên kia triệt để hóa đá rồi.
Ni Tây Nhận chớp mắt liền hiểu được, Địch Cửu vì cái gì dám lớn lối nói chuyện như thế. Người ta mẹ nó không thèm dựa vào ai cả, nếu có thì cũng chỉ là dựa vào chính bản thân hắn a.
Da đầu lão từng đợt rét run, mồ hôi lạnh phía sau lưng đã tuông ướt cả áo. Ni Tây Nhận biết mình chỉ sợ là triệt để xong đời rồi. Lão thật hận chính mình vì sao lại ngu xuẩn cùng ngớ ngẩn như vậy, năm đó rõ ràng Địch Cửu có thể thoát khỏi từ trong tay cường giả Đạo Nguyên, nhiều năm qua đi như thế, thực lực của hắn há có thể lùi lại?
Tiêu Nguyệt Hoành là người đầu tiên kịp phản ứng, ông ta vội vã hét lên, "Địch huynh, ngàn vạn lần không thể gây tổn thương cho Cuồng Thạch đạo hữu, phụ thân gã chính là Cuồng Dị Nhân tiền bối..."
Địch Cửu giống như cười mà không phải cười, bình tĩnh nhìn Tiêu Nguyệt Hoành, đoạn hỏi: "Cuồng Dị Nhân là ai? Là cường giả Hợp Đạo hay là cường giả bước thứ ba?"
Lời Địch Cửu hỏi chính là nói thật, nếu như là phụ thân gã đích thật là cường giả Hợp Đạo hay là cường giả bước thứ ba mà nói thì hắn hiển nhiên có chút lo lắng.
Tiêu Nguyệt Hoành lại coi lời Địch Cửu hỏi chỉ là trào phúng, trên trán ông ta không khỏi chảy mồ hôi lạnh thay cho thanh niên ngông cuồng trước mắt, vội vã giải thích: "Cuồng Dị Nhân tiền bối là cường giả Hỗn Nguyên viên mãn, nhưng rất nhiều người nghe đồn ngài ấy đã là cường giả nửa bước Hợp Đạo..."
"À, thế mà ngươi không chịu nói sớm, dọa ta một hồi." Địch Cửu sau khi nghe xong, thủ ấn liền dùng lực, đám người chung quanh tức khắc nghe được một tiếng răng rắc giòn vang, sau đó trông thấy Địch Cửu vung tay ra, tên Cuồng Thạch kia đã bị hắn vứt thẳng xuống mặt đất.
Cuồng Thạch tê liệt nằm ngã ngửa dưới đất, liền xem như người không tu luyện cũng có thể nhìn ra, xương cốt trên người gã cơ hồ đều bị Địch Cửu bóp gãy cả rồi.
Xong đời!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Tiêu Nguyệt Hoành hiện giờ. Cuồng Dị Nhân và các cường giả của Đạo giới Tông Môn liên minh mà đến đây, thì không chỉ mỗi Địch Cửu sẽ bị giết chết, mà ngay cả Tiêu Nguyệt Hoành ông sợ rằng cũng phải chịu liên lụy.
"Cho ngươi một chút thời gian, mau đi gọi đám người Đạo giới Tông Môn liên minh tới đây, nếu chỉ có nhiêu đó việc mà cũng không làm được thì đúng là đồ vô tích sự, xưa nay những thứ vô dụng ta đều không có hứng thú giữ lại, chi bằng đập nát thành bã vụn còn hơn." Địch Cửu lẳng lặng nhìn Cuồng Thạch, lạnh lùng lên tiếng.
Không phải hắn vô duyên vô cớ ra tay hung ác, mà là vì mới rời Cuồng Thạch có ý định hung ác với hắn trước. Nếu như thực lực của hắn không bằng gã, e rằng một trảo kia của gã họ Cuồng này đã bóp lấy cổ hắn, khi đó hắn cũng không được toàn thân xương cốt đứt gãy như Cuồng Thạch, mà chắc chắn là xương cốt toàn thân nát thành bã vụn thì có.
Cuồng Thạch không nói một lời, vội điều khiển thần niệm, hai đạo phi kiếm nhanh chóng xông ra, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Địch Cửu căn bản cũng không để ý tới đôi phi kiếm của Cuồng Thạch, mà là quay lại, mỉm cười nhìn Ni Tây Nhận đang từ từ lui ra phía sau, ngữ điệu bình tĩnh hỏi: "Ni hội chủ, ngươi muốn đi đâu vậy?"
Ni Tây Nhận giật mình hoảng hốt, vội vàng vứt bỏ mặt mũi, quỳ sụp xuống, khom người thi lễ một cái, "Địch tiền bối, vãn bối có mắt không tròng, còn xin tiền bối cho vãn bối cơ hội chuộc tội."
Lão rất muốn khống chế lại ngữ khí quỵ lụy hèn mọn của mình, thế nhưng là lão thật sự khống chế không nổi. Ni Tây Nhận biết rõ, hôm nay rất có thể là ngày cuối cùng lão còn sống.
Nghĩ đến chính mình phải trải qua thiên tân vạn khổ mới leo lên đến được địa vị hiện tại, và tu luyện được tới cảnh giới như ngày hôm nay, thế mà lão sắp phải bồi mệnh ngay tại nơi này, lão há có thể cam tâm?
"Ngươi có truyền tin cho Sa Vô Thương hay không?" Địch Cửu tủm tỉm cười hỏi.
"Vãn bối không dám." Ni Tây Nhận sợ hãi cúi gằm mặt.
Địch Cửu hừ lạnh một tiếng, "Vậy sao còn không tranh thủ thời gian đưa tin cho Sa Vô Thương đi, mau nói với y là ta đang ở chỗ này đợi y tới."
"Vãn bối thật sự không dám." Ni Tây Nhận trong lòng nổi lên một loại tuyệt vọng, lão đã suy nghĩ tới vô số biện pháp đào tẩu, nhưng không thể từ trước mắt Địch Cửu rời khỏi thì có nghĩ biện pháp gì sau đó cũng vô ích.
"Vậy ngươi chính là kẻ không có giá trị rồi." Địch Cửu nói xong, lại là một cái thần nguyên thủ ấn được ngưng tụ ra.
"Tiền bối tha mạng, vãn bối lập tức liền đưa tin." Ni Tây Nhận nơi nào còn dám có nửa điểm do dự, trực tiếp xuất ra truyền tin châu, nhanh chóng phát mấy đạo tin tức ra ngoài.
"Xem ở thái độ ăn năn hối cải của ngươi, ta liền cho ngươi cơ hội đi đầu thai êm ái một chút..."
"Tiền bối tha mạng, chỉ cần tiền bối thả vãn bối một lần, toàn bộ Thiên Nguyên thương hội này đều sẽ..."
Ni Tây Nhận căn bản còn chưa nói được hết câu thì thần nguyên thủ ấn của Địch Cửu đã triệt để bao trùm Ni Tây Nhận bên trong, tức khắc đám người xung quanh nghe được một tiếng hét thảm, sau đó có một cỗ khí tức máu tanh nhàn nhạt truyền ra. Chờ đến khi thần nguyên thủ ấn của Địch Cửu tiêu tán đi, thì cả bọn mới phát hiện bóng dáng Ni Tây Nhận vốn dĩ đang quỳ trước mặt mọi người khi trước, nay đã biến mất vô ảnh vô tung rồi.