Ni Tây Nhận cố gắng đè nén nội tâm cuồng hỉ, nhẫn nhịn cùng Dược Đạo Môn Thần Thành thành chủ Tiêu Nguyệt Hoành cung tiễn ba người Lam Như rời khỏi truyền tống trận.
Chờ sau khi Lam Như rời đi, Tiêu Nguyệt Hoành lúc này mới cười híp mắt nhìn Địch Cửu, từ tốn nói: "Địch đạo hữu, lá gan của ngươi quả thật là lớn nhất trong số những tu sĩ ta từng thấy. Nếu như ta không đoán sai, quan hệ giữa ngươi với Ly Vân cung Lam Như tiên tử hẳn không phải rất sâu."
Địch Cửu mỉm cười, ngữ khí lạnh nhạt đáp: "Lá gan của ta xưa nay vẫn luôn không nhỏ, về phần Lam Như sư tỷ, ta cùng nàng vẻn vẹn chỉ từng gặp mặt một lần trước đây mà thôi. Không nghĩ tới nàng ấy cho đến tận bây giờ vẫn còn nhớ tới ta."
Ni Tây Nhận hừ lạnh một tiếng, "Lam Như tiên tử có trí nhớ phi thường, dù cho bất kỳ con chó ngu xuẩn nào tình cờ đảo qua trước mắt nàng ấy một chút, thì Lam Như tiên tử cũng sẽ có ấn tượng, ngươi đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa."
"Bỏ qua chuyện đó đi, vốn không quan trọng. Ni Tây Nhận, chúng ta đã gặp mặt lại lần thứ hai rồi. Năm đó chính ta đã giết chết con trai Ni Loan của ngươi, nghe nói sau đó ngươi còn phái người truy sát ta một đoạn thời gian nhỉ." Thái độ của Địch Cửu cực kỳ bỡn cợt, ánh mắt thì khinh thường nhìn xuống Ni Tây Nhận.
Trong lòng Ni Tây Nhận không hiểu sao lại nhảy dựng lên một cái.
Giọng điệu này của Địch Cửu … vì sao hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi mà một tên sâu kiến nên có? Bởi vì trong lòng Ni Tây Nhận có kiêng kị, cho nên nghe Địch Cửu nói vậy, việc đầu tiên lão ta làm không phải là tế vũ khí ra động thủ với Địch Cửu, mà là hoang mang nghĩ đến Địch Cửu vì cái gì không sợ lão? Không lẽ ở đây Địch Cửu vẫn còn có chỗ dựa sao? Rốt cuộc là ai? Hắn đang dựa vào người nào?
Ni Tây Nhận nghĩ đến đủ thứ chuyện, chỉ duy nhất không nghĩ đến khả năng Địch Cửu dám nói chuyện lớn lối như vậy là vì thực lực của hắn căn bản có thể nghiền ép chết lão. Bởi vì lão cho rằng, đây tuyệt đối là việc không thể. Địch Cửu từ Trùng Động đào tẩu ra ngoài đến bây giờ mới được bao lâu? Dù là lấy thời gian nhân lên gấp trăm lần mà muốn tu luyện được tới trình độ của ông ta hiện giờ cũng là việc không dễ dàng gì.
Tiêu Nguyệt Hoành cũng giống như Ni Tây Nhận, phản ứng đầu tiên là hoang mang, sau đó là kinh ngạc, tiếp nữa là vội vàng điểm danh qua một loạt tình huống có khả năng xay ra trong đầu. Địch Cửu đây là có ý gì? Không lẽ trên đời này thật sự có người không sợ chết?
Thời điểm Tiêu Nguyệt Hoành cùng Ni Tây Nhận đều đang đánh trống trong lòng, thì ánh mắt Địch Cửu bỗng chuyển dời qua người gã họ Tiêu kia. "Nếu ta không có đoán sai, ngươi hẳn là Dược Đạo Môn Thần Thành thành chủ Tiêu Nguyệt Hoành, có phải không?"
Trông thấy Địch Cửu đối với mình không có chút nào tôn kính, ngữ khí khi nói chuyện thậm chí còn có vẻ khinh thường, Tiêu Nguyệt Hoành lại càng cảm giác được cái người tên Địch Cửu này có vẻ không đơn giản. Ông ta lặng lẽ hít vào một hơi, quyết định trước khi minh bạch rõ ràng thực lực của Địch Cửu thì sẽ giữ thái độ trung lập. Dù sao kẻ có thù với Địch Cửu cũng không phải là Tiêu Nguyệt Hoành ông, mà là Ni Tây Nhận.
"Không sai, ta chính là Tiêu Nguyệt Hoành. Không biết Địch đạo hữu có gì chỉ giáo?" Tiêu Nguyệt Hoành bất kháng bất ti nói ra, mặc dù ông ta đã quyết định trước tiên không vội nảy sinh xung đột với Địch Cửu, thế nhưng ông ta cũng không dành cho hắn quá nhiều sự khách khí.
Địch Cửu gật đầu, "Năm đó ta bị vây ở Trùng Động, sau đó lại bị nhốt ở Dược Đạo Môn Thần Thành của ngươi một đoạn thời gian. Nếu không phải ta còn có nửa dòng đạo mạch, chỉ sợ cả đời này cũng chạy không thoát khỏi Dược Đạo Môn Thần Thành. Cho nên hôm nay ta tới đây là muốn tìm ngươi làm rõ một chuyện..."
"Khoan đã, ngươi làm như thế nào mà tới được chỗ này?" Ni Tây Nhận rốt cục cũng nhớ ra, vốn dĩ lão nên hỏi câu này ngay lúc vừa nhìn thấy mặt hắn mới phải. Địch Cửu có thể tùy ý đi vào Trùng Động, thế mà lão chẳng hay biết gì, đây quả thực là tình huống quá mức không hợp thói thường.
Bởi vì vừa rồi có Lam Như ở đây, cho nên lão chỉ lo suy nghĩ tới quan hệ giữa hắn và nàng ta, ngược lại quên mất tìm hiểu vấn đề đó.
Địch Cửu nhìn lướt qua Ni Tây Nhận, "Chuyện của ngươi, đợi lát nữa lại cùng ngươi nói."
Tiêu Nguyệt Hoành mỉm cười, "Không biết Địch đạo hữu có chuyện gì, còn xin chỉ giáo."
Ông ta đã nghĩ thông suốt rồi, Địch Cửu phi thăng Đạo giới mới mấy ngàn năm, có thể có hậu trường gì? Ông ta căn bản không có bất kỳ lý do gì phải sợ hãi Địch Cửu mới đúng.
"Ta lo lắng về sau bằng hữu của ta tới đây cũng sẽ bị ngăn trở ở Dược Đạo Môn Thần Thành này cả đời, cho nên ta hi vọng ngươi sẽ đem quy củ chỗ mình sửa lại. Về sau bất luận là tu sĩ nào, chỉ cần có thể đi được tới Dược Đạo Môn Thần Thành thì đều có quyền sử dụng truyền tống trận để rời đi, chứ không phải là bị vây nhốt ở đây cả đời để hoàn thành đủ đống điều kiện hà khắc mà ngươi đặt ra." Địch Cửu nói thẳng.
Tiêu Nguyệt Hoành sững sờ nhìn Địch Cửu, gia hỏa này là ngu ngốc thật hay là giả vờ thế? Lập tức sau đó ông ta thở hắt ra một hơi, Tiêu Nguyệt Hoành khẳng định đầu óc của Địch Cửu thật sự là tu luyện đến hỏng rồi. Bằng không mà nói, làm sao hắn có thể phát ra lời lẽ ngông cuồng mà ngớ ngẩn như thế? Khó trách trước đó Lam Như tiên tử đã ngỏ ý mời hắn gia nhập Ly Vân cung, ấy vậy mà gã họ Địch này còn từ chối, không nguyện ý rời đi cùng nàng ta.
Ni Tây Nhận đồng thời phản ứng giống như Tiêu Nguyệt Hoành, ấy là nhẹ nhàng thở phào một phen. Bất quá ông ta cũng không vội nói lời nào, mà là giống như Tiêu Nguyệt Hoành, đồng loạt nhìn về phía nam tử tóc quăn mũi cao, người mà từ đầu đến giờ vẫn chưa từng thốt lên một lời nào kia.
Mặc dù hiện tại ông ta rất muốn đi lên bóp chết Địch Cửu, nhưng nếu muốn cho Địch Cửu chết càng khó coi hơn một chút, vậy Ni Tây Nhận ông không cần phải động thủ, đợi lát nữa ông ta còn có thể bán một cái nhân tình cho Cuồng Thạch, sau đó từ từ tra tấn Địch Cửu sau.
Ánh mắt của nam tử tóc quăn mũi cao thâm thúy xoáy sâu vào gương mặt Địch Cửu, từ tốn hỏi: "Ngươi muốn cải biến quy củ của Dược Đạo Môn Thần Thành cùng Trùng Động?"
Địch Cửu giờ mới hiểu được, trong ba người này, chân chính có thể làm chủ mọi vấn đề ở Dược Đạo Môn Thần Thành không phải là Tiêu Nguyệt Hoành, mà là gia hỏa tóc quăn mũi cao ấy. Hắn cũng không để ý tới ánh mắt bất thiện mà gã ta nhìn mình, thẳng thắn đáp: "Không sai, ta là muốn cải biến quy củ của Dược Đạo Môn Thần Thành chỗ các ngươi."
Giờ phút này, cả Thẩm Trường Thủy lẫn Hành Sương Kỳ đều không tự giác được cúi đầu. Vô luận là Thẩm Trường Thủy hay là Hành Sương Kỳ, đều có cùng suy nghĩ, ấy là chắc chắn lúc Địch Cửu tu luyện đã quá đà hoặc là sai cách, cho nên mới khiến đại não của hắn trở nên điên điên khùng khùng, nói ra mấy lời không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Dù sao thì thủ hộ tại Trùng Động cũng là một chữ "Chết", hiện tại cũng là một chữ "Chết". Nếu đều là một chữ "Chết", còn có cái gì để sợ hãi đâu?
Nam tử tóc quăn mũi cao vốn kiệm lời, hiện tại cũng bị Địch Cửu làm cho tức giận không thôi, gã phá ra cười ha ha, châm chọc nói: "Ta tên là Cuồng Thạch, là chấp sự của Tông Môn liên minh ở Đạo giới, chuyên phụ trách mọi vấn đề ở Trùng Động cùng Dược Đạo Môn Thần Thành. Nếu ngươi đã muốn cải biến quy củ của hai địa phương này, vậy ta chỉ có thể đưa ngươi đưa đến Tông Môn liên minh ở Đạo giới, để cho ngươi cùng minh chủ thương lượng đi, có lẽ minh chủ không cẩn thận thật đồng ý cũng nên..."
Đang khi nói chuyện, Cuồng Thạch đã sải bước về phía trước, khí thế lĩnh vực Hóa Đạo cường hãn triệt để khóa lại vùng không gian này, gã giương tay ra, ý định chộp tới cổ Địch Cửu, rất hiển nhiên là gã muốn cường ngạnh nắm cổ đối phương, sau đó xách hắn lên như thể xách một con chó không có chút phản kháng.
Thân hình Cuồng Thạch to cao hơn Địch Cửu nhiều, quả thật là hoàn toàn có thể siết cổ Địch Cửu rồi xách lên.