Thế giới thứ chín

Chương 715: Tâm Tư Của Liễu Tử Nhi




Ni Tây Nhận cùng Tiêu Nguyệt Hoành bên kia thì chỉ có thể âm thầm nghiến chặt răng, gia hỏa Địch Cửu này quá may mắn. Một khi Địch Cửu gia nhập Ly Vân cung rồi, vậy thì Ni Tây Nhận lão muốn tìm Địch Cửu báo thù là việc chẳng khác chi ngắm hoa trong màn sương, lão cũng không dại gì đắc tội với Ly Vân cung bọn họ.

Địch Cửu cảm kích ôm quyền đối với Lam Như: "Lam sư tỷ, đa tạ ngươi đã mời ta, chỉ là ta tính tình lười biếng quen rồi, không quen gia nhập tông môn."

Cự tuyệt?

Vô luận là nữ tử áo đỏ Liễu Tử Nhi hay là Chân Mạn, đều không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Địch Cửu. Ngay cả Lam Như cũng ngạc nhiên nhìn hắn, phải biết vừa tới Đạo giới, việc có thể gia nhập được một tông môn nào đó là chuyện trọng yếu biết bao nhiêu. Đừng bảo là gia nhập đại tông môn như Ly Vân cung, cho dù chỉ có thể vào được một môn phái nhỏ bất kỳ thì đó cũng là chuyện bao người thèm khát mà không được rồi.

Nhưng một miếng bánh hảo hạng từ trên trời rơi xuống như vậy mà Địch Cửu lại cự tuyệt?

Đám người Ni Tây Nhận thay vì khấp khởi vui mừng vì bọn lão có cơ hội báo thù cừu nhân nếu Địch Cửu chỉ là tán tu, mà ngược lại, chính bọn họ cũng ngây người, khó hiểu nhìn Địch Cửu. Tên này là kẻ ngớ ngẩn sao?

Thế nhưng chỉ nghĩ tới đây, Ni Tây Nhận liền gạt bỏ suy nghĩ ấy, trong lòng lão rõ ràng hơn ai hết, Địch Cửu tuyệt đối không phải là đồ ngốc.

Nếu như Địch Cửu bị hỏng não mà nói, năm đó sẽ không có chuyện hắn giết chết nhi tử của lão, xong lại đắc tội với Sa Vô Thương, thế mà vẫn còn có thể bình yên vô sự rời khỏi Trùng Động, thậm chí là trốn thoát khỏi sự truy đuổi của bọn họ. Phải biết dai dẳng nhiều năm sau đó, cả lão và Sa Vô Thương đều luôn cho người nghe ngóng tin tức của Địch Cửu, nhưng suốt mấy ngàn năm nay vẫn chưa bao giờ nắm bắt được hành tung của kẻ này.

Người như vậy, sao có thể là kẻ ngớ ngẩn?

Nhưng nếu Địch Cửu không phải là đồ ngốc, tại sao lại muốn cự tuyệt gia nhập Ly Vân cung? Ni Tây Nhận thật sự là nghĩ mãi mà không rõ.

Thẩm Trường Thủy cùng Hành Sương Kỳ đều chưa từng đi đến Đạo giới, kiến thức thiếu hụt. Đối với mấy chữ Ly Vân cung cũng không phải là đặc biệt mẫn cảm, nói chung là không có cảm giác gì.

"Ngươi không nguyện ý gia nhập Ly Vân cung của ta?" Lam Như trừng mắt nhìn Địch Cửu, dường như nàng bị đả kích đến có chút khó tin, vội lặp lại một lần nữa.

Địch Cửu thở dài, nghĩ đến hai người sau lưng mình bèn nói: "Lam sư tỷ, nếu như Ly Vân cung hoàn chiêu thu đệ tử, ta có hai vị bằng hữu có thể gia nhập Ly Vân cung của ngươi."

Lam Như im lặng nhìn Địch Cửu, hắn đây đang cho rằng Ly Vân cung của nàng là địa phương nào? A cẩu a miêu nào cũng tùy tiện tiến vào được sao? Hơn nữa giọng điệu mới rồi còn chẳng phải là cầu xin hai suất, mà là hắn nói bọn họ ‘có thể gia nhập Ly Vân cung’, như thể là nàng mới đang cầu xin bọn hắn vậy.

Liễu Tử Nhi đứng cạnh, nghe đến đây thì nhịn không được nữa, hừ lạnh một tiếng, nói ra tiếng lòng của Lam Như: "Ngươi cho rằng Ly Vân cung là địa phương nào? Bộ ngươi nghĩ người nào cũng đều có thể muốn vào liền vào sao?"

Lam Như vội vàng cắt ngang lời nàng ta: "Tử Nhi, Địch Cửu hắn hẳn là chưa hiểu rõ tình huống của Ly Vân cung chúng ta."

Nói xong, Lam Như lại quay sang mỉm cười nói với Địch Cửu: "Địch Cửu, bởi vì tư chất quan hệ của ngươi nên ta mới đích thân mời ngươi gia nhập Ly Vân cung, còn bằng hữu của ngươi thì thứ ta nói thẳng, ta quả thật không thể ra sức. Nếu không, bây giờ trước tiên các ngươi cứ đi theo ta rời khỏi Dược Đạo Môn Thần Thành cái đã, mọi chuyện sau đó lại tính sau."

Địch Cửu trông thấy Lam Như cư xử có lý lẽ như vậy, trong lòng lại càng thêm phần hảo cảm đối với nàng ta, hắn áy náy nói: "Lam sư tỷ, các ngươi cứ đi trước đi, ta còn có chút sự tình phải xử lý ở đây."

Lần này Lam Như quả thật muốn phát điên rồi, trong lòng có chút câm nín đối với người đối diện, Dược Đạo Môn Thần Thành chính là địa phương dễ dàng rời đi vậy sao? Nàng đây là đang cho hắn cơ hội được bám càng đi cùng mình đó.

Bất đắc dĩ đến nước này, Lam Như đành phải nói thẳng ra: "Địch Cửu, có lẽ ngươi không hiểu rõ về Dược Đạo Môn Thần Thành..."

"Như tỷ, còn nói cái gì a, chúng ta đi thôi." Liễu Tử Nhi lại hừ một tiếng, quyết không để cho Lam Như phải giải thích sự tình liên quan tới Dược Đạo Môn Thần Thành cho gã ngu ngốc kia nghe.

Bất quá nàng biết rõ tính cách của vị sư tỷ nhà mình, cho nên sau khi nói xong câu đó, lại chủ động truyền âm cho Lam Như, "Như tỷ, chúng ta cứ bỏ tiểu tử này lại đây đi, một thời gian ngắn nữa mới quay lại đón hắn, ta cam đoan lúc đó chắc chắn hắn đã bị sự thật tàn khốc dạy cho ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn rồi."

Đối với Liễu Tử Nhi mà nói, hơn trăm vạn năm cũng chỉ là một đoạn thời gian mà thôi.

Lam Như vốn còn đang muốn giải thích cặn kẽ tình huống cho Địch Cửu hiểu, nay nghe thế liền giật mình. Đúng vậy, nàng cảm giác Địch Cửu hẳn là không hiểu rõ tình huống của Đạo giới, chi bằng cứ để hắn ở lại đây, trải qua chút khó khăn ở Dược Đạo Môn Thần Thành cũng tốt, chờ qua một đoạn thời gian, nàng lại đến mang hắn đi.

Nghĩ tới đây, Lam Như bèn mỉm cười một cái, nói: "Đã như vậy thì bọn ta sẽ đi trước, chúng ta sau này còn gặp lại."

Địch Cửu cứ nghĩ là Chân Mạn ít nhiều gì cũng sẽ đơn độc tới nói một vài câu với hắn, không nghĩ tới Chân Mạn chỉ một mực cúi đầu đi theo Lam Như, Liễu Tử Nhi cùng rời đi. Thậm chí ngay cả liếc nhìn Địch Cửu một lần cũng chẳng có, chớ nói chi là chủ động chào hỏi nhau.

Địch Cửu thở dài, vô luận như thế nào, đối với Chân Mạn mà nói thì rõ ràng hắn vẫn là ân nhân của nàng ta. Nếu như không nhờ có Địch Cửu, Chân Mạn bây giờ hẳn vẫn còn đang ở Hằng Vực tinh giãy giụa. Chỉ dựa vào nhiêu đó, Chân Mạn chí ít cũng phải nên cảm tạ hắn một câu trước khi đi, nữ nhân này thật sự là quá mức bợ đỡ.

Hắn thì không thể nào làm kẻ vô ơn, không nghĩ chút gì về mối quan hệ năm xưa như Chân Mạn được, nếu hắn cũng có trái tim tuyệt tình, sắt đá như nàng ta, thì năm đó hắn đã chẳng mang Chân Mạn đi tới Tiểu Trung Ương thế giới, thậm chí còn sắp xếp một số người thường thường giúp hắn để ý hỗ trợ nàng ấy.

Thẩm Trường Thủy cùng Hành Sương Kỳ chứng kiến tình huống như vậy thì lo lắng không thôi, nhưng bọn họ cũng không thể nói với Địch Cửu, chúng ta không thể lưu lại đây, nếu lưu lại đây thì chắc chắn sẽ bị Ni Tây Nhận giết. Bọn họ đồng dạng đã nhìn ra, tựa hồ trước đây Địch Cửu cùng Lam Như cũng chỉ bèo nước gặp gỡ một lần, quan hệ giữa hai người cũng không tính là thân thuộc gì.

Ni Tây Nhận trong lòng tự nhiên càng là cuồng hỉ, lão xem như hiểu rõ rồi. Quan hệ giữa Địch Cửu và vị công chúa của Ly Vân cung kia rất nhạt nhòa, tựa hồ hai người bọn họ chỉ tình cờ gặp qua một lần khi trước chứ không phải là bạn bè thân thiết, đã như vậy thì lão việc gì phải khách khí nữa.

Hiện tại, lão chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn chờ Lam Như rời đi là được rồi.

Lam Như này lão cũng đã được nghe nói nhiều lần, tâm địa nàng ta phi thường thiện lương, cứ xem như lỡ mạo phạm nàng ấy thì cũng hiếm khi nàng giận dữ đến độ giết một ai, nhiều nhất cũng chỉ trách cứ một phen mà thôi. Tại Đạo giới, kẻ vừa có thực lực cùng địa vị dọa người Lam Như, lại vừa có tính cách ôn hòa, thiện lương như nàng ấy, thật sự là lão chưa từng gặp qua được người thứ hai.

Lam Như muốn Địch Cửu cùng đi Ly Vân cung với nàng, chủ yếu là bởi vì lúc trước hai người từng có duyên gặp gỡ một lần, vả lại tư chất của Địch Cửu cũng không tệ lắm.

Nhưng bây giờ Địch Cửu đã từ chối nàng ta, nếu Lam Như rời đi, vậy thì việc lão giết Địch Cửu nhất định là không có vấn đề gì cả. Lui một bước mà nói, dù cho sau này Lam Như biết được Ni Tây Nhận lão giết chết Địch Cửu thì lão cứ tùy tiện bịa đại một lý do nào đó, nàng ta đương nhiên cũng sẽ không giết lão chỉ để báo thù cho một người chẳng mấy thân thuộc như gã họ Địch kia.