Ban đầu Chân Mạn vốn không nhận ra Địch Cửu, thế nhưng nữ tử đứng ở bên cạnh nàng là Lam Như lại nhanh chóng nhận ra kẻ đối diện. Cũng tựa như hắn, nàng kinh ngạc không thôi trước sự hiện diện của đối phương, "Là ngươi?"
Địch Cửu ôm quyền, nói: "Đa tạ ân cứu mạng của vị sư tỷ này, đích thật là ta."
Trông thấy Lam Như có mặt ở đây, Địch Cửu không cần hỏi cũng có thể đoán được, lúc trước nữ tử mặc y phục xanh nhạt đã từng cứu hắn một lần đích thật là nàng ta. Bởi vì nữ nhân trước mắt này có tu vi gần giống như hắn, cũng là Đạo Nguyên đỉnh phong, thậm chí đã gần tới nửa bước Hỗn Nguyên cảnh.
"Thật không nghĩ tới tư chất của ngươi lại có thể phi thăng đến Đạo giới nhanh như vậy." Lam Như tỉnh táo lại, không khỏi cảm thán nhận xét.
Nàng tự nhận chính mình biết rõ tư chất của chàng trai đối diện, cho nên nàng mới không thể hình dung nổi làm như thế nào mà Địch Cửu có thể phi thăng đến Đạo giới, hơn nữa còn là trong thời gian ngắn như thế.
Chân Mạn hiện tại rốt cục cũng nhận ra Địch Cửu, nàng khiếp sợ không thôi nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu mới dè dặt lên tiếng, "Ngươi là Địch Cửu?"
Địch Cửu mỉm cười, nhàn nhạt đáp: "Chúc mừng ngươi, Chân Mạn."
Địch Cửu sở dĩ chúc mừng Chân Mạn, không chỉ là bởi vì Chân Mạn đã thành công tới được Đạo giới, mà nhiều hơn lời chúc mừng ấy là vì tu vi Tố Đạo trung kỳ của nàng ta. Hắn đương nhiên có thể nhìn ra được tu vi của đối phương, không chỉ tăng tiến nhanh mà căn cơ còn rất vững chắc.
Ánh mắt Chân Mạn lóe lên một tia cảm xúc phức tạp. Nàng đồng dạng cũng rất khâm phục Địch Cửu, có thể trong thời gian vạn năm đã phi thăng lên Đạo giới. Nhưng rốt cuộc thì hắn và nàng vẫn còn khoảng cách. Trong nội tâm nàng có một suy nghĩ rất rõ ràng, ấy là từ hôm nay trở đi, Địch Cửu sẽ không còn cách nào đuổi kịp theo cước bộ của nàng nữa. Chân Mạn đã Tố Đạo thành công, sự hiện diện của nàng có khác chi tiên tử đứng ở trước mặt Địch Cửu. Nhìn mà xem, Địch Cửu hẳn là bất ngờ lắm khi phải xuất hiện trước mặt nàng trong một bộ dáng dơ bẩn, lôi thôi như vậy, đoán chừng trong lòng hắn hiện tại đang thấy rất tự ti và đau khổ a…
"Mạn sư muội, vị Tăng Lịch sư huynh mà ngươi muốn tìm có ở đây không?" Lần này người nói chuyện chính là nữ tử áo đỏ còn lại. Địch Cửu chưa từng gặp qua nàng ta lần nào, bất quá tu vi của nàng ấy không tệ, cũng đã là Đạo Nguyên sơ kỳ rồi.
Nữ tử áo đỏ cùng nữ tử mặc y phục xanh nhạt đã từng cứu hắn kia đều là tu sĩ Đạo Nguyên cảnh, thậm chí nữ tử diện trang phục xanh nhạt đó còn đã chạm tới gần nửa bước Hỗn Nguyên.
Tại Đạo giới, chênh lệch giữa một tu sĩ bước thứ hai tu sĩ và tu sĩ bước đầu tiên là cả một khoảng cách lớn như trời với đất. Hiện tại hai người này có thực lực cao cường như vậy nhưng vẫn lịch sự gọi Chân Mạn mới chỉ Tố Đạo là “sư muội”, có thể thấy được hai người bọn họ không phải là hạng người kiêu căng, đồng thời vận khí của Chân Mạn cũng coi như không tệ, tại Đạo giới có thể gặp được hai vị sư tỷ tử tế như này.
Ánh mắt Chân Mạn phức tạp nhìn thoáng qua Địch Cửu, sau đó lắc đầu nói: "Tử Nhi sư tỷ, nơi này cũng không có."
Nghe nói như thế, Địch Cửu liền hiểu, thì ra Chân Mạn là đang tìm người. Hẳn là nàng ở Tiên giới đã nhận biết một người mà nàng gọi là Tăng Lịch sư huynh. Chân Mạn lo lắng vị Tăng Lịch sư huynh ấy có khả năng xuất hiện tại khu thủ hộ Trùng Động, cho nên mới sốt ruột tìm kiếm khắp nơi. Xem ra trong lòng Chân Mạn, địa vị của cái người tên là Tăng Lịch ấy không thấp chút nào, phiền nàng ta còn phải dẫn theo hai cường giả bước thứ hai đi tìm nữa là có thể hiểu.
Lam Như cười tủm tỉm nói: "Ngươi tên là Địch Cửu sao? Không sai, lúc trước đích thật là ta đã cứu ngươi. Tiên Nữ tinh kia vốn là của ta, thời điểm ta ra ngoài thì cũng thuận tiện mang ngươi đi theo, làm lãng phí hết hai tấm đỉnh cấp phù lục của ta đấy. Thật không nghĩ tới, chỉ ngắn ngủi một vạn năm mà ngươi đã có thể đạt tới trình độ này."
Địch Cửu mỉm cười, không định giải thích. Cái gì mà đạt đến trình độ này chứ. Liền xem như nữ tử trước mắt đã cứu hắn đây, nếu hắn muốn thì hoàn toàn có thể dễ dàng bóp chết nàng ta.
Thế nhưng dĩ nhiên hắn không có ý định đó. Ít nhiều thì hắn vẫn có chút hảo cảm đối với nàng ta. Chủ yếu là trong mắt nữ tử diện y phục xanh nhạt này thì chính mình năm xưa chỉ sợ ngay cả sâu kiến cũng không bằng. Đổi thành một tu sĩ bình thường thì đã sớm giết cho rảnh mắt. Mà nữ tử này chẳng những không giết hắn, ngược lại còn truyền tống hắn và tất cả mọi người trên Tiên Nữ tinh đến Cực Dạ đại lục. Như vậy xem như đã có lòng.
"Gặp nhau chính là hữu duyên, nếu sau này ta có tình cờ gặp lại ngươi bị hoạn nạn gì, nếu cứu được thì nhất định sẽ vẫn sẽ lần nữa giúp ngươi. Ngươi mang theo bằng hữu của ngươi đi cùng bọn ta đi. Phải rồi, tên ta là Lam Như." Thái độ của Lam Như đối với Địch Cửu không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, trong lòng thậm chí còn có chút thưởng thức hắn. Bởi vì nàng khẳng định cái người tên Địch Cửu này ắt hẳn có điểm không tầm thường, bằng không mà nói, cũng sẽ không thể nhanh chóng phi thăng tới Trùng Động như vậy được.
Về phần dáng vẻ Địch Cửu hiện tại toàn thân chật vật, Lam Như cảm thấy hết sức bình thường. Ở khu thủ hộ Trùng Động này, mỗi ngày đều phải trải qua quá trình giết côn trùng cầu sinh mệt muốn chết, có thể còn sống đã là tốt rồi, ai còn có thể mang dáng vẻ ung dung, thoải mái được?
Ni Tây Nhận nghe bọn họ nói chuyện với nhau mà không khỏi cảm thấy tuyệt vọng. Lão không biết rốt cuộc Địch Cửu làm như thế nào mà lại đột ngột xuất hiện ở nơi đây. Thế nhưng xem ra lão mất cơ hội xử lý cừu nhân rồi. Ai bảo Địch Cửu lại có vận khí tốt như thế? Ngay cả Lam Như công chúa của Ly Vân cung mà cũng nhận biết hắn.
"Đa tạ Lam sư tỷ." Địch Cửu ôm quyền cảm tạ.
Hắn gọi Lam Như là sư tỷ, cũng không phải bởi vì tu vi của nàng ta cao hơn hắn, mà là do tuổi tác của hắn quả thật nhỏ hơn Lam Như nhiều, vả lại dù sao Lam Như cũng có ân cứu mạng hắn.
Lam Như muốn dẫn mấy người Địch Cửu rời khỏi đây. Đừng bảo là Ni Tây Nhận, cho dù là thành chủ Tiêu Nguyệt Hoành của Dược Đạo Môn Thần Thành thì cũng không dám nói nhảm nửa lời.
Đoàn người bao gồm ba sư tỷ muội Lam Như, ba người bên chỗ Địch Cửu và Dược Đạo Môn Thần Thành thành chủ Tiêu Nguyệt Hoành và Ni Tây Nhận cùng đi ra khỏi Trùng Động, hướng thẳng về phía truyền tống trận của Dược Đạo Môn Thần Thành.
Địch Cửu không muốn cùng Lam Như, Chân Mạn truyền tống rời đi.
Lần trước hắn dẫn theo Trác Vô Gia gần như là chạy trốn khỏi đây, nhưng bây giờ đã có cơ hội trở lại, hắn cảm thấy mình phải làm chút gì đó mới được. Bởi vì chuyện này vốn là điều đã canh cánh trong lòng Địch Cửu bấy lâu.
Một tu sĩ muốn đi từ Trùng Động đến được Dược Đạo Môn Thần Thành thì xem như vẫn có có hi vọng, chỉ cần tích lũy đủ điểm cống hiến là được. Thế nhưng từ Dược Đạo Môn Thần Thành muốn truyền tống tới nơi khác, cơ hồ đó là việc không có bất kỳ tia hi vọng nào.
Địch Cửu muốn đem quy củ nơi này sửa lại, bằng không mà nói, tu sĩ mới phi thăng chỉ có thể vây ở Dược Đạo Môn Thần Thành cả đời.
Đáng thương vô số tu sĩ đã ở lại khu thủ hộ Trùng Động bảo vệ bao nhiêu năm, cuối cùng rất vất vả mới giành được suất tới Dược Đạo Môn Thần Thành, kết quả lại phải chôn vùi cả đời ở đây, không thể tích lũy đủ nổi điều kiện để rời đi. Quy củ như vậy thật sự là quá phận.
Lúc trước may mà hắn thu hoạch được một nửa Thần Linh Mạch, nhờ đó trao đổi với gã tu sĩ phụ trách truyền tống trận nên mới có thể dẫn theo Trác Vô Gia rời khỏi nơi đây, nếu không phải vậy thì e chính hắn cũng đã bị vây chết tại Dược Đạo Môn Thần Thành này rồi.
Cũng không phải mỗi một tu sĩ đều có vận khí như hắn, đào ra được cực phẩm bảo vật để đi cửa sau với gã tu sĩ phụ trách nọ. Huống hồ người thân của hắn vẫn còn ở Tiên giới, sau này bọn họ phi thăng lên đến đây, nếu bây giờ hắn không làm gì, chẳng phải sau này sẽ khiến bọn họ cũng phải chôn vùi năm tháng ở nơi quái quỷ như Dược Đạo Môn Thần Thành hay sao?
"Địch Cửu, kỳ ngộ của ngươi hẳn là không tệ, nếu đem so ra thì còn vượt cả Mạn sư muội. Mạn sư muội đã gia nhập Ly Vân cung của ta rồi, nếu không ngươi cũng gia nhập vào Ly Vân cung đi?" Sau khi tiến vào cổng thành Dược Đạo Môn Thần Thành, câu đầu tiên Lam Như nói chính là mời Địch Cửu gia nhập Ly Vân cung.
Chân Mạn giật mình há hốc miệng. Trước đó vốn dĩ nàng cũng không biết Ly Vân cung là một sự tồn tại như thế nào, thế nhưng nàng đã đi theo hai vị sư tỷ đây nhiều năm như vậy, hiện tại Chân Mạn đã sớm biết thực lực của Ly Vân cung ghê gớm đến cỡ nào.
Liền xem như tông môn cao cấp nhất ở Đạo giới - Diễn Nhất Đạo Tông chẳng hạn, nội tình của bọn họ cũng chẳng bằng Ly Vân cung.
Ly Vân cung ở Đạo giới là thuộc về chân chính ẩn thần môn, cường giả nhiều như mây.
Những tông môn khác vẫn còn đang phải vì tài nguyên tu luyện mà liều mạng hối hả tìm kiếm khắp nơi. Tu sĩ Ly Vân cung thì ngược lại, có thể vào trong bí cảnh của chính nhà mình để thu thập tài nguyên tu luyện đỉnh cấp.
Thậm chí tu sĩ của Ly Vân cung mà ra bên ngoài cướp đoạt tài nguyên tu luyện, chỉ cần đưa ra lệnh bài của quý cung thì bảo đảm không có người nào dám lại tranh đoạt cùng ngươi.
Chân Mạn vẫn luôn thầm cảm thán chính mình may mắn được Lam Như sư tỷ thu nhận, nàng thật không nghĩ tới, Địch Cửu vừa xuất hiện cũng có thể giống như nàng, được Lam Như sư tỷ nhìn trúng.