Thế giới thứ chín

Chương 713: Không Nghĩ Tới Lại Tương Phùng Với Mối Tình Đơn Phương Năm Xưa




Nghe Địch Cửu hỏi thế, ánh mắt Thẩm Trường Thủy lóe lên một tia ảm đạm, nhưng y chỉ lắc đầu chứ không nói gì. Các tu sĩ còn lại vốn cũng đang tò mò, háo hức nhìn Địch Cửu, nay nghe câu hỏi của hắn, không ít người cũng đều lâm vào tình cảnh trầm mặc hệt như nhau.

Địch Cửu nhìn về phía Hành Sương Kỳ, Hành Sương Kỳ do dự một chút, sau đó quyết tâm cắn răng nói ra: "Địch đại ca, năm đó sau khi ngươi rời khỏi đây, Ni Tây Nhận liền bắt Thẩm đội đầu quanh năm thủ hộ Trùng Động. Qua nhiều năm như vậy, Thẩm đội đầu gần như chưa từng có thời gian thật sự nghỉ ngơi..."

Cứ việc nàng ta thật sự rất e sợ Ni Tây Nhận, nhưng không hiểu sao có mặt Địch Cửu ở đây, Hành Sương Kỳ vẫn dám gọi thẳng tên ông ta ra.

"Ngươi nói là suốt bao nhiêu năm nay, Thẩm đội đầu vẫn một mực dẫn người ở khu thủ hộ Trùng Động này, căn bản chưa từng được quay trở về nghỉ ngơi?" Địch Cửu ngạc nhiên lặp lại.

Nếu như phải thủ hộ ở nơi đây suốt mấy ngàn năm, liền xem như đổi lại là Địch Cửu thì hắn cũng khó mà có thể kiên trì nổi.

Thẩm Trường Thủy vội vàng nói: "Mặc dù ta vẫn một mực bị bắt ở lại nơi đây, bất quá mối quan hệ giữa ta với các tu sĩ chỗ này may mắn đều không tệ. Ta ở Trùng Động vẫn có thể dành thời gian tu luyện, không phải lúc nào cũng đi lên dẫn đầu công kích trùng triều."

Địch Cửu rốt cuộc minh bạch vì lý do gì mà Thẩm Trường Thủy lại có bộ dáng tiều tụy như thế. Dù cho không phải liên tục công kích côn trùng, nhưng quanh năm cứ ở nơi Trùng Động tăm tối không có chút linh khí nào như thế này, hơn nữa vẫn phải thường xuyên chịu đựng mùi hôi thối tanh tưởi của thi thể côn trùng bị chém chết, thần khí có thể sáng láng, tươi tắn mới là chuyện lạ. Xem ra tình huống bên chỗ Hành Sương Kỳ cũng giống như vậy.

"Có phải Ni Tây Nhận cũng bắt ngươi một mực lưu lại nơi này hay không?" Địch Cửu nhíu mày, nhìn về phía Hành Sương Kỳ.

Hành Sương Kỳ thở dài, gật đầu: "Đúng vậy, cũng may mà còn có Thẩm đội ở đây che chở cho ta ít nhiều, dù sao ta cũng thường xuyên có thể nghỉ ngơi. Ni Tây Nhận kia đã rất lâu rồi chưa từng ghé qua đây, hẳn là lão đã quên mất sự tồn tại của hai người bọn ta."

"Thật xin lỗi, chuyện này là ta làm liên lụy các người." Địch Cửu biết thừa nguyên nhân Thẩm Trường Thủy cùng Hành Sương Kỳ bị vây khốn ở nơi này suốt mấy nghìn năm qua, khẳng định là do Ni Tây Nhận cùng Sa Vô Thương không có chỗ phát lửa giận, chỉ đành giận cá chém thớt, dứt khoát đem lửa vẩy vào trên người bọn họ.

"Địch đại ca, nếu không phải năm xưa nhờ có ngươi cứu ta, thì ta đã sớm chết trong Trùng Động rồi." Hành Sương Kỳ vội vàng nói.

Nàng quả thật là chưa từng ôm lòng trách cứ Địch Cửu một chút nào. Ơn cứu mạng năm xưa nàng vẫn nhớ rõ, nếu như không phải lúc đó Địch Cửu tốt bụng đưa nàng ra ngoài, hiện giờ xương cốt nàng có khi đã tan rã thành tro bụi bên trong hang động ở Trùng Động kia. Mà dù coi như còn sống lay lắt được ở đấy thì khoảng thời gian mấy ngàn năm cũng chẳng khác gì dày vò như thể muốn lấy mạng nàng.

"Không, việc này không có quan hệ gì với ngươi. Tính cách Ni Tây Nhận là thế, chỉ cần bất kỳ người nào trong đội của ta xảy ra chuyện thì lão đều sẽ giận chó đánh mèo lên ta mà thôi." Thẩm Trường Thủy vội vàng nói.

Địch Cửu khoát khoát tay, hắn minh bạch ý tứ của Thẩm Trường Thủy, kỳ thật y cũng biết thừa kẻ lấy mạng Ni Loan năm đó chính là Địch Cửu hắn.

"Đi thôi, ta dự định rời khỏi nơi đây bây giờ, các ngươi đi cùng ta đi." Địch Cửu nói xong liền đi thẳng về phía Phòng Ngự Trận ở nơi ra vào hang động dưới đây. Hắn dự định trực tiếp xé mở Phòng Ngự Trận này.

Từ khi Địch Cửu bắt gặp gia hỏa đầu người thân trùng trong Trùng Động bên kia xong, hắn liền hoài nghi côn trùng ở Trùng Động tùy thời tùy chỗ đều có thể vọt tới Đạo giới. Về phần tại sao đám côn trùng đó lại bị gã khống chế chặt chẽ như thế, Địch Cửu vẫn còn chưa có thời gian suy nghĩ rõ ràng.

"Địch đại ca, ta đi theo ngươi." Hành Sương Kỳ không chút do dự quyết định đi theo Địch Cửu. Cho dù rời khỏi đây thì sẽ bị Ni Tây Nhận truy sát rồi vẫn lạc cũng được, nhưng so với việc mãi mãi giam mình nơi tăm tối, tanh tưởi như này thì vẫn còn có hy vọng hơn.

Thẩm Trường Thủy cắn răng một cái, hạ quyết tâm nói: "Ta cũng cùng đi với ngươi."

Trong lòng của y rất rõ ràng, dù rằng mọi người xung quanh vẫn quan tâm chừa cho y có thời gian nghỉ ngơi, nhưng cứ tiếp tục đày ải như vậy thêm nhiều năm nữa, nói không chừng y chẳng chết ở dưới tay đám côn trùng đó thì cũng mệt chết ở địa phương quỷ quái này.

Địch Cửu vừa định xé mở hộ trận phòng ngự ngay lối ra vào thì hộ trận bỗng tự động được mở ra.

Địch Cửu nhìn thấy bên ngoài hộ trận có sáu người đang đi tới, bao gồm ba nam ba nữ, trong đó hắn chí ít nhận biết được ba người.

Một là Ni Tây Nhận, đã nhiều năm trôi qua như thế, không ngờ vừa gặp hắn vẫn nhận ra được khuôn mặt nhăn nheo của lão.

Đi bên cạnh Ni Tây Nhận là hai tên nam tử mà Địch Cửu vốn không thấy quen mặt. Tu vi hiện tại của lão già họ Ni kia đã là Hóa Đạo hậu kỳ. Thực lực của hai thanh niên kia thì không đồng đều, một kẻ giống như Ni Tây Nhận, cũng là tu vi Hóa Đạo hậu kỳ, nam tử còn lại thì khá hơn một chút, đã là nửa bước Đạo Nguyên.

Nhưng người chân chính làm cho Địch Cửu kinh ngạc không thôi chính là một cô gái trong số ba nữ tử đi phía sau Ni Tây Nhận.

Nàng ta chính là người đã khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu suốt những năm tháng tuổi trẻ khi hắn vẫn còn ở Địa Cầu: Chân Mạn. Bất quá về sau, sau khi đã trải qua biến cố tang thương của gia tộc, hơn nữa cũng hiểu rõ bản tính ích kỷ của Chân Mạn, Địch Cửu liền mau chóng vứt bỏ đoạn tình cảm thời niên thiếu với nữ tử này, thậm chí đã sớm quên mất sự tồn tại của nàng ta trên đời này. Ngần ấy năm, hắn chưa bao giờ nghĩ tới còn có ngày lại gặp lại Chân Mạn, nhất là gặp ở một nơi cách xa Địa Cầu như Đạo giới này.

Hắn biết rất rõ thực lực của Chân Mạn, cứ xem như tư chất của nàng ta dù có tốt đến cỡ nào thì muốn từ tu chân giới đến Đạo giới, không mất mấy chục vạn năm cũng rất khó a. Nhưng hiện tại thì sao? Từ lần cuối Địch Cửu nhìn thấy Chân Mạn cho tới bây giờ chỉ mới qua khoảng một vạn năm có lẻ, không nghĩ tới Chân Mạn đã đủ thực lực phi thăng tới đây rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra với nàng ta? Vả lại tu vi của Chân Mạn còn không hề thấp, hiện giờ đã là Tố Đạo trung kỳ.

Địch Cửu cũng không cho rằng mỗi người đều sẽ có vận khí nghịch thiên hệt như hắn, may mắn thu hoạch được tia đạo tắc thứ chín. Loại bảo bối như tia đạo tắc thứ chín ấy, trong toàn bộ vũ trụ mênh mông này cũng chỉ có duy nhất một cái mà thôi.

Càng làm cho Địch Cửu không nghĩ tới chính là một nữ tử khác đi bên cạnh Chân Mạn. Người nọ mặc trang phục màu xanh nhạt, dung mạo so với Chân Mạn phải thừa nhận là xinh đẹp hơn bội phần.

Mấu chốt là Địch Cửu nhận ra thân phận của nữ tử này. Nàng ta chính là người đã từng ngủ say ở trong quan tài bằng ngọc tại Tiên Nữ tinh năm nào.

Lúc đó hắn chỉ vừa trông thấy nữ nhân này từ trong quan tài bằng ngọc tỉnh lại không bao lâu thì đã lâm vào hôn mê, nguyên nhân cũng là do hắn đã bổ một đao vào mấy cột đá bên trong tòa cung điện vàng ròng lộng lẫy khi ấy.

Chờ đến khi Địch Cửu tỉnh lại thì hắn mới nhận ra mình đang ở Cực Dạ đại lục. Năm đấy, Địch Cửu vẫn luôn một mực hoài nghi việc hắn vô cớ xuất hiện ở Cực Dạ đại lục là có quan hệ với nữ tử trước mắt, hẳn là do chính tay nàng ta bày ra việc này. Chỉ là sau đó hắn chưa từng có cơ hội gặp lại nàng ta để hỏi rõ đầu đuôi sự việc mà thôi.

Thời điểm Ni Tây Nhận nhìn thấy Địch Cửu, trong lòng lập tức cuồng hỉ không thôi. Đây quả thật là vận khí trời ban a, vất vả tìm kiếm bấy lâu mà vẫn không gặp được, nay tự dưng cừu nhân của lão lại tự động dâng mạng xuất hiện ngay ở trước mắt lão, bảo Ni Tây Nhận sao có thể không vui vẻ cho được.

Thế nhưng Ni Tây Nhận cũng không vội tiến lên động thủ, nơi đây có một đại nhân vật đỉnh cấp mà lão căn bản là không dám dây vào.

Địch Cửu giờ phút này tóc tai bù xù, toàn thân bẩn thỉu, thậm chí còn bốc ra mùi hương tanh tưởi khó ngửi. Khí tức trên người hắn bởi vì phải chiến đấu liên tục với côn trùng suốt cả chục ngày qua cho nên trông cũng uể oải không chịu nổi, đập vào mắt sáu người kia là một dáng vẻ trông tiều tụy đến độ khiến người ta ngay cả liếc mắt khinh bỉ cũng lười làm.