Địch Cửu đã bị đám côn trùng này vây khốn liên tiếp hơn mười ngày, không mảy may có cách nào động đậy di chuyển. Thần niệm của hắn dù có ngưng thực tới đâu hay Tinh Không mạch lạc có rộng rãi đến cỡ nào thì cũng không chịu nổi cái dạng giết chóc liên hồi, không thể gián đoạn ấy.
Địch Cửu cũng không biết chính mình đã giết chết bao nhiêu côn trùng, hắn chỉ biết là mỗi thời mỗi khắc đều có một mảng lớn côn trùng bị hắn chém rơi xuống đất.
...
"Thẩm đại ca, việc này có chút kỳ quái a, hơn mười ngày rồi mà vẫn không có một con côn trùng nào xuất hiện. Đây là có chuyện gì?" Tại lối vào Trùng Động dẫn ra Đạo giới, một thanh niên da dẻ vàng vọt nghi hoặc quay sang hỏi nam tử trung niên đang đứng cạnh mình.
Nam tử trung niên được gọi là Thẩm đại ca ấy có tướng mạo chất phác, chính là đội đầu của Bắc khu thủ hộ Trùng Động, Thẩm Trường Thủy.
Trong lòng y hiện tại cũng thấy cực kỳ nghi hoặc, theo lý thuyết không có khả năng hơn mười ngày không có côn trùng tới tập kích a. Mà trên thực tế, từ lần trước chém giết một đợt xong, lần này bọn họ đã đợi hơn mười ngày nhưng vẫn chẳng thấy có một con côn trùng nào xuất hiện.
Việc này thật sự cũng có chút không bình thường.
"Chậm đã, các ngươi có ngửi thấy gì không? Ta nghĩ hình như ta ngửi được một mùi tanh hôn do thi thể côn trùng bị chém chết, vả lại số lượng thi thể hẳn là rất nhiều." Một nam tu tuổi tác có chút lớn ngưng trọng nói ra.
Nghe thấy tu sĩ này nói vậy, chung quanh đồng loạt có mấy người nhao nhao hùa theo: "Ta còn tưởng rằng đấy là ảo giác của một mình ta, thì ra các ngươi cũng ngửi thấy mùi hôi thối đó à?"
Thẩm Trường Thủy nhíu mày, trầm giọng nói: "Xem ra ta đoán không sai, trước đó ta vẫn còn nghĩ đây tuyệt đối là chuyện không thể nào. Bởi vì Trùng Động này nghe đồn là thông hướng với Trùng Vực, ở giữa còn có rất nhiều không gian phong nhận cùng loạn lưu, liền xem như tại trong Trùng Động này chém giết hàng ngàn hàng vạn côn trùng thì chúng ta cũng chưa chắc đã có thể ngửi được mùi thi thể của bọn chúng. Hiện tại chúng ta lại có thể ngửi thấy mùi tanh hôi, nếu đó không phải là ảo giác của mọi người, vậy thì quả nhiên thực sự có người đang ở bên trong Trùng Động này chém giết hơn ức vạn côn trùng, đây quả thực là..."
Thẩm Trường Thủy không có nói tiếp, bởi vì y cảm thấy đây quả thực là chuyện vô cùng khó tin.
...
Địch Cửu đã cảm giác được toàn thân chính mình như muốn nhũn ra, thức hải truyền đến từng đợt đau đớn, hắn thật sự hoài nghi liệu mình có thể tiếp tục kiên trì với tình cảnh hiện tại được thêm bao lâu nữa.
Hắn lắc đầu thật mạnh, quyết định lại kiên trì thêm nửa ngày nữa đã. Sau đó mặc kệ kết quả như thế nào, hắn nhất định phải tiến vào trong Đệ Cửu thế giới nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Dù rằng hành động này rất có thể sẽ làm hắn bại lộ bí mật về Đệ Cửu thế giới, nhưng hắn cũng bất chấp. Bằng không cứ tiếp tục như vậy nữa thì nói không chừng thức hải của hắn sẽ thật hỏng mất.
Hơn nửa tháng qua, một mình hắn ở Trùng Động này không biết đã chém giết bao nhiêu côn trùng. Địch Cửu ước lượng đại khái thì số côn trùng mà hắn giết chắc chắn phải tính bằng đơn vị ức mới đúng.
Đúng lúc ấy, có một chuyện khiến Địch Cửu vô cùng kinh ngạc, ấy chính là ngay khi hắn dự định tiến vào Đệ Cửu thế giới nghỉ ngơi, thì đám côn trùng phô thiên cái địa kia bỗng nhiên toàn bộ rút đi sạch sẽ. Thần niệm của hắn vội phóng ra, lập tức hắn phát hiện gia hỏa đầu người thân trùng kia sớm đã biến mất không thấy tung tích đâu nữa.
Địch Cửu ngã ngồi bệt ra mặt đất, cơ thể của hắn thụ thương không ít, đây đều là những vết thương nhỏ do côn trùng để lại, nhưng tích tụ lâu ngày khiến những vết thương đó nhìn thoáng qua trông vô cùng ghê rợn. Ngay cả thức hải của hắn cũng bị thương không nhẹ.
Địch Cửu hoang mang suy nghĩ, rốt cuộc gia hỏa đầu người thân trùng kia đang có ý định gì? Chẳng lẽ rảnh rỗi muốn bày chuyện chơi cùng hắn, tự dâng vô số hàng ức côn trùng cho hắn giết, rồi đợi tới khi hắn giết đủ thì liền rút đi, cho hắn thời gian nghỉ ngơi lại sức sao?
Địch Cửu lắc đầu, vô luận như thế nào, hắn đều không có tinh lực quản những thứ này. Lúc này hắn chỉ thấy may mắn vì ban đầu mình quyết đoán lựa chọn sớm vọt vào trong Trùng Động, nếu như gã đầu người thân trùng kia chỉ huy côn trùng bao vây hắn bên ngoài Trùng Vực, Địch Cửu hoài nghi mình hẳn là không còn có cơ hội tới được đây.
Địch Cửu vội nuốt vào mấy viên đạo đan chữa thương, sau đó gắng gượng đứng lên, cố gắng tranh thủ thời gian càng nhanh càng tốt, mau chóng xông về phía Đạo giới. Nếu như không có gã gia hỏa đầu người thân trùng kia, Địch Cửu đã dự định bố trí một cái phòng ngự khốn trận ở trong Trùng Động này. Hiện giờ đã nhìn thấy, hơn nữa còn biết thực lực của gã kinh người tới cỡ nào, Địch Cửu liền biết xem như hắn có bố trí thần trận cấp bảy ở đây cũng chẳng có ích lợi gì, huống chi hắn không thể canh chừng ở Trùng Động hoài được, lại càng không thể để Ngũ Phương Kỳ ở lại nơi này, cho nên có muốn bố trí thần trận cấp bảy thì cũng không được.
"Ầm!" Địch Cửu xông ra khỏi Trùng Động, té nhào xuống mặt đất, thế nhưng hắn lại nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nếu từ trong Trùng Động ra ngoài mà lại bị đám côn trùng kia vây công một đợt nữa, hắn thật đúng là sẽ phát điên mất.
Đột ngột trông thấy có một người từ trong Trùng Động lao ra, tất cả tu sĩ đang thủ hộ bên ngoài đều giật nảy mình.
Địch Cửu lại nhanh chóng nuốt vào mấy viên đan được chữa thương. Sau đó thản nhiên khoát khoát tay, nói với những tu sĩ thủ hộ ở ngoài Trùng Động kia: "Các ngươi cứ làm việc của mình đi, đừng bận tâm đến ta, ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây, nghỉ ngơi một lát liền đi."
Nói xong câu đó, Địch Cửu liền dứt khoát ngồi xuống một chỗ, dựng cấm chế lên rồi tập trung khôi phục nguyên khí, không buồn để ý đến việc có người bên cạnh vẫn đang kinh ngạc nhìn mình. Nhưng chỉ tầm nửa ngày sau, Địch Cửu liền thở hắt ra một hơi, đình chỉ việc tiếp tục khôi phục nguyên khí, bởi vì nãy giờ hắn không có chút tiến triển nào, xem ra ở đây không khôi phục nguyên khí được, nhất định phải rời khỏi Trùng Động rồi hẵng tính tiếp.
"Địch đại ca, là ngươi sao?" Một thanh âm kinh hỉ chợt vang lên.
Địch Cửu ngạc nhiên quay lại, trông thấy trước mắt có một nữ tử mang dung mạo tang thương đang hồi hộp nhìn mình, hắn lục lọi trí nhớ một chút liền nhận ra đây là người nào. Nàng ta tên là Hành Sương Kỳ, chính là nữ tử lúc trước được hắn cứu từ bên trong Trùng Động ra, không nghĩ tới thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà nàng ta vẫn còn lưu lại ở nơi này.
"Địch huynh..." Thẩm Trường Thủy cũng đi tới, đối với Địch Cửu ôm quyền thi lễ.
Tư lịch của y so Địch Cửu không biết sâu hơn bao nhiêu, thế nhưng y đã ở đây rất nhiều năm rồi mà vẫn chưa thể thoát khỏi địa phương quỷ quái này. Còn Địch Cửu thì sớm đã giành được một suất rời khỏi khu thủ hộ Trùng Động. Vả lại y nghe nói đối phương còn thành công trốn thoát khỏi sự truy sát của Ni Tây Nhận cùng Sa Vô Thương. Đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
So với bất kỳ ai khác ở đây, Thẩm Trường Thủy chính là người hiểu rõ ràng nhất Địch Cửu lợi hại tới cỡ nào. Chỉ có một điều mà y ngẫm mãi nãy giờ cũng chẳng thể nào hiểu được, ấy chính là vì cái gì mà Địch Cửu đã sớm rời đi từ cách đây mấy ngàn năm, nhưng sao mới rồi lại xuất hiện từ bên trong Trùng Động?
Y càng muốn biết hơn là rốt cuộc lần này Địch Cửu sẽ làm như thế nào để thoát khỏi sự truy bắt của Ni Tây Nhận cùng Sa Vô Thương? Bởi vì y khẳng định, chỉ cần Địch Cửu xuất hiện tại khu thủ hộ Trùng Động này, Ni Tây Nhận chắc chắn sẽ nhanh chóng nhận được tin tức trước tiên.
"Thẩm đội đầu? Sao ngươi vẫn còn ở lại Trùng Động này?" Địch Cửu nghi hoặc nhìn Thẩm Trường Thủy.
Trên thực tế, một tu sĩ bị vây ở khu thủ hộ Trùng Động vài vạn năm thậm chí mấy chục vạn năm cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.
Bất quá Thẩm Trường Thủy lại khác, y là đội đầu của Bắc khu, theo lý thuyết, một kẻ dẫn đội thì cho dù mỗi lần tích lũy không được bao nhiêu, nhưng qua nhiều năm như vậy cũng đã phải tích lũy đủ điểm cống hiến để rời đi nơi này mới phải.
Tuy rằng rời khỏi khu thủ hộ Trùng Động cũng chưa chắc đã thoát ra được khỏi Dược Đạo Môn Thần Thành, nhưng ít nhất cũng sẽ không cần ru rú nơi tăm tối như ở đây suốt một thời gian dài đến thế.
Theo Địch Cửu quan sát, chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy được trên người Thẩm Trường Thủy có ám thương cực nặng, vả lại nguyên khí chán chường, tựa hồ tình trạng thần khí suy yếu như vậy đã kéo dài được một thời gian rất lâu rồi.
Việc này lại càng khiến Địch Cửu thêm phần nghi hoặc, bình thường mà nói, các tu sĩ sẽ ngày càng nâng cao tinh thần nếu đã tích lũy rất nhiều điểm kinh nghiệm, bởi vì đấy có nghĩa là bọn họ sắp có cơ hội rời khỏi Trùng Động, tiến đến Đạo giới rồi. Nhưng thần khí Thẩm Trường Thủy chẳng những không hề tăng cao, mà ngược lại còn có vẻ chán chường, suy sụp thấy rõ.
Không đúng! Địch Cửu cẩn thận quan sát một vòng liền nhận ra, không chỉ có mình Thẩm Trường Thủy xảy ra loại trường hợp này, mà tình huống Hành Sương Kỳ bên kia cũng tương tự như vị Thẩm đội đầu này.