Thế giới thứ chín

Chương 711: Thực Lực Của Gia Hỏa Đầu Người Thân Trùng?




Cứ vào thời điểm giữa tháng, đều sẽ có một lượng lớn côn trùng tuôn ra rồi bay thẳng về một phương hướng. Địch Cửu len lén đi theo đám côn trùng này tiến về phương hướng bọn chúng đang bay, vẻn vẹn nửa tháng sau, Địch Cửu đã nhìn thấy được một màn khiến hắn chấn động đến nỗi da gà không tự giác được nổi lên đầy hai cánh tay.

Ở đằng xa có một vòng xoáy khổng lồ như cái phễu xuất hiện ở trước mắt của hắn, vô cùng vô tận côn trùng đang chen chúc phóng thẳng vào trong cái phễu này. Mặc dù Địch Cửu không biết rõ lý do vì sao đám côn trùng ấy cứ nhất định phải xông tới đó, nhưng ít nhiều hắn cũng có thể đoán được, phía dưới cái phễu này khẳng định là Trùng Động.

Địch Cửu chỉ đứng bên ngoài quan sát khoảng chừng nửa nén hương, sau đó không chút nào do dự đi theo đông đảo côn trùng phóng vào cái vòng xoáy kia.

Trong vòng xoáy khổng lồ đó tràn ngập đủ loại côn trùng. Thế nên khi có một kẻ nhân loại là Địch Cửu lẫn vào trong, lập tức liền kinh động đến đám côn trùng này, vô số côn trùng kia phô thiên cái địa khỏa hướng về phía Địch Cửu. Một số ít côn trùng còn đang bay lòng vòng bên ngoài, chưa tiến vào trong đây, hiện tại cũng bởi vì phát hiện được khí tức của Địch Cửu mà nhao nhao xông về vòng xoáy như cái phễu này.

Địch Cửu đã suy nghĩ cẩn thận, nếu như hắn xách Thiên Sa Đao ra giết bọn chúng thì cũng được thôi, thế nhưng một khi đã động đao, chắc chắn có đứng ở đây giết liên tục suốt cả trăm năm thì số côn trùng còn sống vẫn còn nhiều như trước. Địch Cửu không thể tưởng tượng nổi con số côn trùng thực tế có mặt ở Trùng Vực rốt cuộc là bao nhiêu, hắn chỉ biết là có rất rất nhiều. Cho nên giờ phút này, việc duy nhất hắn có thể làm chính là tranh thủ thời gian xông thẳng vào trong Trùng Động.

Còn may mà vòng xoáy như cái phễu nọ không quá dài, Địch Cửu chỉ mất khoảng nửa khắc đồng hồ chịu đựng đám côn trùng tanh tưởi ấy thì đã đụng chân xuống mặt đất.

Nơi hắn đang đứng là một cái quảng trường rộng gần vạn trượng, phóng mắt nhìn khắp quanh quảng trường chỉ thấy toàn bộ là đủ loại côn trùng. Thần niệm của Địch Cửu nhanh chóng phát hiện ở khúc biên giới của quảng trường có một cái cửa hang đen nhánh. Có một nhóm lớn côn trùng đang bay lòng vòng như thể chờ đợi bên ngoài cửa hang kia, tựa hồ là bọn chúng đang tìm kiếm thời cơ thích hợp để xông vào trong động khẩu.

Địch Cửu không chút chần chừ, trực tiếp trốn vào trong động khẩu đen ngòm đó. Vốn đám côn trùng đang đợi ở bên ngoài, nay bị khí tức của Địch Cửu thu hút khiến cả đám nhao nhao xông về cửa hang kia.

Sau khi xông vào thông đạo Trùng Động, Địch Cửu còn chưa kịp thở một ngụm thì đã có một đầu côn trùng to lớn dẫn theo vô số lít nha lít nhít côn trùng đủ màu sắc khác nhào về phía Địch Cửu.

Địch Cửu một quyền đánh ra, trùng dịch của bọn chúng văng tung tóe khắp không trung, nhìn cảnh tượng đó thật sự rất khiến người ta phải buồn nôn.

Thế nhưng hệt như Địch Cửu đã dự đoán, bọn côn trùng này không biết tiếc mạng là gì. Đám trước vừa chết, chỉ trong chốc lát sau, lại có mấy trăm con côn trùng vọt lên, như thể muốn liều mạng đồng quy vu tận mà công kích Địch Cửu.

Trong mắt hắn, đám côn trùng này thật sự là không đáng chú ý, Địch Cửu đưa tay đấm ra một quyền, một mảng lớn côn trùng liền bị một quyền này oanh thành bã vụn.

Bất quá cứ giết được một đám là lại có một đám khác xông tới.

Trước sau thời gian chỉ mới trôi qua vài hơi thở mà thôi, nhưng côn trùng bên trong Trùng Động lại càng lúc càng dày đặc.

Không chỉ có đám côn trùng đi theo hắn từ chỗ vòng xoáy như cái phễu xuống đây, mà ngay cả vô cùng vô tận côn trùng vốn đang xông về phía Đạo giới cũng đổi hướng bay thẳng tới chỗ hắn.

Địch Cửu thế mà lại bị côn trùng bao lấy trong không gian chật hẹp này, trong lòng hắn không khỏi thấy giận dữ. Dù là hắn hoàn toàn có thể gắng gượng rời khỏi, nhưng hắn lại không vội bỏ đi. Hắn dứt khoát tế Thiên Sa Đao ra, từng mảnh lại từng mảnh đao mạc phóng ra ngoài khiến đám côn trùng này bị giết nhiều vô số kể.

Dựa theo kinh nghiệm của Địch Cửu, chỉ cần côn trùng bị hắn giết nhiều đến một trình độ nhất định thì sau đó bọn chúng sẽ bị áp lực mà khựng lại, chừa cho hắn chút thời gian để hắn thoải mái rút lui.

Tuy nhiên thời thế hiện tại lại không giống với kinh nghiệm năm xưa của Địch Cửu, khiến hắn trợn tròn mắt ấy chính là vô luận hắn giết bao nhiêu côn trùng, thậm chí giết nhiều đến nỗi xác côn trùng đã muốn ngập cả lối vào thông đạo thì đám côn trùng còn sống bên kia vẫn cứ liên tục không ngừng lao đến.

Vả lại Địch Cửu còn phát hiện ra một chuyện khiến hắn thấy ghê rợn hơn, đó là thi thể của những con côn trùng bị hắn chém chết chẳng mấy chốc đã bị đám côn trùng phía sau thôn phệ sạch sẽ.

Đám côn trùng này sau khi thôn phệ hết thi thể của đồng bạn thì khí tức liền sẽ tăng lên một cấp độ mới.

Địch Cửu cảm thấy cứ tiếp tục chém giết như vậy tuyệt đối không được, hắn nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Trùng Động này, chờ sau khi hắn thuận lợi rời khỏi đây, hắn nhất định phải bố trí một cái Khốn Sát đại trận, vây giết hết đám côn trùng chết tiệt đó mới được.

Tuy nhiên Địch Cửu kinh hãi nhận ra một việc, ngay lúc hắn chuẩn bị đào tẩu ra khỏi đây thì mới phát hiện thần niệm của hắn lại bị áp súc đến cực hạn. Lúc này đừng bảo là bản thân hắn không thể xông ra được khỏi vòng vây của đám côn trùng ấy, mà ngay cả đao mang Thiên Sa Đao của hắn cũng bắt đầu bị áp súc.

Địch Cửu rất rõ ràng thần niệm của mình mạnh bao nhiêu, thần niệm của hắn đã từng rèn luyện đến mấy ngàn năm ở bên trong vết nứt hư không, cho dù là một cường giả Hợp Đạo xuất hiện ở đây muốn so kè thần niệm với hắn thì chưa chắc đã cô đọng thần niệm được bằng Địch Cửu.

Trùng Động này cũng không phải là nơi hắn chưa từng tới, trước đây rõ ràng không có việc gì, hiện tại sao có thể trói buộc chặt thần niệm của hắn như vậy?

Địch Cửu một bên khống chế đao mang của Thiên Sa Đao, không ngừng giảo sát côn trùng chung quanh, một bên vội mở ra Đạo Đồng. Đạo Đồng của hắn xuyên qua vô số côn trùng, nhìn thấy ở phía sau bọn chúng có một gia hỏa dị hợm, đầu người thân trùng đang đứng lẫn giữa đám côn trùng ấy.

Gia hỏa này không ngừng phát ra tiếng gầm gừ khó nghe trong cổ họng, thì ra vô cùng vô tận côn trùng kia vốn là bị điều khiển theo tiếng gầm gừ ấy, mặc kệ tử vong mà cứ như mất trí nhào về phía Địch Cửu.

Trong lòng Địch Cửu không khỏi trầm xuống, mặc dù nãy giờ có rất nhiều côn trùng phô thiên cái địa nhào về phía hắn bên này, tuy phải chém giết liên tục nhưng hắn quả thật đúng là không thấy nghiêm trọng lắm. Hắn tin tưởng chính mình cuối cùng có thể giết sạch đám côn trùng đấy, sau đó thong dong rời khỏi.

Thế nhưng phát hiện ra sự tồn tại của gia hỏa đầu người thân trùng này khiến hắn hơi khựng lại, thực lực của gã tựa hồ có chút đáng sợ.

Địch Cửu chưa từng được diện kiến cường giả Hợp Đạo. Bất quá hắn đã từng giết một kẻ cường giả nửa bước Hợp Đạo, coi như có thể dùng gã Côn Duy kia để suy đoán ra thực lực chân chính của một cường giả Hợp Đạo là ghê gớm cỡ nào.

Trước mắt gia hỏa đầu người thân trùng này, tựa hồ so với Hợp Đạo còn cường đại hơn.

Hợp Đạo bước thứ hai đã là cực hạn, nếu như so với Hợp Đạo còn mạnh mẽ hơn? Điều này có nghĩa là gì?

Bước thứ ba?

Địch Cửu tin tưởng gia hỏa đầu người thân trùng này còn chưa phải là cường giả bước thứ ba. Hẳn gã chỉ vừa mới chạm đến biên giới của bước thứ ba mà thôi.

Cứ xem như một chọi một, Địch Cửu cũng không dám khẳng định chính mình có thể đánh bại được gia hỏa đầu người thân trùng nọ. Mà giờ khắc này, gia hỏa đó đang đứng phía sau áp trận, toàn bộ côn trùng bên trong Trùng Vực cứ thế phô thiên cái địa nhào về phía hắn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy...

Địch Cửu lắc đầu nguầy nguẩy, thật lòng không dám nghĩ tới nữa.

Hắn nhất định phải trong thời gian nhanh nhất giết sạch đám côn trùng này, sau đó xông về phía thông đạo đi ra Đạo giới mới được.

Hơn vạn chuôi đao khí bị Địch Cửu tế ra, hắn cấp tốc bố trí một cái Giảo Sát Thần Đao Trận cấp ba.

Đao mang trong thông đạo Trùng Động này càng lúc càng dày đặc, vô cùng vô tận côn trùng cứ xông tới đây liền nhoáng lên một cái, lập tức bị đao trận giảo sát rơi thẳng xuống.

Tốc độ chém giết của Địch Cửu rất nhanh, mà tốc độ xông tới của đám côn trùng bên kia muốn còn nhanh hơn. Vả lại số côn trùng bị Địch Cửu dùng đao trận vây khốn ấy, chỉ cần không bị đao trận chém giết trước đó, thì sẽ mau chóng thôn phệ sạch sẽ thi thể của toái trùng dưới mặt đất, làm cho bản thân của bọn chúng thêm phần mạnh mẽ hơn.