Thế giới thứ chín

Chương 710: Quay Trở Lại Trùng Động




Địch Cửu chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ tiêu tốn đến mấy ngàn năm ở trong vết nứt hư không này. Vốn ban đầu trải qua mấy trăm năm, hắn vẫn còn có thể kiên nhẫn chịu đựng. Nhưng vài trăm năm đằng đẵng lúc sau, Địch Cửu đã bắt đầu hết chịu nổi, cố gắng tìm đường rời khỏi vết nứt hư không vô cùng vô tận ấy.

Đáng tiếc vô luận hắn có cố gắng như thế nào thì cũng chỉ có hai kết quả. Nếu không phải là bị biên giới giới vực của vết nứt hư không đè ép đến trọng thương vô số lần; thì chính là liên tục bị oanh trở lại trong khe hở hư không.

Đối với Địch Cửu mà nói, một ngàn năm đầu tiên ở trong vết nứt hư không này chính là một ngàn năm dày vò tâm tình của hắn kinh khủng nhất. Mấy ngàn năm sau đó thì càng miễn phải bàn, Địch Cửu triệt để tuyệt vọng rồi, lấy thực lực của hắn bây giờ, hắn không cách nào từ nơi này đào tẩu ra ngoài được.

Đã có những lúc, hắn mặc cho những đạo nhận mang và sự đè ép của vết nứt hư không tùy ý đẩy hắn qua trái rồi lại qua phải, lên trên rồi lại xuống dưới. Mãi tới lúc quá nhàm chán, hắn mới dứt khoát gắng gượng ổn định lại tinh thần để chuyên tâm tu luyện.

Nếu đã không thể tránh thoát, còn không bằng cố gắng tranh thủ thởi gian tăng tu vi của chính mình lên còn hơn. Có lẽ chờ đến khi hắn bước vào Hỗn Nguyên cảnh thì mới có thể thoát ra khỏi nơi đây.

Thời điểm ban đầu, Địch Cửu bế quan cũng chỉ vẻn vẹn ngưng thực được thần nguyên, rèn luyện thần niệm cũng như gia cố mạch lạc của chính mình mà thôi.

Theo dòng thời gian trôi qua, thần niệm của Địch Cửu vốn thời thời khắc khắc bị đè ép kia, nay dưới sự rèn luyện không ngừng thông qua Thần Niệm Đoán, đã có sự tiến bộ rõ rệt. Hắn bây giờ đã có thể tạo thành một vòng bảo hộ bên ngoài thần niệm rồi.

Đến lúc này, Địch Cửu dứt khoát lấy ra một đống thượng phẩm thần tinh. Thậm chí một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch trong Đệ Cửu thế giới của hắn cũng bị Địch Cửu lôi ra ngoài, đặt một vòng xung quanh bản thân, tạo thành một cái kén thần linh khí lớn bao quanh cơ thể hắn.

Có đủ thần linh khí trợ giúp, tu vi vốn đã trì trệ bấy lâu của Địch Cửu rốt cục cũng bắt đầu chậm chạp tăng dần.

...

Địch Cửu đột nhiên từ trong cơn bế quan cấp độ sâu chợt tỉnh lại, là bởi vì hắn cảm nhận được sự đè ép từ hư không đột ngột biến mất không thấy gì nữa.

Giờ khắc này, cả người Địch Cửu trở nên nhẹ nhàng và thanh thoát kỳ lạ, thậm chí điều đó còn làm hắn thấy có chút hẫng người. Đây chính là cái cảm giác mà một người bình thường trên chân trường kỳ cột mấy chục cân khối sắt để hành tẩu, đột nhiên có người lấy khối sắt đó bỏ đi, bảo anh ta dùng chân không tiếp tục di chuyển đi vậy. Chính là cảm giác nhất thời khó thích ứng!

Địch Cửu thử phóng thần niệm ra ngoài, nhưng nhanh chóng cảm nhận được thần niệm cùng thần nguyên của hắn vẫn triệt để bị cầm cố lại. Bất quá Địch Cửu ở trong vết nứt hư không này bị hư không đè ép đã lâu, giúp hắn rèn luyện được thần niệm cứng cỏi đến cực hạn. Sau lần đầu thất bại, lần này thần niệm của hắn lại mạnh mẽ phóng ra, chỉ vẻn vẹn vào hơi thở, hắn đã trực tiếp xông phá khỏi loại trói buộc đó, mau mắn mở rộng ra ngoài.

Chung quanh hắn đều là nước biển mênh mông, mà bản thân Địch Cửu thì đang đứng ngay ở giữa nước biển.

Không lẽ đây là Hư Không Chi Hải? Hắn đã quay trở về được đây rồi sao?

Địch Cửu lập tức xông ra ngoài, dưới chân nhiều thêm một chiếc phi thuyền thượng phẩm Thần khí.

Đứng ở trên phi thuyền, Địch Cửu lần nữa quét thần niệm ngang ra ngoài. Hắn vừa mới nhận ra một chuyện, ấy là nơi này cũng chẳng phải Hư Không Chi Hải, mà là một địa phương hắn chưa từng đặt chân đến.

Từ chỗ hắn đứng ban nãy đến bờ biển cũng không xa lắm, phi thuyền khu động phía dưới, chỉ tầm một canh giờ sau, Địch Cửu đã đặt chân lên đất liền.

Sau khi tới được đất liền, thần niệm của Địch Cửu mới chính thức triệt để được trừ đi trói buộc. Địch Cửu ngạc nhiên phát hiện, so với trước khi hắn tiến vào vết nứt hư không thì thần niệm của hắn bây giờ phải mạnh hơn trước ít nhất là gấp hai lần.

Hắn thử vận chuyển quy tắc chu thiên một vòng liền thấy thần nguyên trôi chảy tự nhiên, Tinh Không mạch lạc cũng trở nên kiên cố dày đặc.

Tu vi của hắn rốt cục cũng xông phá Đạo Nguyên đỉnh phong để thăng lên Đạo Nguyên viên mãn. Không chỉ có như vậy, căn cơ của hắn thời khắc này cực kỳ vững chắc, hoàn toàn không có nửa điểm phù phiếm.

Địch Cửu thầm nghĩ, mặc dù hắn đã tiêu hao hết mấy ngàn năm bên trong vết nứt hư không, nhưng cũng may mà hắn không phải không thu hoạch được gì. Đổi ngược lại, nhìn theo hướng khác, thì nếu không phải hắn chuyên tâm bế quan mấy ngàn năm để nâng cao thực lực của bản thân, thì chưa chắc gì hắn đã thoát ra khỏi vết nứt hư không đó. Vả lại nếu ở bên ngoài thì hắn cứ phân tâm chuyện này chuyện kia, khó mà có thời gian tập trung rèn luyện nhiều kỹ năng giúp bản thân tiến bộ hơn hẳn như thế.

Bây giờ, hắn chỉ cần một cơ hội liền có thể xông vào Hỗn Nguyên cảnh giới. Trên người hắn vẫn còn có mấy chục giọt thần tủy ức năm, đây đều tài nguyên quan trọng giúp hắn thuận lợi thăng cấp lên Hỗn Nguyên Thánh đế.

Địch Cửu thở dài một hơi, lần nữa nhanh chóng quét ngang thần niệm ra ngoài, hắn muốn biết bây giờ mình đang ở địa phương nào.

Theo hắn quan sát thì thần linh khí nơi đây tuyệt đối không thuộc về Tiên giới, trông có vẻ giống Đạo giới hoặc là một giới vực nào đó có cùng cấp bậc với Đạo giới hơn. Thế nhưng khiến hắn nghi ngờ đó là ngoại trừ bờ biển mênh mông phía sau lưng, thì dõi mắt phóng ra xa cũng chỉ thấy khắp nơi đều là một mảnh hoang vu, nếu không phải là bùn đất trụi lủi thì cũng là bãi cát sa mạc rộng lớn.

Địch Cửu triển khai Thần Niệm Độn, rất nhanh liền di chuyển tới một chỗ cách xa bờ biển này.

Vẻn vẹn sau một nén nhang, Địch Cửu liền ngừng lại, trong thần niệm của hắn cảm nhận được một mùi tanh khó ngửi. Mùi tanh này hắn rất quen thuộc, hẳn là đã từng được chứng kiến qua ở nơi nào đó rồi.

Không đợi Địch Cửu nghĩ xem rốt cuộc mình đã từng cảm thụ qua loại mùi tanh tưởi ấy ở đâu thì bỗng vô cùng vô tận côn trùng từ biên giới thức hải của hắn bay qua.

Trong lòng Địch Cửu không khỏi trầm xuống, thần niệm của hắn vội vàng mở rộng ra ngoài.

Quả nhiên, giờ khắc này Địch Cửu có thể nhìn thấy rất nhiều côn trùng, đám côn trùng này có lớn có nhỏ, hình dạng khác nhau, có những con vừa to vừa trông ghê rợn đến nỗi thậm chí có thể khiến cho người ta tê dại cả da đầu. Những người nào mắc phải hội chứng sợ lỗ tròn mà lỡ xui xẻo tới đây thì chỉ e sẽ lăn ra ngất ngay lập tức.

Rốt cuộc Địch Cửu cũng triệt để minh bạch mình lạc tới địa phương nào rồi. Nếu như hắn không đoán sai, hẳn là hắn đang ở Trùng Vực.

Còn nhớ thời điểm lúc trước khi hắn vừa mới phi thăng đến Đạo giới, hắn từng phải tới Trùng Động bảo vệ một đoạn thời gian. Hơn nữa hắn còn từng tiến vào bên trong Trùng Động, thứ mùi côn trùng tanh tưởi mà hắn thấy quen thuộc chính là đã từng ngửi được khi tiến vào bên trong cái hang động hôi hám đó.

Trùng Vực rộng mênh mông. Trong thần niệm của Địch Cửu thậm chí còn tìm thấy một ít vật liệu luyện khí trân quý, bất quá trông thấy phía trên đống vật liệu luyện khí kia đều có lít nha lít nhít côn trùng làm Địch Cửu tụt cảm xúc ngay tức khắc, hiển nhiên không còn chút hứng thú nào muốn đi thu thập.

Hắn bây giờ đã không còn giống lúc trước. Hiện tại trên thân hắn đã có đủ loại vật liệu luyện khí cao cấp. Lúc trước khi tịch thu chiếc nhẫn của Phiền Viễn cùng gã tu sĩ Côn Bằng tộc kia, hắn đã tìm thấy rất nhiều thần linh thảo, còn chiếm được vô số vật liệu luyện khí quý giá trong chiếc nhẫn của bọn họ.

Những vật liệu luyện khí mà thần niệm của hắn phát hiện ra bên trong

Trùng Vực này mặc dù cũng trân quý, nhưng trông thấy đám côn trùng lúc nhúc kia bao vây khắp đống đồ đó thì bao hứng thú của Địch Cửu đều bị dập tắt sạch sẽ.

Đối với việc làm như thế nào để thoát ra khỏi Trùng Vực, quay trở lại Đạo giới, Địch Cửu ngược lại cũng không quá lo lắng. Hắn biết đám côn trùng của Trùng Vực thời thời khắc khắc đều theo bản năng lao đầu tới Đạo giới, cứ nhìn hành động liều chết xông lên của bọn chúng trong Trùng Động mà hắn phải đi bảo vệ năm xưa là rõ. Mà thông đạo dẫn đường từ Trùng Vực đến Đạo giới chính là Trùng Động, hắn vẫn còn nhớ rõ bên trong đó có một cái lối đi.

Địch Cửu cẩn thận ẩn nấp thân hình của mình, bắt đầu đi tìm kiếm Trùng Động.

Hắn quả thật không dám tùy tiện bại lộ thân hình của mình, một khi thân hình của hắn bại lộ, dù cho hắn hiện tại có thể đối kháng với cả cường giả Hợp Đạo, nhưng bị vô cùng vô tận côn trùng ở Trùng Vực bao phủ là một cảm giác còn tệ hơn cả phải đối đầu với cường giả Hợp Đạo.

Đừng nhìn hắn hiện tại có thể tùy tiện di chuyển, hành động. Một khi hắn bị côn trùng phát hiện, vậy thì đám côn trùng khổng lồ ấy sẽ dựa theo khí tức của hắn mà bám rịt không thôi. Hoặc là nói, vô luận hắn đi tới chỗ nào, đều có các loại côn trùng chen chúc xông lại.

Cho nên nếu lỡ lâm phải tình cảnh đó, hắn chỉ còn có thể liên tục giết chết bọn chúng. Nhưng giết một thì lại có mười côn trùng xông tới, giết mười thì lại có trăm con côn trùng nhào qua. Cứ như vậy chi bằng ban đầu cố gắng ẩn nấp khí tức của bản thân, né tránh bọn chúng còn hơn.

Muốn tìm ra Trùng Động ở nơi đây cũng không quá khó, Địch Cửu chỉ mất khoảng ba tháng theo dõi, quan sát là đã tìm ra được quy luật hoạt động của bọn chúng.