Thế giới thứ chín

Chương 709: Chúa Tể Một Phương Vũ Trụ




Địch Cửu cắn răng một cái, quyết đoán ép mình phải tỉnh táo lại. Sự sợ hãi cùng kinh hoảng giờ khắc này không thể giúp hắn làm bất cứ chuyện gì, thay vì hoảng loạn thì thà dứt khoát bắt đầu vận chuyển công pháp luyện thể còn hơn.

Sau khi tiến hành công pháp luyện thể được một lúc, Địch Cửu có thể cảm nhận được hô hấp của mình đã dễ dàng hơn một chút, vốn dĩ ban nãy loại đè ép kia còn khiến hắn chẳng thể nào thở nổi. Nhưng nội tạng trong người hắn thì vẫn như cũ bị đè đến vỡ tan, thỉnh thoảng có một ít mảnh vỡ nội phủ bị tàn phá bị Địch Cửu phun ra.

Bên cạnh việc tiến hành công pháp luyện thể thì Địch Cửu cũng bắt đầu vận chuyển quy tắc chu thiên, quy tắc chu thiên cùng công pháp luyện thể đồng thời vận chuyển.

Địch Cửu lặng lẽ thở phào một hơi, xem ra tình huống của hắn đã tiến triển tốt hơn một chút rồi.

Mặc dù xương cốt vẫn không ngừng đứt đoạn, nội phủ cũng đang không ngừng vỡ vụn, nhưng tốc độ tàn phá nhục thân kia so với trước đó đã chậm chạp đi rất nhiều.

Nếu không phải Địch Cửu là cường giả Thánh Thể luyện thể, hơn nữa đối với quy tắc thiên địa còn lý giải cực kỳ thấu triệt, tốc độ khôi phục nhục thân thì hơn xa tu sĩ bình thường, thì cho dù tốc độ tàn phá này có chậm đi phân nửa cũng chẳng mấy chốc sẽ khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.

Giờ phút này, việc duy nhất Địch Cửu có thể làm chính là cố gắng cân bằng vận hành công pháp luyện thể cũng như vận chuyển quy tắc chu thiên, tốt nhất là có thể dung hợp công pháp luyện thể cùng công pháp tu luyện. Có như vậy thì hắn mới có thể dành càng nhiều tinh lực đặt ở trên việc khôi phục nhục thân được.

Thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi đi, vết nứt hư không nơi đây vẫn cứ điên cuồng đè ép, như thể không bao giờ có điểm dừng.

Cho đến khi nhận mang hư không xé rách thể nội Địch Cửu ngang ngửa với tốc độ vết thương trên thân thể hắn tự động khép lành, thì lúc này Địch Cửu mới triệt để thở phào một hơi.

Nguy cơ đã biến mất, bất quá vết nứt hư không này vẫn cứ xoay cuồng mãi mà chẳng thấy điểm đến cuối cùng. Hắn tiến vào đây cũng đã được trăm năm có lẻ, thế mà ngần ấy năm vẫn không thể nhìn thấy đường ra.

...

Một chỗ trống trải bên cạnh bãi đá vụn tại Đạo giới.

"Bành!" Chân Mạn bị một đạo lực lượng cuồng bạo đập mạnh về phía người, khiến nàng rơi thẳng xuống khu đất trống bên cạnh bãi đá vụn.

Thời khắc này nàng không buồn quản đến chuyện toàn thân đầy huyết vụ, thậm chí cũng chẳng nghĩ nổi tới chuyện y phục của mình đã bị phá toái rách nát, nàng chỉ lo vội vàng bò lên ngó một vòng xung quanh.

Lập tức mặt mũi nàng tràn đầy sự kích động, Chân Mạn quỳ rạp xuống đất, không ngừnglẩm bẩm, "Ta cuối cùng cũng thành công, ta đã đi tới Đạo giới trong truyền thuyết rồi, ta đã thành công thật rồi..."

Thiên địa thần linh khí chung quanh giúp nàng khẳng định chính mình không có đoán sai, vị trí hiện tại nàng đang ở đích thật là Đạo giới.

Chỉ tu luyện vẻn vẹn 4000 năm đã có thể phi thăng tới Đạo giới, hẳn nàng là tu sĩ duy nhất làm được như vậy.

Trọn vẹn qua thời gian một nén nhang, Chân Mạn lúc này mới chậm rãi lắng lại một chút tâm tình của mình, nàng siết chặt nắm đấm, gắng gượng đứng lên.

Ai có thể nghĩ tới nàng lúc trước chỉ là một nữ tử có tư chất tầm thường, hôm nay lại có thể đặt chân tới được Đạo giới? So với các tu sĩ khác, nàng ngoại trừ dung mạo bên ngoài thì hoàn toàn không có một điểm ưu thế nào khác.

Còn may mà năm xưa Địch Cửu đã đưa nàng tới Tiểu Trung Ương thế giới.

Cứ việc tư chất của nàng cực kỳ tầm thường, nhưng Chân Mạn lại biết lợi dụng mối quan hệ với Địch Cửu để thu về lợi ích cho mình.

Sự tồn tại của Địch Cửu ở Tiểu Trung Ương thế giới tựa như mặt trời ban trưa. Nàng chỉ cần nửa thật nửa giả nói mình có quan hệ mật thiết với Địch Cửu, liền có thể đạt được vô số sự trợ giúp ngoài mức tưởng tượng.

Nhưng thứ chân chính cho nàng trợ giúp lớn nhất chính là cơ duyên của bản thân nàng. Nàng ở tu chân giới thu được một viên Linh Liên Tâm ức năm, sau khi nàng phục dụng viên Linh Liên Tâm ức năm đó xong thì tư chất của nàng triệt để được cải biến, giúp cho nàng có thể thuận lợi gia nhập vào một đỉnh cấp tông môn, Côn tông.

Nàng rất rõ ràng Côn tông cùng Địch Cửu có mâu thuẫn rất lớn, thậm chí Địch Cửu đã từng giết chết không chỉ một tên cường giả Hóa Chân của bọn họ. Nhưng chuyện này thì có quan hệ gì? Nàng chỉ quan tâm thực lực của mình có tăng lên hay không.

Tại Côn tông, nàng chỉ dùng thời gian ngàn năm liền phi thăng tới Hành Diễn Tiên Giới.

Cứ việc tư chất đã trở nên cường đại hơn trước, nhưng Chân Mạn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, chỉ có tài nguyên tu luyện mới có thể giúp nàng tiến bộ nhanh hơn.

Nàng biết Địch Cửu từ rất sớm trước đó đã phi thăng tiên giới, cho nên lúc đến Hành Diễn Tiên Giới, nàng đã tìm kiếm tin tức của hắn khắp nơi. Thế nhưng để Chân Mạn thất vọng là nàng hoàn toàn không hề nghe ngóng được bất luận sự tình gì liên quan tới Địch Cửu. Nàng suy đoán, Địch Cửu hẳn là đã vẫn lạc. Ở tu chân giới cường đại không có nghĩa là ở Tiên giới cũng sẽ như vậy.

Hơn nữa cũng bởi vì Chân Mạn vẫn luôn cần mẫn di chuyển khắp nơi tìm kiếm tung tích của hắn, cho nên lần nữa thu được vô thượng đại cơ duyên.

Trong một chỗ mê cốc tại Hành Diễn Tiên Giới, Chân Mạn tìm được một gốc Hư Không Biến Dị Hỏa Liên cùng một bộ Thần cấp công pháp mang thuộc tính Hỏa, gốc Hư Không Biến Dị Hỏa Liên ấy đã giúp cho linh căn của Chân Mạn thăng lên cấp cao nhất - biến dị Hỏa linh căn.

Không chỉ có như vậy, gốc Hư Không Biến Dị Hỏa Liên ấy còn lưu lại trong thức hải của nàng, thời thời khắc khắc hỗ trợ nàng tiến bộ.

Nhờ gốc Hỏa Liên biến dị đó mà nàng chỉ cần dùng thời gian ba ngàn năm để tu luyện đến Tiên Đế viên mãn. Thế nhưng có vẻ vận khí của Chân Mạn chưa dừng lại tại đấy, thời điểm nàng tìm kiếm cơ hội phi thăng, nàng lại may mắn tìm được Ngũ Hành thế giới từ thời Viễn Cổ còn sót lại, đồng thời mượn nhờ Ngũ Hành thế giới này để đi được tới Đạo giới.

Chân Mạn đứng lên, hai tay siết chặt nắm đấm, nàng thậm chí tin tưởng mình chính là thiên quyến giả, bằng không mà nói, nơi nào sẽ có nhiều vô thượng cơ duyên như vậy đáp xuống trên người nàng.

Có lẽ sẽ có một ngày, Chân Mạn nàng sẽ trở thành Chúa Tể một phương vũ trụ này cũng nên.

Đương lúc Chân Mạn huyễn tưởng nghĩ tới ảo cảnh đấy thì bỗng có một thanh âm vang lên.

"A, ngươi vừa từ Tiên giới tới sao?"

Chân Mạn trong lòng giật mình, vội vàng xoay đầu lại nhìn. Có hai nữ tử đang đi đến gần nàng. Người đi phía trước là một cô gái mặc trang phục xanh nhạt. Mỹ mạo của nàng ta so với Chân Mạn còn xinh đẹp hơn, ngũ quan đẹp đẽ giống như các mỹ nhân từ trong tranh bước ra ngoài đời thật vậy.

Đi theo nữ tử mặc y phục xanh nhạt ấy là một thiếu nữ diện toàn màu đỏ, nàng ta chính là người vừa lên tiếng hỏi han Chân Mạn.

Chân Mạn kịp phản ứng, nhanh chóng khom người thi lễ, nói: "Chân Mạn gặp qua hai vị tiền bối, vãn bối cũng không phải là phi thăng theo cách bình thường, mà là không cẩn thận bị cuốn vào một vòng xoáy hư không, may mắn mạng lớn không chết, bị vòng xoáy hư không đó cuốn đến nơi này."

Nàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ là mình phi thăng trực tiếp từ trong Ngũ Hành thế giới, Ngũ Hành thế giới kia là bảo vật phi thường, nàng nhất định phải giữ nó cho riêng mình.

Nữ tử mặc y phục xanh nhạt cẩn thận quan sát Chân Mạn một phen, lúc này mới thở dài nhận xét: "Tư chất của ngươi ta bình sinh ít gặp, nếu như ta không có đoán sai, tuổi tác của ngươi tuyệt đối sẽ không vượt qua vạn năm, mà trong vòng vạn năm đã có thể bước vào cảnh giới Tiên Đế viên mãn, loại tư chất này cho dù là ở Đạo giới thì cũng cực kỳ hiếm thấy."

Chân Mạn nghe đối phương khen mình mà trong lòng chỉ thấy kinh hãi, không dám đáp lại lời nào.

Nữ tử mặc y phục xanh nhạt cảm thán một câu xong lại tiếp tục nói: "Ta đến từ Ly Vân cung - một trong tam đại thần ẩn môn của Đạo giới, ta tên là Lam Như, ngươi có nguyện ý cùng bọn ta gia nhập Ly Vân cung hay không?"