Đạo Truyền Tầm đơn độc rời đi. Địch Cửu cẩn thận quan sát phương hướng của tấm địa đồ tàn phá mà y đưa, xong xuôi liền âm thầm cảm thấy may mắn vì trước đó mình đã giết mấy tên cường giả và tịch thu nhẫn trữ vật của bọn họ.
Tấm địa đồ này có phương vị, hắn muốn dựa theo phương vị trên địa đồ mà đi thì nhất định cần phải có phương vị cầu của vùng hư không này, trước đó lúc Địch Cửu sắp xếp lại chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm cùng Hướng Mẫu đều thấy có phương vị cầu trong đó.
Địch Cửu tế ra phi thuyền xong liền gọi Thiểm Điện ra ngoài. Hắn đưa phương vị cầu cùng tàn phá địa đồ giao cho Thiểm Điện. Đi đường này cũng không phải một ngày hai ngày là tới, hắn cần phải tranh thủ tu luyện từng giây từng phút, cố gắng mau chóng tăng tu vi của mình lên.
...
Địa bàn của Côn Bằng tộc nằm ở giữa đại sơn vô cùng mênh mông bên trong hư không, hiển nhiên một phương hư không ấy đã bị Ẩn Nặc đại trận tự nhiên ngăn trở, tu sĩ bình thường căn bản sẽ không bao giờ tìm thấy được nơi đây.
Giờ phút này, toàn bộ cường giả của Côn Bằng tộc đều có mặt ở đại điện nghị sự, bầu không khí nặng nề bao quanh khắp cả gian phòng. Ngay cả vị lão tổ vốn đã bế quan nhiều năm - Côn Khôn Thiên cũng được mời ra ngoài. Côn Khôn Thiên đang ngồi ở bên cạnh tộc trưởng, khuôn mặt với làn da nhăn nheo đồng dạng nhìn cũng có chút nặng nề.
Côn Chích vừa mới đem mọi chuyện quan trọng toàn bộ thuật lại một lần, các cường giả của Côn Bằng tộc vừa nghe liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Côn Chích, chuyện này ngươi xử lý kém quá, ngươi không nhận ra ý đồ của đám người Yêu tộc, muốn mượn tay chúng ta gây chiến với người ngoài hay sao?" Sau một hồi lâu, tộc trưởng Côn Bằng tộc Côn Càn Hà mới thở dài lên tiếng.
Khí thế quanh người Côn Càn Hà cực kỳ thâm trầm, tu vi hiển nhiên cao hơn hẳn so với Côn Chích.
"Vâng, chuyện này là do ta không cân nhắc chu đáo, lúc đó chỉ một lòng muốn đến nhận xem hậu duệ biến dị của Côn Bằng tộc ta mà thôi." Côn Chích chủ động cúi đầu nhận sai.
Thật ra bản thân gã chỉ cho rằng một mình Phiền Viễn muốn xử lý Địch Cửu, chứ không phải là y đang tính kế cả Côn Bằng tộc. Nếu quả thật là do Yêu tộc muốn đẩy Côn Bằng tộc xuống hố lửa thì Phiền Viễn đã không ngu ngốc tới độ dâng cả mạng của chính mình ra rồi. Thế nhưng lời này dù sao cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân gã, gã không dám biện giải với tộc trưởng.
Côn Khôn Thiên khoát tay chặn lại, "Côn Chích, Thiểm Điện là hậu duệ biến dị của Côn Bằng tộc ta, loại này xuất hiện thì việc ngươi đi tìm hiểu thực hư là không có gì sai. Côn Bằng tộc ta đã trú ở Côn sơn không biết bao nhiêu năm, nếu như không có cường giả chân chính xuất thế, có lẽ vĩnh sinh cũng phải ở lại Côn sơn này. Sai lầm của ngươi là cho rằng thực lực của mình đã đủ để tung hoành vùng hư không quanh đây, chứ không phải là về việc ngươi đi tìm Thiểm Điện, trên thực tế đây mới thật sự là sai lầm lớn."
"Lão tổ, vùng hư không này đích thật là không có cường giả Hợp Đạo, Chích sư đệ đã là nửa bước Hợp Đạo, kỳ thật đã coi như là chí tôn cường giả của vùng hư không này rồi." Côn Càn Hà kính cẩn nói, ông ta đây là đang có ý nói đỡ cho Côn Chích.
Côn Khôn Thiên là cường giả Hợp Đạo duy nhất của Côn Bằng tộc, thậm chí là cường giả Hợp Đạo duy nhất của vùng hư không này. Trong Côn Bằng tộc, vô luận là ai, đều sẽ đối với Côn Khôn Thiên cung kính có thừa.
Côn Khôn Thiên thở dài, nói: "Không phải là ta muốn trách cứ Côn Chích, mà là bởi vì việc này quá mức trọng đại, Côn Chích đầu tiên hẳn là nên đến báo cho ta ngay để ta xuất quan. Ta biết ý của các ngươi, đó là hi vọng ta có thể bế quan thật lâu, sớm ngày thăng lên thêm một đại cảnh giới. Trên thực tế, trăm vạn năm trước ta đã bước vào Hợp Đạo, từ đó về sau khó mà tăng tiến thêm tấc nào nữa. Kỳ thật dù là không có chuyện này xảy ra thì Côn Bằng tộc ta cũng không nên canh giữ mãi ở Côn Sơn nữa."
"Lão tổ, ngài muốn chúng ta rời khỏi nơi đây?" Hỗn Nguyên viên mãn Côn Mộc ngạc nhiên kêu lên.
Đối với bất kỳ một tu sĩ Côn Bằng tộc nào mà nói, thì Côn Sơn chính là nhà, là địa phương sinh tồn, là gốc rễ của bọn hắn. Nếu có kẻ nào dám xâm phạm đến địa bàn này, e rằng tất cả tu sĩ Côn Bằng tộc đều sẵn sàng lao ra liều mạng với kẻ đó.
Côn Khôn Thiên thở dài, "Không sai, ta nghĩ đã đến lúc chúng ta nên rời khỏi nơi này rồi. Căn cứ theo lời Côn Chích nói thì Địch Cửu mới chỉ có tu vi Đạo Nguyên cảnh đã có thể ngạnh đối kháng với hắn. Có thể tưởng tượng một khi Địch Cửu bước vào Hỗn Nguyên cảnh, chỉ sợ ngay cả ta cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Vả lại Địch Cửu kia là một cường giả Trận Đạo, hắn có thể tìm tới nơi này chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
"Nếu Địch Cửu dám mò tới, Côn Bằng tộc ta liền xem như tử chiến đến người cuối cùng cũng phải cùng hắn đồng quy vu tận." Côn Mộc siết chặt nắm đấm, kích động hét lên.
Côn Khôn Thiên khoát khoát tay, "Côn Bằng tộc ta từ xưa tới nay chưa bao giờ là một bộ tộc thiếu thốn dũng khí, nhưng chỉ vẻn vẹn dựa vào dũng khí thì cũng không thể giúp cho Côn Bằng tộc quật khởi lên được. Ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi, ở bên kia giới vực Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên có tổ tiên của Côn Bằng tộc ta. Ta quyết định, trăm năm sau, chúng ta sẽ cùng dọn tới Thiên Ngoại Thiên. Mà ta sẽ tại luận đạo tại Côn Sơn này trong vòng trăm năm tới, sau ngần đó thời gian, mọi người thu hoạch được bao nhiêu thì xem như tùy vào cơ duyên của kẻ đó đi."
...
Năm năm sau, Thiểm Điện khống chế phi thuyền ngừng lại. Tu vi của Địch Cửu vẫn chẳng hề tăng tiến nửa bước.
Địch Cửu bảo Thiểm Điện quay trở về Đệ Cửu thế giới, còn hắn thì tiến tới gần một đầu vết nứt hư không hẹp dài quan sát, trong lòng không khỏi có chút giật mình.
Dựa theo địa đồ mà Đạo Truyền Tầm đưa cho hắn, vết nứt hư không này chí ít phải dài đến mấy vạn trượng, rộng cũng hơn mấy trăm trượng. Mà vết nứt hư không trước mắt Địch Cửu trông thấy nhiều nhất chỉ có dài khoảng trăm trượng và rộng hơn một thước mà thôi.
Nói thật, Thiểm Điện có thể dựa theo phương vị đồ tìm tới nơi đây đã là bản lĩnh rất đáng gờm rồi.
Thần niệm của Địch Cửu thẩm thấu tiến vào trong cái khe, lập tức liền bị giảo sát sạch sẽ. Trong cái khe không ngừng quét ra một chút hư không nhận mang cùng phá toái thiên thạch tàn phiến.
Với thực lực của Địch Cửu, chỉ sợ hắn cũng phải chịu thụ thương dưới hư không nhận mang cường đại ấy.
Địch Cửu nhíu mày một cái, đây là loại vết nứt hư không sắp biến mất, một khi đi vào mà nói, tính nguy hiểm liền gia tăng hơn rất nhiều.
Nhưng nếu hắn cứ tiếp tục chần chừ, e rằng chỉ qua một năm nữa thì vết nứt đó sẽ triệt để biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ là do dự mấy cái hô hấp, Địch Cửu liền gạt đống suy nghĩ đó qua một bên, dứt khoát bước vào trong vết nứt hư không này. Hắn cùng người khác có điểm khác biệt, thứ nhất hắn là cường giả luyện thể Thánh Thể, thứ hai hắn còn có Đệ Cửu thế giới.
Vạn nhất xuất hiện vấn đề, hắn cũng có thể trốn vào trong Đệ Cửu thế giới để bảo toàn một mạng.
Địch Cửu một bước tiến nhập vào trong khe hở hư không, nhận mang cuồng bạo liền đè ép đánh tới.
Tu vi của Địch Cửu là Đạo Nguyên đỉnh phong, cộng thêm hắn còn tu luyện quy tắc vũ trụ, thế nhưng dưới loại nghiền ép mênh mông, dữ dội của hư không nơi đây, hắn cũng nhịn không được há mồm phun ra một đạo huyết tiễn.
Xương cốt hắn vang lên từng tiếng kèn kẹt, da thịt trên người không ngừng xuất hiện vết rách, không chỉ có như vậy, Địch Cửu có thể rõ ràng cảm nhận được ngũ tạng của mình bị áp súc sắp vỡ vụn mất rồi.
Đã vậy từng đạo không gian phong nhận kia bỗng đột ngột xuất hiện, trực tiếp oanh trên người Địch Cửu cuốn lên huyết vụ. Thế nhưng so sánh với loại đè ép đến nghẹt thở của hư không trong đây thì những đạo phong nhận xé rách da thịt kia thật không đáng nhắc tới.
Địch Cửu rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì vết nứt hư không này vốn ban đầu rộng đến mấy trăm trượng, hiện tại lại thu nhỏ còn có hơn một thước rồi, nguyên nhân chắc chắn là vì sức đè nén kinh khủng này.
Loại hư không đè ép này cơ hồ tương đương tại giới diện áp súc, đừng bảo là Địch Cửu bây giờ mới chỉ có tu vi Đạo Nguyên đỉnh phong, cho dù hắn đã bước vào cảnh giới Hợp Đạo thì dưới loại giới diện áp súc ấy, hắn cũng vô pháp ngăn trở.
Phải mau chóng tiến vào trong Đệ Cửu thế giới thôi!
Địch Cửu vừa mới nghĩ tới đây liền kinh hãi phát hiện, hắn căn bản không có cách nào tránh thoát khỏi sự đè ép dữ dội bên trong vết nứt hư không này. Thần niệm của hắn đã bị loại hư không đè ép này trói buộc hoàn toàn, một chút cũng không thể động đậy.