Thế giới thứ chín

Chương 705: Quyết Định Của Đạo Truyền Tầm




Ý nghĩ này chỉ vừa xuất hiện thoáng qua đã lập tức bị Lâu Hồn áp chế xuống. Ông ta tuyệt đối không thể nhúng tay ở giữa, giờ phút này tốt nhất là nên giả vờ mắt mù tai điếc, cái gì cũng không biết không nghe không thấy. Dù sao Côn Bằng tộc Côn Duy cùng Yêu tộc Phiền Viễn đều không biết rằng ông ta đã phát hiện được động tĩnh của Địch Cửu bên ngoài Ảnh Hư bảo.

Trên thực tế, Địch Cửu vừa chạm phải cấm chế phát động do Lâu Hồn bố trí liền giật thót, hắn biết mình vừa phạm phải sai lầm rồi. Vốn dĩ hắn còn đang định đánh lén một người trong số đó, không nghĩ tới còn chưa kịp tiến vào Tân Khách điện của Ảnh Hư bảo mà đã ngu ngốc tự mình thông báo cho người ta biết về sự xuất hiện của mình rồi.

Bất quá không bao lâu sau, Địch Cửu liền phát hiện ấy vậy mà mình không bị người ta phát giác, trong lòng lập tức đại hỉ. Loại cấm chế phát động ẩn nấp này chắc chắn là do Ảnh Hư bảo bảo chủ bố trí, nếu đã là cấm chế do bảo chủ Lâu Hồn tự tay tạo thành, vậy thì việc hắn chạm vào, không có khả năng đối phương vô tri không biết gì. Nếu đối phương đã biết nhưng lại không phản ứng, thế thì chỉ có một lời giải thích hợp lý duy nhất, ấy chính là Ảnh Hư bảo bảo chủ không muốn tham gia vào trận chiến giữa hắn với Yêu tộc và Côn Bằng tộc.

Địch Cửu vô thanh vô tức đi đến cửa ra vào Tân Khách điện, thần niệm của hắn cố gắng cẩn thận không chạm vào cấm chế nơi đây. Hắn biết rõ một chuyện, dù rằng chính mình lý giải quy tắc thiên địa vô cùng thấu triệt, nhưng giờ phút này, khoảng cách giữa hắn và đám người kia lại quá gần. Nếu như hắn mở rộng thần niệm đụng vào cấm chế bên ngoài trận môn thì chắc chắn sẽ lập tức kinh động người ở bên trong.

Địch Cửu lẳng lặng tế Thiên Sa Đao ra rồi nhắm mắt lại.

Giờ khắc này, hết thảy khí tức quy tắc chung quanh đều lưu chuyển bên trong ý niệm của hắn. Hắn không cần sử dụng đến thần niệm cũng đủ sức hình dung ra không gian mơ hồ bên trong đại não của chính mình.

Côn Duy vốn vẫn đang ngồi im tại chỗ bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác không lành, gã đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, thế nhưng gã còn chưa kịp làm gì, thậm chí còn chưa đứng lên được thì một đạo đao mang màu xanh nhạt đã xé rách cấm chế rồi khóa gã lại.

Côn Duy dùng sức phá vỡ tung đạo đao mang kia rồi nhanh chóng đứng bật dậy, một quyền mạnh mẽ phóng ra.

"Oanh!" Thần nguyên cuồng bạo nổ tung, toàn bộ Tân Khách điện đều bị loại thần nguyên kinh khủng ấy chấn cho nổ tung thành vô số mảnh vỡ.

Thực lực của Địch Cửu đã mạnh hơn rất nhiều so với chính bản thân hắn năm đó ở quảng trường Đạo Quả Tháp. Huống chi gã Côn Duy này trước mắt mặc dù cũng là tu sĩ nửa bước Hợp Đạo, nhưng trên thực tế, thực lực lại không thể sánh được với Côn Chích. Huống hồ gã bị Địch Cửu đánh lén, cho nên lĩnh vực của Côn Duy nhanh chóng bị Thiên Sa Đao xé rách hoàn toàn.

Tuy rằng như vậy, nhưng Địch Cửu bên kia vẫn há mồm phun ra một đạo huyết tiễn, xương cốt cả người giống như bị đánh vỡ nát ra, toàn thân trên dưới đều có một loại cảm giác như thể tứ chi bị người cưỡng ép tháo tách rời.

Phốc! Vai trái của Côn Duy nổ tung một mảnh huyết vụ, một đầu cánh tay của gã đã bị Địch Cửu dùng một đao mới rồi xé rách thành bã vụn.

Sau một khắc, Phiền Viễn mới kịp phản ứng, y điên cuồng ném ra một đống thanh trận kỳ xuống dưới đất, y muốn trước tiên kích phát Khốn Sát Trận để vây nhốt Địch Cửu bên trong cái đã, chờ tới khi Côn Chích trở về trợ giúp lại nói. Y không cần thúc giục cũng biết chắc Côn Duy nhất định sẽ phát tin tức cho Côn Chích mau chóng quay trở lại.

Một trong những phản ứng đầu tiên của Côn Duy đích thật là phát tin tức ra ngoài, đây vốn là thủ đoạn của Côn Bằng tộc. Đáng tiếc là Địch Cửu sớm đã dùng bốn mai Ngũ Phương Kỳ khóa lại vùng không gian này, tin tức mà Côn Duy liều mạng phát đi căn bản không hề thoát nổi ra khỏi cổng lớn của Ảnh Hư bảo.

"Liên thủ giết hắn..." Côn Duy nhanh chóng cảm nhận được gã không thể bắn tin tức ra ngoài, gã liền điên cuồng tế vũ khí Cứ Xỉ La của mình ra rồi trực tiếp nhào về phía Địch Cửu. Theo sự chuyển động của gã, không gian xung quanh bỗng vang lên một âm thanh ken két chói tai khiến người ta nghe mà không khỏi tê dại cả da đầu.

Phiền Viễn trong lòng trầm xuống, y đã ném xuống không biết bao nhiêu thanh trận kỳ mà chẳng thể kích phát nổi dù chỉ là một nửa điểm phản ứng của Khốn Sát Trận mà Côn Bằng tộc tỉ mỉ bố trí. Không cần đi kiểm tra y cũng có thể đoán được, xem ra Khốn Sát Trận của bọn họ đã bị Địch Cửu phá hỏng rồi.

Trong lòng Phiền Viễn chưa bao giờ thấy run sợ như vậy. Quả nhiên y đoán không sai, trình độ Trận Đạo của Côn Bằng tộc so ra vẫn kém Địch Cửu không chỉ một chút. Uổng cho lúc trước y còn tin tưởng lời tên Côn Mộc kia nói, rằng trình độ Trận Đạo của gã tuyệt đối không phải thứ mà Địch Cửu có thể so sánh.

Giờ phút này, nếu Côn Mộc đang ở đây, Phiền Viễn sẽ không ngại ngần phun một ngụm nước bọt đầy khinh bỉ lên mặt gã.

Việc thứ hai khiến trái tim Phiền Viễn chìm xuống đến đáy cốc, chính là lẽ ra sau khi Côn Duy phát đi tin tức xong, trước tiên nên liên thủ với Phiền Viễn y ngăn chặn Địch Cửu rồi đợi Côn Chích cùng Côn Mộc quay lại, mà không phải là như bây giờ, trực tiếp lao tới liều mạng với Địch Cửu.

Hai kẻ Côn Bằng tộc kia mới vừa rời đi có bao lâu đâu.

Hiện tại Côn Duy lại điên cuồng thí mạng như thế, khả năng duy nhất chính là Côn Duy không thể phát tin tức đi được, còn lý do mà tin tức của gã bị ngăn cản thì không cần nghĩ cũng thừa biết, chắc chắn là bị Địch Cửu tính kế chặn xuống rồi.

Giờ khắc này, trong đầu Phiền Viễn chỉ toàn suy nghĩ muốn bỏ chạy.

Địch Cửu vừa đến đã đánh lén làm Côn Duy bị thương nặng. Thái độ của Đạo Truyền Tầm lẫn Lâu Hồn thì đều nửa nạc nửa mỡ, bọn chúng vốn dĩ đã e ngại thực lực cường đại của Địch Cửu, bây giờ tận mắt chứng kiến sự khủng bố của hắn thì dễ gì y còn có thể trông mong hai kẻ này liên thủ với bọn y để đối phó kẻ thù. Quan trọng hơn hết là Khốn Sát Trận của bọn y không có tác dụng. Hiện tại hắn cùng Côn Duy đừng bảo là giết Địch Cửu, liền xem như có thể toàn thân sống sót trở ra ngoài đã là việc vô cùng khó khăn.

Địch Cửu há có thể để Phiền Viễn đào tẩu, hắn nhanh tay ném xuống mấy chục mai trận kỳ ra ngoài, phối hợp với pháp tắc trận kỳ, một cái Khốn Sát Thần Trận cấp sáu trực tiếp bao lấy Phiền Viễn.

Phiền Viễn thấy thế liền kinh hãi, Khốn Sát Trận của bọn y không dùng được còn chưa tính, hiện tại Địch Cửu ngược lại còn kích phát Khốn Sát Trận khóa trái y vào trong. Phiền Viễn hoảng sợ, điên cuồng tế pháp bảo ra, cố gắng xé mở Khốn Sát Trận của Địch Cửu trước rồi lại nói.

Đạo Truyền Tầm đứng một bên trông thấy rõ rõ ràng ràng tình huống trước mắt. Y không chút do dự tế ra pháp bảo rồi thẳng tay đánh về phía Phiền Viễn. Hơn bao giờ hết, y biết rõ lúc này chính mình cần phải làm gì.

Kẻ duy nhất không tế vũ khí ra để động thủ chính là Lâu Hồn, ông ta ngẩn người nhìn tình huống trước mắt, hai chân ríu lại, không tự chủ được theo bản năng lùi dần về phía sau, thật sự hiện tại việc duy nhất mà ông muốn làm là có thể bỏ trốn ra khỏi nơi đây. Quá đáng sợ rồi!

Cạch! Cứ Xỉ La của Côn Duy và Thiên Sa Đao của Địch Cửu lại một lần nữa va mạnh vào nhau khiến cho không gian lay động dữ dội.

Một đạo lại một đạo thần nguyên không ngừng áp chế tới, trái tim Côn Duy cũng đồng dạng như Phiền Viễn, chìm xuống đáy cốc. Gã biết nếu như mình không bị thương thì hẳn là còn có thể miễn cưỡng đối phó với Địch Cửu, nhưng mà bây giờ gã đã thụ thương nặng, vô pháp chống đỡ trước sự tấn công như vũ bão của người đối diện.

Nhất định phải đi! Nếu như vẫn còn chần chừ không rời đi mà nói, thì hôm nay cái mạng nhỏ của gã chắc chắn phải bỏ lại Hư Ảnh bảo này rồi.

Nghĩ vậy xong, Không Gian lĩnh vực của Côn Duy liền đột nhiên tăng vọt, cùng lúc ấy, Cứ Xỉ La của gã bất chợt huyễn hóa ra thành hơn mười trượng lớn nhỏ, cơ hồ che khuất một góc Ảnh Hư bảo.

Thân hình Côn Duy lắc một cái, mau chóng trở nên nhạt màu dần dần.

Địch Cửu rất rõ ràng đây là thủ đoạn đào tẩu của Côn Duy, thế nhưng Côn Duy là cường giả của Côn Bằng tộc, pháp trận cấm chế của hắn chỉ có thể ngăn chặn Côn Duy truyền tin tức ra ngoài chứ không cách nào ngăn được việc Côn Duy bỏ chạy.

Bất quá Địch Cửu sớm đã quyết định, ngày hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không để cho Côn Duy rời khỏi. Não hắn thoáng nghĩ tới một thứ, lần đầu tiên quyết định tế ra âm Dương Thái Cực Đồ.

Âm Dương Thái Cực Đồ vừa xuất hiện bên ngoài liền biến thành một cái âm Dương Thái Cực cự đại. Giờ khắc này, vô luận là lĩnh vực của Côn Duy hay là lĩnh vực của Địch Cửu hoặc là lĩnh vực của những người còn lại, thì nhất thời đều bị siết chậm lại dưới sức ảnh hưởng ghê gớm của món bảo vật mà năm xưa hắn lấy được từ chỗ Đại Hòa điện của lão già Khương Đại.

Thân hình của Côn Duy trước đó vốn dĩ đã có chút mơ hồ, nhưng bây giờ lại một lần nữa ngưng thực rõ ràng, hiển hiện ngay trước mắt Địch Cửu.