Trong lúc tránh vào trong Ẩn Nặc pháp trận, Địch Cửu đương nhiên sẽ không hề lãng phí thời gian, hắn vẫn luôn không ngừng cố gắng khắc hoạ pháp tắc trận kỳ.
Tình huống may mắn nhất là đám người Côn Bằng tộc và Yêu tộc sẽ rời khỏi đây, nếu vậy thì hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào Ảnh Hư bảo bắt Đạo Truyền Tầm mang đi. Ngược lại thì coi như không thể tránh khỏi một trận chiến ác liệt.
Hiện tại Địch Cửu vẫn đang điền cuồng khắc hoạ những pháp tắc trận kỳ ấy chính là vì lo lắng sau khi hắn tiến vào, bọn gia hỏa kia sẽ đột nhiên phát động Khốn Sát Trận.
Thế nên bây giờ hắn phải chuẩn bị kỹ lưỡng, tuy không thể hoàn toàn phá giải Khốn Sát Trận của bọn họ thì ít nhất cũng phải làm cho nó không cách nào vây khốn được hắn.
...
Thời gian chậm rãi trôi đi, đảo mắt đã mười ngày liền đi qua. Địch Cửu sớm đã hoàn thành việc khắc họa pháp tắc trận kỳ, giờ phút này hắn vẫn đang kiên nhẫn lẳng lặng tránh ở bên ngoài Ảnh Hư bảo, chẳng qua là vì chờ đợi thời cơ thích hợp mà thôi.
Mà bên trong Ảnh Hư bảo, cả Lâu Hồn lẫn Đạo Truyền Tầm đều sốt ruột kinh khủng, thế nhưng thời gian dần trôi qua thì sự nóng nảy trong lòng bọn họ cũng ngày một giảm bớt. Hiện tại đã có thể len lén thở phào một hơi. Đã nhiều ngày như vậy mà Địch Cửu vẫn không tìm tới đây, tốt nhất là hắn đừng bao giờ đến.
Đừng nhìn Yêu tộc Phiền Viễn cùng cường giả Côn Bằng tộc tạo dựng Khốn Sát Trận bên ngoài Ảnh Hư bảo mà lầm, vốn tận sâu trong lòng Lâu Hồn vẫn chẳng mảy may tin tưởng bọn họ có thể vây khốn Địch Cửu.
Còn nhớ năm đó ở Long tộc, đại trận kia không lẽ không cường đại a? Hỗn Nguyên Thánh Đế cũng vô pháp phá giải, từ xưa đến giờ, kẻ có thể tùy ý mặc kệ đại trận Long tộc, muốn tới thì tới muốn đi thì đi cũng chỉ mới có tu sĩ Đạo Nguyên cảnh - Diệp Đạo Quân, hiện tại xem như có thêm người thứ hai là Địch Cửu.
"Phiền đạo hữu, chỉ sợ Địch Cửu kia sẽ không tới nơi này." Côn Bằng tộc Côn Chích chờ đến có chút nóng lòng, cau mày nói ra.
Phiền Viễn cũng thấy hơi nghi hoặc, y hoang mang đáp: "Nhưng tin tức ta nhận được chắc chắn không sai. Vừa tới Hư Thị là Địch Cửu đã đi thẳng đến Hư Thị thương lâu tìm Hình Hồng, đích thật là vì muốn hỏi rõ tung tích của Đạo Truyền Tầm đạo hữu a."
"Hắn tìm Đạo đạo hữu có phải vì muốn rời đi phương giới vực này, trở lại Hư Không Chi Hải?" Côn Chích hừ một tiếng, gã cảm giác kế hoạch của Phiền Viễn tựa hồ cũng không đáng tin chút nào.
Phiền Viễn đáp: "Mặc dù ta cũng không biết rõ nội dung cuộc nói chuyện giữa hắn cùng Hình Hồng, bất quá Địch Cửu trước đó cùng Đạo đạo hữu vốn chẳng có giao tình gì. Hiện tại lại bỏ công sức đi tìm y, nhất định là vì sự tình liên quan tới Hư Không Chi Hải."
"Hình Hồng dù sao cũng là lâu chủ của một thương lâu lớn nhất Hư Thị, tinh thông tin tức tứ phương, biết đâu Địch Cửu kia đã tìm ra được biện pháp trở về Hư Không Chi Hải từ chỗ Hình Hồng rồi thì sao?" Ngữ khí của Côn Chích càng lúc càng có chút khó chịu.
Nếu không phải Phiền Viễn cứ khăng khăng bảo bọn hắn tới nơi này ôm cây đợi thỏ thì vốn ban đầu gã đã định chặn đầu Địch Cửu ngay tại Hư Thị.
Côn Chích vừa dứt lời liền đột ngột đứng lên: "Côn Mộc, ngươi cùng ta cùng quay lại Hư Thị, Côn Duy, ngươi cứ ở đây đợi với Phiền đạo hữu."
"Chúng ta tách ra sao?" Phiền Viễn nghe thấy Côn Chích nói vậy thì trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, đây hiển nhiên không phải là chủ ý hay ho gì.
Nên nhớ năm xưa một mình Diệp Mặc đã có thể giết chết năm tên cường giả Hỗn Nguyên hậu kỳ liên thủ đối phó y, hiện tại nếu bọn họ tách lẻ đội hình ra, vậy thì thực lực của mọi người trực tiếp hạ xuống phân nửa rồi.
...
Địch Cửu nhìn thấy Côn Chích cùng một tên cường giả Hỗn Nguyên khác mau chóng rời khỏi Ảnh Hư bảo. Trong lòng bỗng thấy nghi hoặc, chẳng lẽ là hắn đoán sai rồi, chỉ có bộ tộc Côn Bằng chứ Phiền Viễn không có mặt ở đây?
Không đúng, Địch Cửu rất nhanh liền nghĩ rõ ràng mọi chuyện.
Nếu như chỉ có Côn Chích cùng một gia hỏa Hỗn Nguyên viên mãn thì bọn họ sẽ không tự mãn cho rằng nhiêu đó người là đủ để vây bắt hắn. Trận hỗn chiến năm xưa giữa hắn, Tiêu Đát và Côn Chích, chắc chắn Côn Chích vẫn chưa quên, cho nên gã không thể nào khinh suất coi thường thực lực của Địch Cửu như vậy được.
Cho nên hắn tin rằng chắc chắn Phiền Viễn có tới, vả lại hẳn là Phiền Viễn vẫn đang còn lưu lại bên trong Ảnh Hư bảo.
Vốn lúc đầu Địch Cửu tính toán đợi Côn Chích cùng Phiền Viễn đều rời khỏi đây thì hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào Ảnh Hư bảo, sau đó bắt Đạo Truyền Tầm mang đi.
Hiện tại người rời đi lại là Côn Chích cùng một tên Hỗn Nguyên viên mãn, xem ra ắt hẳn Phiền Viễn đang ở cùng một đồng bạn khác bên trong kia, để chờ hắn sa đầu vào lưới.
Nghĩ đến nhân số đang ở trong Ảnh Hư bảo ôm cây chờ mình có lẽ đã giảm bớt một nửa, Địch Cửu liền cải biến chú ý. Nếu muốn đi săn hắn, vậy cũng đừng trách hắn phản săn trở về.
Địch Cửu lần nữa bắt đầu bố trí đại trận, đồng thời đem bốn mai Ngũ Phương Kỳ đều cắm xuống dưới. Lần này hắn không chỉ bố trí một cái Khốn Sát đại trận, mà còn chuẩn bị thêm một cái Không Gian Cấm Trận.
Lấy sự lý giải cặn kẽ của hắn đối với không gian xung quanh, cái Không Gian Cấm Trận ấy rất nhanh đã thành hình. Cho dù cường giả Côn Bằng tộc có ở chỗ này thì cũng đừng hòng đem tin tức truyền tống ra bên ngoài.
Theo Địch Cửu đoán, Côn Bằng tộc Côn Chích cùng đồng bạn của gã hẳn là quay lại Hư Thị nghe ngóng tin tức của hắn. Đã như vậy thì hắn sẽ tương kế tựu kế, nhanh chóng tiêu diệt từng bộ phận, trước cứ xử lý tên Phiền Viễn năm xưa từng bán tin của hắn cho Côn Bằng tộc rồi hẵng tính tiếp.
...
Côn Chích vừa mang theo một tên cường giả Hỗn Nguyên viên mãn rời đi thì trong lòng Phiền Viễn liền thấy bất an. Thậm chí hiện tại y còn thấy có chút hối hận vì năm xưa mình đã tính toán Địch Cửu, dẫn tới bây giờ đã lỡ leo lên lưng cọp thì y bắt buộc phải ngồi vững, chỉ cần y dao động thì ngày chết của y chắc chắn sẽ cận kề.
Tuy rằng y vẫn ôm mối thù việc Địch Cửu đã giết chết một tên Hỗn Nguyên Thánh Đế của Yêu tộc, nhưng chẳng phải khi xưa Diệp Mặc cũng đã từng giết Yêu tộc Hỗn Nguyên đấy sao? Từ trên xuống dưới Yêu tộc tuy căm hận nhưng cũng chỉ đành phải nhận mệnh, bởi vì nếu không nhận mệnh thì lại còn có thể làm thế nào? Địch Cửu kia rõ ràng cùng là một loại người với Diệp Mặc. Không hiểu trăm năm trước, y nóng đầu kiểu gì mà lại đi bán tin Thiểm Điện cho Côn Bằng tộc biết, dẫn tới kết thù với Địch Cửu.
Đáng tiếc là hối hận cũng đã muộn, hiện tại y đã không còn có biện pháp nào quay ngược thời gian trở lại.
Phiền Viễn trong lòng âm thầm quyết định, nếu sự tình lần này may mắn kết thúc ổn thỏa, bất kể là có đợi được Địch Cửu tới hay không, y cũng sẽ không bao giờ hợp tác cùng đám người Côn Bằng tộc đấy nữa. Còn may mà lần này y có chuẩn bị ổn thỏa Khốn Sát Trận bên ngoài Ảnh Hư bảo, chỉ cần Địch Cửu tới đây là có thể mượn nhờ đại trận vây bắt hắn lại, bằng không mà nói, muốn tự thân đi giết Địch Cửu quả thực là người si nói mộng.
Trông thấy thái độ bất an khó giấu của Phiền Viễn, Lâu Hồn không khỏi cười lạnh. Nếu đã biết không thể trêu vào thì còn ngu ngốc bày việc ra làm gì? Ngươi cho rằng tình huống của Yêu tộc ngươi hiện tại có thể giống với Côn Bằng tộc sao? Có thể tùy tiện đi gây sự với người khác chắc?
Lâu Hồn vừa mới nghĩ đến nơi đây, trong lòng bỗng đột ngột nhảy dựng một cái, ông ta khẳng định Địch Cửu tới rồi.
Ảnh Hư bảo là địa bàn của ông ta, đương nhiên ông ta đã bố trí một chút cấm chế phát động đỉnh cấp, Địch Cửu vừa đến đã khiến cấm chế mà ông bố trí xảy ra chút ba động nho nhỏ.
Mồ hôi lạnh ứa ra phía sau gáy Lâu Hồn rồi lặng lẽ thấm ướt lưng áo. Nếu như tin tưởng Địch Cửu thật sự là vừa khéo tới đúng lúc như thế, thì Lâu Hồn ông coi như làm chức bảo chủ bao năm nay cũng uổng phí rồi. Địch Cửu đến đúng lúc này, chỉ nói rõ một vấn đề, đó chính là người ta một mực ở bên ngoài chờ đợi. Vừa rồi hẳn là đã trông thấy Côn Chích cùng Côn Mộc rời đi cho nên hắn mới quyết định đánh úp vào đây.
Làm sao bây giờ? Rốt cuộc ông có nên thông báo chuyện Địch Cửu đã tới cho Côn Bằng tộc Côn Duy cùng Phiền Viễn biết hay không? Nếu như không cảnh báo cho bọn họ nghe, Lâu Hồn tin chắc Địch Cửu nhất định sẽ đánh lén. Còn nếu báo...