Địch Cửu trông thấy Đạo Truyền Tầm đang thay mình cuốn lấy Phiền Viễn thì âm thầm gật đầu, hiện tại không cần lo đến tên Yêu tộc đó nữa, đây chính là thời khắc tốt nhất để hắn dồn sức xử lý gã cường giả của Côn Bằng tộc này trước.
Thiên Sa Đao nhanh chóng hóa thành một mảnh đao mạc khóa lại sinh cơ của Côn Duy, cắt đứt một phương lĩnh vực hư không của gã.
Côn Duy cũng cảm giác được có một loại uy thế thiên địa mênh mông nghiền ép đến, thần thông độn thuật của gã thật giống như đụng vào trên một mảnh đao mạc vô cùng vô tận, cả người từ hư không rơi thẳng xuống.
Thế nhưng nhục thân của gã còn chưa chạm xuống mặt đất thì Côn Duy liền phát hiện khí tức tử vong ập tới. Giờ khắc này, lĩnh vực của gã bị một mảnh khí tức âm Dương Thái Cực khóa chặt lại, gã căn bản không có cách nào mở rộng lĩnh vực của mình để đối kháng với Địch Cửu.
Đối mặt với một mảnh đao mạc sắp xé rách sinh cơ của chính mình, Côn Duy chỉ có thể điên cuồng thiêu đốt tinh huyết của bản thân, sau đó gắng gượng cầm thanh Cứ Xỉ La trong tay cuồng quyển đánh về phía Địch Cửu.
"Oanh!" Đao mạc cùng một mảnh răng cưa cuồng bạo chạm vào nhau khiến không gian lại một lần nữa nổ tung. Loại uy thế chấn động cường đại ấy thậm chí làm cho cả âm Dương Thái Cực Đồ cũng rung động kịch liệt.
Răng rắc! Đao mạc vỡ vụn, răng cưa hư ảnh đồng dạng hóa thành một mảnh tàn phá toái ảnh, thân hình Địch Cửu lùi về sau vài bước, sau đó lại cầm Thiên Sa Đao vung lên.
Thế nhưng hăn còn chưa kịp làm gì thì bỗng...
Phốc!
Một đạo huyết vụ đột ngột bắn ra từ ngay vết thương bị xé rách giữa lồng ngực của Địch Cửu khiến hắn vô cùng kinh hãi.
Mới rồi hắn đinh ninh mình đã phá vỡ được cái răng cưa hư ảnh của Côn Duy, không nghĩ tới răng cưa hư ảnh này sau khi vỡ vụn xong liền nhanh chóng ngưng tụ trở lại, sau đó bắn thẳng vào lồng ngực hắn khiến hắn không kịp trở tay.
Côn Duy thấy Địch Cửu đã bị thương nặng thì lại dấy lên hy vọng muốn bỏ chạy lần nữa, bất quá lần này gã vừa thử lại tuyệt chiêu đào tẩu của Côn Bằng tộc một chút liền biết, trừ phi Địch Cửu cất cái tấm âm Dương Thái Cực Đồ ấy đi, bằng không gã căn bản không có đường nào có thể bỏ chạy. Giờ phút này, gã mới nhận ra được món vật phẩm âm Dương Thái Cực Đồ ấy chắc chắn là Tiên Thiên bảo vật.
Một bên thì Côn Duy cố gắng muốn tẩu thoát, một bên thì âm Dương Thái Cực Đồ vẫn bám riết không rời. Loại kiềm chế không gian cực hạn kia lần nữa cuốn thẳng về phía Côn Duy. Côn Duy vừa mới gắng gượng mở rộng lĩnh vực không gian của mình ra một chút thì lập tức tuyệt vọng trông thấy nó lại vỡ vụn lần nữa.
Địch Cửu không thèm để ý đến thương thế vẫn đang không ngừng chảy máu của mình, hắn giương Thiên Sa Đao lên, xé rách không gian bổ thẳng về phía đối thủ.
Có âm Dương Thái Cực Đồ hỗ trợ ở một bên, việc giết Côn Duy không khó. Chuyện làm Địch Cửu lo lắng chính là hắn còn chưa kịp giết chết gã này thì Côn Chích và tên cường giả Côn Bằng tộc kia đã quay lại đây.
Côn Duy lại một lần nữa liều mạng thiêu đốt tinh huyết, ngay lúc Cứ Xỉ La của gã lần thứ hai muốn kích phát thì Thiên Sa Đao của Địch Cửu đã vượt qua không gian, bổ thẳng tới mi tâm của gã.
Dòng suy nghĩ của Côn Duy gần như đã dừng lại ở thời khắc này, gã không còn tiếp tục liều mệnh nữa, mà là không chớp mắt nhìn chằm chằm đao mang đang bổ tới gần kia, thì thào thốt lên: "Không gian nhất thời chậm lại rồi, đây là Thời Gian Pháp Tắc thần thông..."
Địch Cửu đã có được Thời Gian Pháp Tắc thần thông, vậy thì cho dù hắn không tế ra âm Dương Thái Cực Đồ, chính mình cũng không làm gì được Địch Cửu. Bởi vì cùng lắm mà hắn đánh không lại gã thì vẫn thừa sức bỏ chạy mà thôi.
"Phốc!" Ngay thời điểm huyết vụ trên mi tâm của Côn Duy nổ tung, trong ý thức của gã chỉ còn dâng lên một loại tuyệt vọng cùng hối hận. Gã tuyệt vọng và hối hận không phải là vì mạng nhỏ của mình, mà là vì Côn Bằng tộc.
Có thể khẳng định, Côn Bằng tộc chọc tới một sát thần như Địch Cửu, rõ ràng đây không phải là chuyện tốt lành gì. Gã rất muốn thông tri cho Côn Chích biết, nếu muốn giết được Địch Cửu thì nhất định phải mời lão tổ của Côn Bằng tộc - một tu sĩ Hợp Đạo đích thân xuất trận, thế nhưng dòng suy nghĩ của gã tại thời khắc này đã triệt để lâm vào trong bóng tối rồi.
Phiền Viễn bị Khốn Sát Trận của Địch Cửu khóa lại, lại có Đạo Truyền Tầm ở một bên không ngừng đổ dầu vào lửa, trong lúc nhất thời căn bản là không cách nào bỏ chạy. Y nhìn thấy Địch Cửu ngay cả âm Dương Thái Cực Đồ đều đã tế ra thì trong lòng còn thấy tuyệt vọng hơn cả Côn Duy.
Khi Phiền Viễn tận mắt nhìn thấy Địch Cửu dùng một đao chém nát mi tâm của Côn Duy thì kinh hoảng không thôi, vội vàng lớn tiếng hét lên: "Địch huynh, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn tính kế Địch huynh, là Côn Bằng tộc Côn Chích, là gã tìm tới ta ép hỏi ta..."
Rầm rầm rầm! Phiền Viễn không còn cơ hội nói thêm tiếng nào nữa. Địch Cửu làm người cực kỳ dứt khoát, sau khi giết Côn Duy xong, hắn đồng thời đánh ra một quyền thẳng về phía Phiền Viễn, rất hiển nhiên, Địch Cửu căn bản chưa từng có ý định sẽ tin tưởng hay lắng nghe bất kỳ lời lảm nhảm của gia hỏa xảo quyệt này.
Từng đạo quyền sơn tạo thành sóng cả liên miên cuốn tới, Phiền Viễn dứt khoát nhắm mắt lại, y biết cứ xem như chính mình ngăn trở được một quyền sơn này thì cũng không ngăn nổi một đao tiếp theo của Địch Cửu. Mà dù cho có ngăn nổi thì thế nào, trên đỉnh đầu y ngoại trừ có Khốn Sát Thần Trận thì còn có cả âm Dương Thái Cực Đồ, Phiền Viễn y có thể chạy thoát mới là quái sự. Đã như vậy, còn không bằng thả lỏng nhận mệnh.
Bành bành! Quyền sơn nghiền ép tới, nhục thân Phiền Viễn trong chớp mắt đã nổ tung vào hư vô.
Địch Cửu thu hồi hai chiếc nhẫn, nhưng động tác vẫn chưa dừng lại. Thiên Sa Đao bỗng nhiên cuốn lên một cái, khóa chặt Lâu Hồn lại. Sắc mặt vị lâu chủ Hư Ảnh bảo này lập tức trắng bệch, nếu như nói Phiền Viễn còn có thể cùng Địch Cửu đối kháng một đoạn thời gian, nhưng thực tế y còn chẳng thể làm gì, vậy thì chút thực lực của ông ta dưới lĩnh vực sát thế của Địch Cửu càng không đáng nhắc tới, chỉ có thể chờ đợi đối phương ra tay xử quyết mà thôi.
"Phốc!" Một đường huyết vụ đảo qua, một đầu cánh tay của Lâu Hồn bị Thiên Sa Đao chặt đứt.
Lâu Hồn nghiến chặt răng, một tiếng kêu đau cũng không dám phát ra, thậm chí cũng không dám biện minh cho chính mình một câu nào.
Địch Cửu nhìn thoáng Lâu Hồn một chút, từ tốn nói: "Xem ở việc ngươi không phải là kẻ chủ động động thủ với ta, ta tha cho ngươi một lần. Đi thôi, Đạo huynh, chúng ta ra ngoài đàm luận."
Nói xong, Địch Cửu đưa tay cuốn lên đống trận kỳ của mình, cấp tốc bước ra khỏi Ảnh Hư bảo.
Đạo Truyền Tầm hoảng sợ, vội vàng ôm quyền cúi đầu với Lâu Hồn một cái rồi nhanh chóng xoay người đi theo Địch Cửu rời khỏi đây.
Vừa ra ngoài Ảnh Hư bảo, Đạo Truyền Tầm liền nhịn không được, sốt ruột nói với Địch Cửu: "Đa tạ Địch huynh không so đo trước đó ta cùng cường giả Côn Bằng tộc, còn có Phiền Viễn ngồi cùng một chỗ."
Địch Cửu cười cười, "Ta biết ngươi là thân bất do kỷ."
"Địch huynh, đã như vậy thì vì sao ngươi không ở lại nơi này, tiếp tục động thủ đối với hai người Côn Chích?" Phiền Viễn có chút nghi hoặc nhìn Địch Cửu.
Theo lý thuyết, Địch Cửu đã giết Côn Duy cùng Phiền Viễn rồi, Khốn Sát Trận vẫn còn bày ra đó, hơn nữa y chắc chắn sẽ trợ giúp hắn, chờ sau khi gã Côn Chích kia từ Hư Thị quay lại đây thì Địch Cửu có thể giết chết gã mà.
Địch Cửu nhìn thoáng qua phương hướng của Hư Thị nơi xa xa, khẽ giải thích: "Ngay thời khắc Côn Duy bị giết thì chắc chắn Côn Chích đã biết rồi. Côn Chích so với Côn Duy thì khôn khéo hơn nhiều. Nếu Côn Duy đã chết thì Côn Chích tuyệt đối sẽ không đơn độc trở về đây. Cho dù có muốn tới tìm ta báo thù thì cũng sẽ mời một đống người tới trợ giúp. Cho nên gã Côn Chích này không thể giết được, chúng ta lưu lại nơi này cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. Vả lại ta tới đây không phải là vì giết người Côn Bằng tộc, mà là ta muốn tìm Đạo đạo hữu."
Đạo Truyền Tầm cười ha ha một tiếng, "Địch huynh, ta biết ngươi muốn tìm ta làm cái gì, ngươi đi theo ta, chúng ta rời khỏi nơi này rồi lại nói."