Người đầu tiên chính là Đạo Truyền Tầm mà Địch Cửu vẫn đang muốn tìm, ngoại trừ Đạo Truyền Tầm thì còn có kẻ mà từ lúc rời khỏi quảng trường Đạo Quả Tháp tới giờ, Địch Cửu vẫn chưa hề nghe qua một lần về tin tức của y: Phiền Viễn. Còn kẻ thứ ba mà Địch Cửu nhận biết đó chính là kẻ muốn cướp Thiểm Điện của hắn, cường giả Côn Bằng tộc Côn Chích.
Ảnh Hư bảo bảo chủ Lâu Hồn ngồi ở ghế chủ vị, ngoài mặt thì vẫn giả lả vui vẻ cười, nhưng trong lòng thì khó chịu như thể ông vừa ăn phải một con ruồi đáng ghét vậy.
Lúc đầu ông ta cùng Đạo Truyền Tầm chính là mối qua hệ vừa gặp đã thấy thân quen như bằng hữu kết giao lâu năm, bằng không mà nói, ông ta cũng sẽ không giữ Đạo Truyền Tầm ở lại Ảnh Hư bảo luận đạo nhiều năm như vậy. Nhưng mà bây giờ trong lòng của ông lại thấy có chút phản cảm với y, nếu không muốn nói là còn thấy hối hận vì năm xưa đã kết giao với một người bằng hữu mang tới lắm phiền phức như thế.
Bởi vì Đạo Truyền Tầm mà Ảnh Hư bảo của ông ta đang ngấp nghé trước nguy cơ đại nạn.
Nguyên nhân tự nhiên là vì tên Địch Cửu kia.
Địch Cửu muốn tìm Đạo Truyền Tầm, nghe nói chẳng mấy chốc sẽ đến Ảnh Hư bảo. Nhưng trước khi Địch Cửu tìm đến Ảnh Hư bảo thì ba tên cường giả của Côn Bằng tộc và Yêu tộc Phiền Viễn đã đột ngột xuất hiện tại đây trước.
Phiền Viễn và ba tên cường giả của Côn Bằng tộc đến tìm ông, mục đích hiển nhiên là vì muốn vây giết Địch Cửu, nhưng Lâu Hồn không nguyện ý nhúng chân vào vũng nước đục này a.
Địch Cửu là ai? Nghe đồn thời điểm hắn giết Thiên Mộc tộc Hướng Mẫu, tu vi của hắn mới chỉ là Đạo Nguyên cảnh mà thôi. Một tu sĩ Hỗn Nguyên giết chết một tu sĩ Hỗn Nguyên hậu kỳ là việc không mấy phổ biến, nhưng vẫn còn chấp nhận được, nhưng một Đạo Nguyên cảnh lại có thể vượt cấp giết chết Hỗn Nguyên hậu kỳ vô cùng nhẹ nhàng thì lại là một chuyện hoàn toàn khác rồi. Ấy là còn chưa kể, tên họ Địch ấy chính là một Đạo Nguyên Đan Thánh.
Loại người như này, trừ phi là Lâu Hồn mất trí rồi thì mới muốn đâm đầu vào đắc tội với đối phương. Vả lại dù có muốn đắc tội người ta thì cũng phải xem lại thực lực của bản thân mình. Lâu Hồn tự nhận, y không dám cũng không đủ sức gây sự với một kẻ khủng bố như thế.
Năm đó con trai của ông ta đã từng vô ý đắc tội với Diệp Đạo Quân, nếu không phải Diệp Đạo Quân nhân từ, không thích giết chóc thì chỉ sợ giờ này Ảnh Hư bảo của Lâu Hồn đã sớm biến mất hoàn toàn khỏi vùng hư không đây. Mà Địch Cửu đó nghe đồn cùng với Diệp Đạo Quân năm xưa giống nhau đến kỳ lạ, đều là thiên tài cường đại xuất thân từ Nhân tộc.
Nếu bây giờ Lâu Hồn lựa chọn trợ giúp Côn Bằng tộc cùng Yêu tộc thì tương lai rất có thể Ảnh Hư bảo sẽ phải gánh chịu tai bay vạ gió. Nhưng nếu như dứt khoát từ chối thì ắt hẳn Ảnh Hư bảo sẽ gặp tai bay vạ gió ngay trước mắt.
Lâu Hồn trong lòng buồn khổ đến cực điểm. Nhưng có điều ông ta không biết, đó là trên thực tế, thâm tâm Đạo Truyền Tầm cũng giống ông, đều là buồn khổ không nói nên lời.
Hơn ai hết, y hiểu rõ cực kỳ năng lực đáng sợ của Địch Cửu, một đường đi từ Thiên Trúc Hư Đảo đến Phong Giác Bảo và những việc đã xảy ra trong bảo khi đấy đã đủ khiến Đạo Truyền Tầm hiểu rõ, tuyệt đối đừng nên đắc tội loại cường giả khủng bố như Địch Cửu.
Huống chi, y còn biết Địch Cửu tới tìm mình vì mục đích gì.
Vô luận là Lâu Hồn hay là Đạo Truyền Tầm thì đều chỉ có thể âm thầm kiềm nén sự khó chịu trong lòng mà không dám nói ra. Đối với hai người bọn họ thì thật sự là không muốn và cũng không thể đắc tội bất kỳ bên nào. Một bên là Địch Cửu, mà một bên còn lại là hai tên nửa bước Hợp Đạo, một tên Hỗn Nguyên viên mãn, một tên Hỗn Nguyên hậu kỳ. Đó đều là những kẻ mà dù bọn hắn có dốc hết sức lực ra thì ngay cả nửa điểm phản kháng cũng chẳng thể.
"Lâu bảo chủ, đợi lát nữa Địch Cửu tới đây, chỉ cần ngươi đem Địch Cửu dẫn vào trong Ảnh Hư bảo, bên ngoài chúng ta sẽ tự khởi động Khốn Sát Trận. Sự tình phía sau thì không cần ngươi phải nhúng tay vào nữa. Ngươi cứ yên tâm, đợi đến khi chuyện lần này kết thúc, xem như Yêu tộc cùng Côn Bằng tộc sẽ giữ mối giao hảo hữu nghị với Ảnh Hư bảo trọn đời, tương lai vô luận là có chuyện gì thì ngươi đều có thể tìm chúng ta nhờ hỗ trợ." Phiền Viễn hiển nhiên đã nhìn ra Lâu Hồn không quá muốn đối nghịch với Địch Cửu, cho nên mới ngon ngọt hứa hẹn nhằm trấn an lòng ông ta.
Lâu Hồn thở dài, tu vi thấp chính là sâu kiến a. Yêu tộc Phiền Viễn đã sớm biết Đạo Truyền Tầm đang ở đây, không ngờ y làm việc kín kẽ vô cùng, không hề kinh động đến ông ta mà vẫn có thể cùng ba vị cường giả của Côn Bằng tộc kia vô thanh vô tức bố trí một cái đỉnh cấp Khốn Sát đại trận bên ngoài Ảnh Hư bảo. Nếu không phải đối phương nói ra, thì Lâu Hồn thật đúng là không biết Ảnh Hư bảo đã bị người bố trí Khốn Sát đại trận như thế.
...
Địch Cửu ngừng lại, không tiếp tục bước vào trong phạm vi của Ảnh Hư bảo.
Nếu như chỉ là một Thần Trận Đế cấp bảy bình thường thì có lẽ căn bản sẽ không nhìn ra tình huống khác lạ bên ngoài hư không xung quanh Ảnh Hư bảo. Nhưng Địch Cửu thì khác. Hắn chính là người có thể mượn nhờ pháp tắc trận kỳ cũng như quy tắc thiên địa để bố trí đại trận, hắn vừa tới nơi này liền nhìn ra quy tắc thiên địa trong vùng hư không lân cận có cải biến.
Theo thần niệm của hắn thẩm thấu vào, trong hư không xuất hiện vô số ẩn nặc trận kỳ.
Trong lòng Địch Cửu lập tức trầm xuống, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Chỉ là một tên bảo chủ của Ảnh Hư bảo mà cũng dám tính toán trên đầu trên cổ hắn như vậy?
Không, không đúng!
Địch Cửu rất nhanh liền minh ngộ ra vấn đề. Không nói trước đây hắn cùng Ảnh Hư bảo bảo chủ không có chút thù hận nào, liền xem như thật sự có thù thì bằng vào chút tu vi của bảo chủ Ảnh Hư bảo, hẳn là ông ta cũng không dám lén lút ra tay ám toán hắn.
Khả năng duy nhất chính là có người biết hắn sẽ đến Ảnh Hư bảo, sau đó ở chỗ này âm thầm thả lưới định bắt hắn. Ai sẽ làm như thế? Không, nên nói là rốt cuộc ai dám làm như thế?
Địch Cửu âm thầm suy nghĩ.
Ngoại trừ Côn Bằng tộc năm xưa từng truy đuổi hắn vì Thiểm Điện, thì cũng chỉ còn lại Yêu tộc Phiền Viễn vừa có mối thù giết người đồng môn, vừa có mối hận triệt đường lui đan đạo của Yêu tộc y.
Không, rất có thể là cả Côn Bằng tộc lẫn Yêu tộc liên thủ mà làm. Nếu vậy thì hắn phải tính toán cẩn thận lại một phen, bởi vì Côn Bằng tộc quả thật vô cùng cường đại, nếu có bọn họ gia nhập vào, Địch Cửu đương nhiên sẽ không ngu dại tự đâm đầu vào tìm đường chết.
Côn Bằng tộc mạnh bao nhiêu, Địch Cửu đương nhiên rõ ràng. Vả lại năm xưa hắn đối đầu chỉ với một mình Côn Chích, đó là còn chưa kể bên cạnh hắn có Tiêu Đát liên thủ hỗ trợ. Lần này nếu Côn Chích đã quay trở lại thì tuyệt đối không thể nào lại chỉ có một mình gã được, nhất định là phải còn có vài người trong Côn Bằng tộc khác cùng tới.
Lấy tính tình của Địch Cửu, hắn thật sự rất muốn bố trí ở chỗ này một cái Phản Giảo Sát đại trận, sau đó đem Khốn Sát đại trận của đối phương cải biến một phen.
Thế nhưng còn may mà Địch Cửu vẫn còn có lý trí.
Nếu bên cạnh Côn Chích có thêm vài cường giả có tu vi không cách biệt lắm so với gã, cộng thêm Phiền Viễn và người của Ảnh Hư bảo nữa thì cho dù hắn thành công bố trí Phản Giảo Sát đại trận ở chỗ này cũng chẳng hề có tác dụng. Trừ phi hắn có thể bố trí được thần trận cấp chín hoặc tối thiểu cũng phải là cấp tám.
Địch Cửu không cần tiến vào trong cũng biết thừa giờ phút này cường giả Côn Bằng tộc cùng cường giả Yêu tộc đang ôm cây đợi thỏ chờ hắn ở bên trong Ảnh Hư bảo. Khốn Sát Trận này cũng là bố trí rất sớm từ trước đó, hẳn là Phiền Viễn đã điều tra qua Đạo Truyền Tầm một phen, biết được Đạo Truyền Tầm cùng hắn đến từ một chỗ, cho nên mới đi trước hắn một bước, mau chóng tìm ra tung tích của Đạo Truyền Tầm.
Về phần Hư Thị, chỉ sợ một khắc hắn vừa đặt chân tới đó thì Phiền Viễn đã biết được rồi.
Nhưng Địch Cửu lại không muốn cứ thế mà rời đi. Trên người hắn chỉ có một viên Liệt Giới Phù duy nhất. Trong tương lai, chắc chắn sẽ có lúc hắn cần dùng tới viên Liệt Giới Phù đó. Còn bây giờ nếu hắn muốn trở về địa phương năm xưa thì chỉ có thể hỏi thăm phương thức từ Đạo Truyền Tầm. Bọn người Đạo Truyền Tầm mất rất nhiều năm mới tìm ra phương thức từ Hư Không Chi Hải đi tới Hư Thị, cho nên chắc chắn y có thể biết được con đường giúp hắn từ Hư Thị quay ngược trở về Hư Không Chi Hải.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu dứt khoát dùng pháp tắc trận kỳ vẽ phác thảo một cái Ẩn Nặc pháp trận, sau đó ẩn nấp đi vào. Hắn cũng không tin, bọn gia hỏa kia sẽ ở lại chỗ này chờ hắn cả đời.