"Một tấm Liệt Giới Thần Phù cấp tám?" Địch Cửu kích động nắm lấy hộp ngọc rồi vội mở ra, lập tức hắn liền xác nhận, thần phù trong tay quả thật chính là một tấm thần phù siêu việt cấp tám.
Loại đạo vận hư ảo đang lưu chuyển trên thần phù kia chính là Không Gian cấm văn huyền ảo, lấy trình độ của hắn hiện tại cũng vô pháp lý giải được nó hoàn toàn.
Lúc đầu hắn cũng chỉ là thuận miệng nói vậy, chứ thật lòng cũng không có trông cậy gì vào việc Hình Hồng có thể xuất ra một tấm Liệt Giới Phù hoặc là Phá Giới Phù trên cấp bảy chân chính. Thế nhưng khiến Địch Cửu không nghĩ tới là Hình Hồng lại thật sự cho hắn một kinh hỉ lớn như vậy.
Địch Cửu vội đứng lên, ôm quyền nói: "Hình huynh, lần này là thật phải cảm tạ ngươi, tấm thần phù của ngươi chính là đã giúp ta một đại ân."
Hình Hồng cười ha ha một tiếng, trên mặt đồng dạng lộ ra thần sắc cao hứng: "Địch huynh đệ, ta và ngươi tuy mới gặp nhưng lại có cảm giác như thể quen thân đã lâu, chỉ là một viên phù lục thì tính là gì."
Địch Cửu gật đầu, "Hình huynh, tấm phù lục này trị giá bao nhiêu thần tinh, ngươi cứ thẳng thắn ra giá đi, ta không thể chiếm tiện nghi khơi khơi của ngươi như thế được. Nếu như ngươi muốn lấy Thần Linh Mạch hay đạo đan thì ta cũng có thể chi trả."
Hình Hồng nghe vậy liền điều chỉnh sắc mặt, "Địch huynh đệ, lời này của ngươi chính là không xem ta như bằng hữu rồi. Hình Hồng ta đưa một viên phù lục cho ngươi xong lại ra giá cầm đồ vật của ngươi đi, thế thì khác nào ngươi đây là đang đánh vào mặt ta."
Địch Cửu không nghĩ đến Hình Hồng lại phản ứng lớn như vậy, nhưng quả thật là một viên thần phù cấp tám vốn không phải là vật tầm thường, nếu đổi thành người khác thì chắc chắn sẽ đòi hắn chi trả bằng Thần Linh Mạch, thậm chí là nhiều thứ bảo vật khác. Ai dè Hình Hồng cứ sảng khoái như vậy mà tặng cho hắn, bất quá hắn nghĩ đến mười lá Tinh Không Trà của mình thì liền dằn lòng lại, nếu như thật sự đặt lên bàn cân so sánh thì hộp trà mà hắn tặng cho ông ta thậm chí còn có giá trị cao hơn so với tấm phù lục này.
Chỉ có điều đương nhiên Địch Cửu sẽ không thẳng thắn nói ra như thế, cứ chờ Hình Hồng tự mình nhận ra giá trị thật sự của Tinh Không Trà vậy.
Nghĩ xong, Địch Cửu liền dứt khoát đứng lên, ôm quyền thi lễ: "Vậy liền đa tạ Hình huynh, ta thiếu Hình huynh một cái nhân tình, hiện tại ta còn có việc phải cáo từ trước. Hy vọng sẽ sớm gặp lại hình huynh."
Bởi vì vội vã muốn đi tìm Đạo Truyền Tầm, cho nên sau khi Địch Cửu thu tấm phù lục vào nhẫn trữ vật xong liền đứng dậy nói lời cáo từ.
Trông thấy bóng lưng Địch Cửu ra khỏi Hư Thị thương lâu rồi dần dần biến mất, Hình Hồng lúc này mới thở dài một phen. Đúng là muốn kết giao với những cường giả thiên tài có tiềm lực như Diệp Đạo Quân hay Địch Cửu thì luôn luôn cần phải bỏ ra một cái giá khổng lồ.
Chỉ là lần này chi phí phải bỏ ra quả thật quá lớn, mỗi một viên Liệt Giới Thần Phù cấp tám cơ hồ đều là tuyệt tích tồn tại, tấm thần phù ban nãy ông ta đưa cho Địch Cửu mà bán ra ngoài thì chắc chắn sẽ thu về một cái giá trên trời.
Tuy nhiên Hình Hồng chỉ là có chút đau lòng chứ tuyệt không có nửa điểm hối hận. Năm đó ông ta cũng là trả giá vì Diệp Đạo Quân trước cho nên mới thu được một viên Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan. Loại bảo vật như Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan thì dù có trăm ngàn triệu thần tinh hay Thần Linh Mạch cũng không thể mua nổi, hơn nữa còn phải xem cường giả sở hữu nó có chịu bán ra hay không. Mà năm đó Diệp Đạo Quân lại tùy ý tặng cho ông ta một viên, đây chính là cơ duyên không tưởng giúp Hình Hồng ông có thể thuận lợi bước vào hàng ngũ Hỗn Nguyên Thánh Đế.
Sau khi bình phục tâm tình kích động xong, Hình Hồng mới mở hộp trà mà vừa nãy Địch Cửu tặng cho ông ta, khi Hình Hồng trông thấy bên trong hộp này chỉ có đúng mười phiến lá trà thì suýt chút nữa đã buông lời khinh bỉ Địch Cửu. So với viên Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan mà năm đó Diệp Đạo Quân đưa thì món quà đáp lễ của tên Địch Cửu này cũng quá hẹp hòi rồi đi.
Nhất là ban nãy ông ta còn mời hắn uống một chén Thần Tinh Trà, đó cũng một món quà xa xỉ, thế mà đổi lại hắn chỉ đưa một cái hộp có mười lá trà, nói hắn là quỷ hẹp hòi cũng là khách sáo quá rồi.
Hình Hồng lúc này mới thấy tiếc nuối. Xem ra viên Liệt Giới Thần Phù cấp tám mà ông ta đã tặng cho Địch Cửu chỉ sợ là phí công như ném một hòn đá vào biển hồ rồi.
Hình Hồng thở dài, tiện tay lấy một lá trà đặt vô trong chén nước trước mặt mình, sau đó đổ thần tuyền vào chén.
Lá trà trong chén nước tức khắc giãn ra, một mùi thơm nhàn nhạt ập vào mũi ông ta, ngay lập tức Hình Hồng cảm nhận được có một loại khí tức sâu thẳm nào đó đang vẩn vơ xung quanh, giờ khắc này, Hình Hồng cảm tưởng như thể ông ta đột nhiên lạc vào trong tinh không vô tận, trong tinh không này có chút mông lung khiến ông ta nhìn không rõ ràng lắm.
Hình Hồng kích động hơn hẳn, xem ra mới rồi là ông ta trách oan Địch Cửu rồi. Lá trà này thật kỳ lạ, nếu ông không lầm thì có khi giá trị của nó còn cao hơn cả tấm phù lục đỉnh cấp của ông.
Hình Hồng nhịn không được nữa, thậm chí không đợi nước trà nguội bớt đã vội vã bưng chén lên uống một ngụm.
Nước trà tiến vào trong miệng, hương vị tinh không nhàn nhạt kia gần như nổ tung trong ý niệm của Hình Hồng, Hình Hồng theo bản năng nhắm mắt lại, trước đó cảm nhận của ông hãy còn có chút mông lung, nhưng giờ phút này thật giống như một bức tranh được vẽ rõ nét đang dần dần triển khai trong thức hải của ông ta.
Không gian thần thông mà vốn trước đó ông vẫn luôn thấy tương đối mơ hồ, một mực bắt không được, giờ khắc này đã trở nên cực kỳ rõ ràng. Không chỉ như vậy, mà Hình Hồng còn cảm nhận được trong lá trà Địch Cửu đưa có một loại an tĩnh dễ chịu. Có chút đan độc từ thân thể thẩm thấu ra, Hình Hồng thậm chí cảm nhận được nhục thân của mình đã nhẹ hơn hẳn khi trước.
Trọn vẹn qua thời gian một nén nhang, Hình Hồng mới đột ngột mở to hai mắt, ông ta cúi xuống nhìn chén trà trong tay, sự kích động tràn ngập thần sắc, khó mà che giấu.
"Trà ngon a!" Hình Hồng nhịn không được thầm lẩm bẩm, hắn khẳng định đây tuyệt đối là trà ngon đỉnh cấp. Loại trà này không thể giúp ông ta trực tiếp tăng cao tu vi, nhưng lại có thể giúp ông cảm ngộ được một ít không gian thần thông, quan trọng hơn là nó thanh lọc, gột rửa được hết cặn bẩn trong cơ thể, giúp nhục thân của ông trở nên sạch sẽ hơn, nhẹ nhàng hơn, nội tình cũng theo đó mà tăng lên. Vả lại không hiểu sao Hình Hồng còn cảm nhận được một loại khí tức sinh cơ khai thiên tích địa trong loại trà này.
Đúng là Hình Hồng ông đã trách lầm Địch Cửu, kẻ kia không phải là người hẹp hòi, mà thật sự là quá mức hào phóng.
Phải biết khi Địch Cửu tặng ông hộp trà này là lúc mà ông vẫn còn chưa giúp đỡ được gì cho hắn, thậm chí vẫn còn chưa đem tấm phù lục kia tặng cho Địch Cửu. Hình Hồng siết chặt hộp trà chứa chín phiến lá còn lại trong tay, nội tâm không ngừng cảm khái, loại cường giả thiên tài như Địch Cửu và Diệp Đạo Quân quả nhiên đều là người rộng lượng.
...
Trong lúc Hình Hồng vẫn còn đang âm thầm tán thưởng sự hào phóng của Địch Cửu thì lúc này Địch Cửu đã xuất hiện ở bên ngoài Ảnh Hư bảo, hắn đến đây là để tìm Đạo Truyền Tầm.
Trong số các hư không bảo thông hướng ra ngoài Hư Thị, Ảnh Hư bảo là một trong những địa phương nổi danh nhất. Bên cạnh đó, Thương Hư đạo dịch hội cũng cực kỳ nổi tiếng ở vùng hư không này, trên Thương Hư đạo dịch hội thường xuyên sẽ xuất hiện một vài bảo vật đỉnh cấp.
Nhiều năm về trước, Ảnh Hư bảo bảo chủ là tu sĩ nửa bước Hỗn Nguyên, khi đó Ảnh Hư bảo đã cực kỳ thịnh vượng. Hiện tại Ảnh Hư bảo bảo chủ Lâu Hồn đã chân chính bước vào cảnh giới Hỗn Nguyên Thánh Đế, Ảnh Hư bảo đương nhiên thuận nước theo thuyền, càng là danh chấn một phương.
Giờ khắc này bảo chủ của Ảnh Hư bảo đang tiếp khách ở trong đại điện, nơi đây có sáu nam tử đương ngồi. Nếu Địch Cửu có mặt ở chỗ này thì chí ít hắn có thể nhận ra được ba người trong số đó.