Thời khắc Đạo Quả Tháp đóng lại đã tới, vô số bóng người đột ngột xuất hiện trên quảng trường Đạo Quả Tháp. Địch Cửu trông thấy hầu hết mỗi tu sĩ đi ra, sắc mặt đều vui mừng cực độ, rất hiển nhiên là mấy ngày vừa rồi bọn họ đã thu hoạch được rất tốt.
Đinh Trì, Loan Văn Tinh, Quý Linh Trúc và Hám Tử Đồng đều an toàn thoát ra ngoài, bốn người không một chút thương vong. Vừa xuất hiện trên quảng trường Đạo Quả Tháp, cả đám bọn họ đều vội vàng vọt tới trước gian hàng của Địch Cửu.
"Địch huynh, lần này ta thu hoạch được nhiều đồ tốt lắm..." Đang khi nói chuyện, Đinh Trì đã đem một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Địch Cửu, thần niệm của hắn liền quét vào, trông thấy bên trong có Ngũ Hành Thiên Quả, Vô Cấu Quả, Lưu Quang Quả... đủ các loại đạo quả đỉnh cấp trân quý. Không chỉ có như vậy, hắn còn nhìn thấy một viên Càn Nguyên Quả.
"Tốt, tạm lưu đống đồ vật này lại chỗ của ta, lát nữa ta sẽ đi luyện đan. Hai viên đan dược này cho ngươi, sẽ có lúc cần dùng đến." Địch Cửu mừng rỡ thu hồi đạo quả, sau đó xuất ra một cái bình ngọc đưa cho Đinh Trì.
"Chỗ ta cũng có..."
Noi theo Đinh Trì, Loan Văn Tinh cùng Quý Linh Trúc và Hám Tử Đồng đều nhao nhao xuất ra một chiếc nhẫn đưa cho Địch Cửu.
Thần niệm của hắn lần lượt quét qua chiếc nhẫn của từng người, âm thầm hài lòng gật đầu, những người này quả nhiên không phụ lòng hắn hỗ trợ, đạo quả trong ba chiếc nhẫn đó toàn bộ đều là đồ tốt.
Địch Cửu lại lấy ra bốn cái bình ngọc, phân biệt đưa cho Loan Văn Tinh, Quý Linh Trúc cùng Hám Tử Đồng, sau đó đưa cái bình cuối cùng cho đệ tử của Tiêu Đát rồi nói với gã: "Tiêu đạo hữu, ngươi không cần đi tìm kiếm Càn Nguyên Quả nữa đâu, loại đạo quả này bình thường có muốn mua cũng không ai bán, ta đã giữ cho đệ tử của ngươi rồi đấy."
Nghe thế, bốn người Đinh Trì liền giật mình, vội vàng quét thần niệm vào bình ngọc trong tay, khi bọn họ trông thấy trong bình ngọc của chính mình có hai viên Càn Nguyên đạo đan thì trong mắt không khỏi lộ ra sự cuồng hỉ. Chỉ cần tích lũy thực lực đầy đủ, hai viên Càn Nguyên Đạo Đan có thể cho bọn hắn đến chín phần cơ hội bước vào Đạo Nguyên cảnh.
Địch Cửu không đợi Tiêu Đát đáp lời đã quay sang nói với Đinh Trì, "Các ngươi ở bên ngoài kéo sinh ý cho ta đi, ta vào trong luyện đan."
Bản thân Địch Cửu vốn là Đạo Nguyên Đan Thánh, cộng thêm pháp tắc đan quyết của hắn phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn với quy tắc chu thiên, cho nên tốc độ luyện đan phải nói là cực nhanh. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã thành công trợ giúp mấy người Đinh Trì luyện chế xong tất cả đạo đan.
Mà đám người Đinh Trì ở bên ngoài cũng không hề nhàn rỗi, dưới sự tuyên truyền nhiệt tình của bọn họ, đã có một số tu sĩ tới đây hỏi han về vấn đề luyện đan.
Ở đan các của Địch Cửu, một viên đạo quả có thể đổi lấy bốn mai đạo đan, hơn nữa còn không cần đưa thêm bất kỳ thần linh thảo phụ trợ nào.
Giá cả cỡ này thì đừng bảo là rẻ nhất tại Hư Thị, dù có đi khắp phương giới vực này cũng không tìm đâu ra đan các luyện đan với cái giá hời như thế.
Mới đầu, có một người bán tín bán nghi lấy ra một viên Phật Liễu Quả, muốn Địch Cửu luyện chế thành Phật Liễu Thần Đồng Đan, sau khi y nhận lại được thành quả Phật Liễu Thần Đồng Đan đặc đẳng xong liền một truyền mười, mười truyền trăm, không bao lâu sau, số người tìm tới đặt hàng Địch Cửu luyện đan liền trở nên đông nghịt.
Đến cuối cùng, thậm chí ngay cả Càn Nguyên Quả cũng có người dám đưa đến cho Địch Cửu. Vẻn vẹn hai canh giờ, Địch Cửu đã thu được một đống lớn đạo quả. Thế nhưng khiến hắn có chút thất vọng ấy là xem ra đạo quả bên trong Đạo Quả Tháp có phần hơi đơn điệu, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy đạo quả phổ biến, còn thứ đặc sắc như Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả thì hắn không hề trông thấy.
Đối với Địch Cửu hiện tại, các đạo quả khác đều là bình thường, chỉ có Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả mới có một chút giá trị.
Theo tốc độ luyện đan thần tốc của Địch Cửu bên này, không ngừng có tu sĩ ào ào chen chúc đổ tới muốn nhờ hắn luyện đan cho bọn họ.
Địch Cửu nhìn sắc trời, hắn biết mình nên đi ngay bây giờ. Nếu như còn tiếp tục chậm trễ lưu lại nơi này thì khéo sẽ thật sự có nguy cơ bị cường giả Côn Bằng tộc liên thủ lại làm sủi cảo mất.
"Địch huynh đệ, chúng ta nên đi thôi." Tiêu Đát cũng rất sốt ruột muốn rời khỏi.
Địch Cửu gật đầu, sau đó đi ra ngoài lớn tiếng nói với mọi người xung quanh: "Hôm nay ta chỉ luyện đan tới đây thôi. Các vị giải tán vậy, sau này còn gặp lại."
Nghe thấy Địch Cửu muốn đi, các tu sĩ đang chầu chực mong đợi tới lượt mình để mời Địch Cửu luyện đan cho đều giật mình than thở. Một Đạo Nguyên Đan Thánh xuất hiện ở trước mặt bọn họ như thế, đây chính là trời ban điềm lành. Cả một đời khả năng cũng chỉ có thể gặp lần này a.
Địch Cửu đương nhiên sẽ không buồn để ý xem những tu sĩ này nghĩ như thế nào, hắn gấp gáp thu dọn đồ đạc rồi cùng Tiêu Đát mang theo năm người còn lại, không chút do dự rời khỏi Hư Thị.
Thấy Địch Cửu muốn rời khỏi đây, đương nhiên không có người nào dám tiến lên ngăn cản. Những tu sĩ đã được Địch Cửu hỗ trợ luyện đan thì thầm cảm thán chính mình vận khí quá đỏ, còn những kẻ vẫn chưa được luyện đan thì chỉ có thể hối hận, tiếc rẻ không thôi.
...
"Địch huynh đệ, ngươi có tính toán gì?" Vừa ra khỏi cổng thành Hư Thị, Tiêu Đát liền vội vàng hỏi.
Địch Cửu cảm thấy gã Tiêu Đát này chính là một gia hỏa tính tình thành thật, đáng giá để kết giao, cho nên cũng không định giấu diếm về hành tung của chính mình, "Ta dự định tìm kiếm một chỗ kín đáo để bế quan, sau đó về nhà một chuyến."
"Địch huynh đệ, chúng ta đi Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên đi, ở nơi đó mới có cơ hội tăng tiến lên Hợp Đạo, hoặc là bước vào bước thứ ba." Tiêu Đát nhìn chằm chằm Địch Cửu, ánh mắt trông mong rõ rệt.
Năm đó gã đã bỏ qua cơ hội đi tới Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên, sau đó đã ân hận suốt bao năm mỗi khi nghĩ tới số bảo vật mà mình đã lỡ mất. Lần này gã nhất định phải rủ Địch Cửu cùng đi.
Địch Cửu là cường giả duy nhất có thể so sánh với Diệp Mặc mà gã từng gặp qua. Phải cùng cường giả loại này ở chung một chỗ thì mới dễ có cơ duyên nâng cao tu vi bản thân.
Địch Cửu vỗ vỗ vào bả vai Tiêu Đát, "Tiêu huynh, không giấu gì ngươi, quả thật ta cũng dự định đi một chuyến tới Thiên Ngoại Thiên, bất quá không phải hiện tại. Tương lai lúc nào tới thời điểm quyết định đi, ta nhất định sẽ nhắn ngươi để hai ta cùng xuất phát."
"Tốt, tốt, tiểu huynh đệ nhất định đừng quên mất Tiêu Đát ta a." Tiêu Đát nói xong liền xuất ra một quả truyền tin châu cự đại đưa cho Địch Cửu.
Địch Cửu cầm lấy truyền tin châu cơ hồ to bằng quả dưa hấu lớn mà có chút câm nín, "Tiêu huynh, truyền tin châu này của ngươi thật đúng là đặc biệt a."
Tiêu Đát cười cười, ngữ khí cực kỳ thiếu đòn: "Ta lo lắng truyền tin châu nhỏ quá sẽ tìm không thấy ta, cho nên cố ý làm một cái thật lớn. Ta đi trước đây, gặp lại sau..."
Tiêu Đát nói xong liền kéo theo tên đệ tử bên người, chớp mắt một cái liền đi xa.
Địch Cửu có chút dở khóc dở cười với suy nghĩ của gã Tiêu Đát này, chắc chắn là gia hỏa đó lo lắng hắn không chịu cầm lấy thứ truyền tin châu quái quỷ của mình, muốn đổi lấy một cái nhỏ hơn, cho nên vừa rồi mới vội vã rời đi như vậy.
"Địch huynh, lần này phu thê ta nhờ có huynh mới đạt được cơ duyên lớn như thế, thật lòng đa tạ huynh rất nhiều. Hiện tại chúng ta dự định trở về bế quan trùng kích Đạo Nguyên cảnh. Hy vọng sẽ sớm được gặp lại huynh." Tiêu Đát đi rồi, Loan Văn Tinh liền tiến lên khom người thi lễ nói.
Hám Tử Đồng cũng nói theo, "Đa tạ Địch huynh đã tặng Càn Nguyên Đạo Đan cho ta, ta cũng dự định về Thánh Đạo giới bế quan trùng kích Đạo Nguyên cảnh."
Địch Cửu gật đầu, "Cũng tốt, ta cũng đang chuẩn bị tìm kiếm địa phương trùng kích Hỗn Nguyên cảnh, sau này có cơ hội thì sẽ gặp lại. Đinh Trì, ngươi thì sao?"
"Ta dự định cùng ba người Loan huynh tới Thánh Đạo giới mở mang tầm mắt một phen, thuận tiện ở lại đó trùng kích Đạo Nguyên cảnh luôn." Đinh Trì biết lần này Địch Cửu muốn tìm địa phương trùng kích Hỗn Nguyên cảnh, hiển nhiên là không có khả năng mang theo y, cho nên Đinh Trì chủ động nói trước.
"Tốt, vậy tương lai gặp lại." Địch Cửu xuất ra truyền tin châu trao đổi với bốn người bọn họ, xong xuôi mới mạnh ai nấy giải tán.
...
Mấy người Địch Cửu rời đi chưa tới một canh giờ thì Côn Chích đã xuất hiện tại quảng trường Đạo Quả Tháp. Sau lưng Côn Chích còn có hai tên tu sĩ sở hữu thân hình vô cùng cao lớn, dựa trên khí tức mà nhìn thì tu vi của bọn họ tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với Côn Chích.
"Người ở nơi nào?" Người vừa nói chuyện chính là tu sĩ cao lớn đi phía sau lưng Côn Chích.
Thần niệm Côn Chích sớm đã đảo qua khắp quảng trường một vòng, lập tức chau mày nói: "Chúng ta tới chậm, mấy người kia đã đi rồi."
"Bọn chúng chẳng phải là tu sĩ Nhân tộc sao, nhất định là đến từ Thánh Đạo giới, chúng ta đi Thánh Đạo giới một chuyến đi." Một người nghiêm nghị nói.
Côn Chích lắc đầu, "Tên Địch Cửu kia không phải tới từ Thánh Đạo giới, vả lại chúng ta cũng không thể đi Thánh Đạo giới được. Thánh Đạo giới là địa bàn của Diệp Đạo Quân, nếu như chúng ta đắc tội người kia, chỉ sợ cả Côn Bằng bộ tộc sẽ không còn cách nào náu thân. Đi thôi, trở về xin tộc trưởng định đoạt."
Mấy người Côn Chích vừa mới rời đi, nữ tử quàng khăn đen trước đó đã khuyên Địch Cửu không nên ở chỗ này bày quầy bán hàng kia bỗng xuất hiện bên ngoài cửa hàng Đệ Cửu đan các của hắn.
Nàng trông thấy cửa hàng của Địch Cửu không có một ai thì lập tức thở dài, nàng biết chính mình có khả năng đã bỏ qua một ít chuyện rồi.
Thật không nghĩ tới, tại loại địa phương nhỏ xíu như Hư Thị này, thế mà còn có người có thể luyện chế ra Càn Nguyên Đạo Đan, đây quả thực là nghịch thiên đến cực hạn. Phải biết, năm đó họ Ninh kia cũng vô pháp tại giới vực tàn phá mà luyện chế thành công Càn Nguyên Đạo Đan.