Trông thấy Địch Cửu giấu Thiểm Điện đi, lửa giận trong mắt Côn Chích liền bùng lên, y khó lòng mà khắc chế dục vọng chiến đấu của chính mình nữa, nghĩ là làm, Côn Chích liền xòe tay ra, một thanh Bát Giác Phong Chùy đột ngột xuất hiện trong tay y.
Phong Chùy kéo theo, từng đợt âm thanh gào thét vang vọng khắp toàn bộ quảng trường Đạo Quả Tháp. Giờ khắc này, đừng nói là những tu sĩ đang có mặt ở quảng trường Đạo Quả Tháp, mà ngay cả những người đang ở các vùng lân cận cũng có thể cảm nhận được không gian chấn động dữ dội.
Tiếng rít gió của Bát Giác Phong Chùy chẳng những oanh cho cửa hàng đan các của Địch Cửu sập thành bã vụn, mà toàn bộ các cửa hàng khác trong quảng trường Đạo Quả Tháp cũng hóa thành tro bụi trong cơn dư chấn kinh khủng ấy.
Những tu sĩ có tu vi yếu một chút thì xem như xui xẻo, trực tiếp há mồm phun ra một ngụm máu tươi, không ít kẻ thậm chí còn choáng ngất ngay tại chỗ. Những tu sĩ có tu vi mạnh mẽ hơn thì điên cuồng vội vã xông ra khỏi đây.
Khí tức quy tắc mang thuộc tính Phong nồng đậm bao quanh toàn bộ không gian, sắc mặt Tiêu Đát trắng bệch, bởi vì gã quá hiểu loại thần thông này. Đừng nhìn hiện tại gã cùng Địch Cửu còn có thể chống đỡ được mà lầm, loại thần thông cuồng phong ấy cứ qua mỗi một khắc liền tự động đồng hóa một bộ phận trong không gian thiên địa này, sau đó trở nên càng thêm cường đại. Nếu như bây giờ gã còn không mau chóng chạy trốn thì chỉ sợ một lát nữa thôi, đến cả cơ hội tẩu thoát cũng không còn nữa.
Đến lúc đó, đừng nói là Tiêu Đát gã, mà ngay cả quảng trường Đạo Quả Tháp, thậm chí là toàn bộ Hư Thị này đều cũng sẽ hóa thành bã vụn ở dưới loại thần thông điên cuồng đó.
"Địch lão đệ, đi nhanh lên..."
Tiêu Đát đang lớn tiếng gào thì bỗng im bặt, bởi vì gã phát hiện Địch Cửu chẳng những không hề có ý định đào tẩu, mà ngược lại hắn còn tế ra Thiên Sa Đao, một bước vọt vào trong lĩnh vực Không Gian cường đại của Côn Chích, sau đó một đao mạnh mẽ bổ xuống.
Đổi thành tu sĩ khác, sau khi biết thần thông của Côn Chích đáng sợ như thế nào thì chỉ e rằng đã chẳng còn quản bằng hữu hay thân quyến chi hết, trước tiên lo đào tẩu cái đã. Huống chi, Địch Cửu còn chưa thể tính là bằng hữu thân thiết chi giao gì của Tiêu Đát.
Ấy vậy mà Tiêu Đát lại chẳng có nửa điểm do dự. Gã vung tay ra, 18 mai phật châu bỗng chốc hóa thành một cái dấu chân cự đại đạp thẳng về Côn Chích. Gã nhất định phải trợ giúp Địch Cửu cản đường Côn Chích lại, sau đó hai người tranh thủ thời gian cùng đi.
Địch Cửu không biết trời cao đất rộng nên mới không sợ, nhưng gã thì khác. Gã quá rõ ràng loại thần thông cuồng phong này, đó là thần thông Phong Quyển Tàn Vân đặc trưng của Côn Bằng tộc.
Oanh! Đao mang của Thiên Sa Đao trực tiếp đánh vào trên Bát Giác Phong Chùy khiến cho trên không nổ tung tóe vô số thần nguyên khắp bầu trời quảng trường Đạo Quả Tháp. Một vết nứt không gian nhỏ xíu đột ngột xuất hiện, mặc dù vết nứt này rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, nhưng loại cuồng bạo kia vẫn khiến người ta run sợ dữ dội.
Tiêu Đát đang cố gắng hỗ trợ Địch Cửu thì chợt khựng lại, bởi vì gã ngạc nhiên phát hiện, pháp tắc thần thông Phong Quyển Tàn Vân của Côn Chích đang nhanh chóng yếu bớt, chuyện này...
Chuyện này không có khả năng a, pháp tắc thần thông Phong Quyển Tàn Vân phải là càng lúc càng mạnh, từ lúc nào mà pháp tắc thần thông Phong Quyển Tàn Vân lại biến thành càng lúc càng yếu?
Lập tức Tiêu Đát liền tỉnh ngộ lại, đây chắc chắn là tình huống đại thần thông đỉnh cấp phá toái pháp tắc thần thông rồi. Trong lòng gã cực độ cuồng hỉ, dấu chân cự đại của Tiêu Đát kia cũng vừa lúc đá thẳng xuống cơ thể của Côn Chích.
"Rầm!" Côn Chích bị dấu chân phật châu này trực tiếp đá bay ra ngoài khiến y không nhịn nổi, phun ra một đạo huyết tiễn ngay trên không trung. Thiên Sa Đao của Địch Cửu cuốn một cái, một đạo màn trời liền cuồn cuộn cuốn tới.
Chỉ là Côn Chích dù sao cũng là cường giả của Côn Bằng tộc, đương nhiên y không để chính mình rơi xuống mặt đất. Một đôi cánh từ cơ thể y mau chóng phóng vụt ra ngoài, thân hình to lớn của y ở trong hư không lắc một cái, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Địch Cửu thở dài vác Thiên Sa Đao lên trên vai. Sau trận chiến này, hắn xem như đã mở mang tầm mắt rồi. Đúng là muốn giết được cường giả của Côn Bằng tộc thật sự là quá mức khó khăn. Một tu sĩ của Côn Bằng tộc có tu vi không bằng hắn cũng có thể tùy thời rời khỏi trận chiến, huống chi là cường giả một nửa bước Hợp Đạo?
Tiêu Đát ngược lại không thèm bận tâm đến việc Côn Chích đã đào tẩu, bởi vì sự kích động của gã đã hoàn toàn lấn át, gã hào hứng quan sát một lượt khắp người Địch Cửu, đoạn tò mò hỏi: "Địch huynh đệ, môn thần thông ngươi vừa mới sử dụng kia thật sự là quá cường đại. Có phải là pháp tắc thần thông vỡ vụn hay không?"
Địch Cửu uể oải mỉm cười, đáp: "Miễn cưỡng xem như là thế đi."
"Địch huynh đệ, chúng ta có thể trao đổi một môn thần thông được hay không? Ta có rất nhiều thần thông đỉnh cấp, ngươi cứ tùy ý chọn, muốn học bao nhiêu cái..."
Không đợi Tiêu Đát dứt lời, Địch Cửu liền áy náy cắt ngang lời gã: "Tiêu huynh, thật sự rất xin lỗi, không phải ta không nỡ truyền lại môn thần thông này cho ngươi. Mà là môn thần thông ấy xem như có tỉ mỉ viết ra cho ngươi xem thì ngươi cũng không học được. Chuyện này có quan hệ với công pháp mà ta tu luyện. Muốn luyện thành loại thần thông ban nãy thì nhất định phải tinh thông hết thảy cơ sở pháp tắc trong thiên địa. Nếu như ngươi nhất định muốn học, thứ cho ta nói thẳng, không mất mấy trăm vạn năm thì đừng mong có thể thành công."
Địch Cửu thật đúng là không phải đang dối gạt gì Tiêu Đát, bởi vì thứ công pháp mà hắn tu luyện quá mức đặc thù, chỉ cần vào lúc Địch Cửu vận chuyển quy tắc chu thiên thì hắn liền có thể cảm nhận được cơ sở pháp tắc giữa thiên địa.
Tiêu Đát chưa từng tu luyện qua quy tắc công pháp thiên địa, nếu muốn học theo cách làm quen và cảm ngộ từ ngày này qua tháng nọ với vô số cơ sở pháp tắc kia, thì phải mất đến mấy trăm vạn năm như lời Địch Cửu nói, chứ không phải là hắn quá lời.
Tiền đề trong điều kiện này là Tiêu Đát có thể phát hiện được những pháp tắc đang ẩn nấp khắp thiên địa kia.
Nghe thấy Địch Cửu nói vậy, Tiêu Đát bèn gãi gãi cái đầu trọc của gã, thở dài một hơi, "Thôi vậy, ta từ bỏ."
Tính tình của Tiêu Đát cũng rộng rãi, rất nhanh liền nghĩ thoáng, không còn xoắn xuýt về chuyện thần thông Liệt Tắc ấy nữa, bởi vì gã đang quan tâm đến một vấn đề khác, "Địch huynh đệ, chúng ta phải mau chóng rời đi thôi. Ta hiểu rất rõ tính tình của mấy thằng ranh con Côn Bằng tộc kia, y tuyệt đối không phải là người sẽ chịu ăn thua thiệt. Hôm nay chúng ta đã đánh đuổi cho một cường giả của bọn chúng chạy té khói, nhưng lần sau nếu còn có người của bộ tộc Côn Bằng đến, chỉ sợ không phải là một kẻ nữa mà sẽ làm một đám ranh con của Côn Bằng tộc cùng liên thủ tới đây."
Địch Cửu nhíu mày, do dự một chút rồi hỏi: "Ngươi có đoán được đại khái chừng bao lâu nữa thì bọn chúng sẽ quay lại đây báo thù không?"
Tiêu Đát trầm tư hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Dựa theo ta suy tính, từ lúc Côn Chích trở lại Côn Bằng tộc đưa tin rồi tới khi đám tu sĩ bọn chúng mò tới đây, nhiều nhất chỉ tốn khoảng ba ngày."
Địch Cửu nhìn về phía Đạo Quả Tháp ở xa xa, đoạn nói: "Vậy là đủ rồi. Chỉ còn hai ngày nữa là Đạo Quả Tháp sẽ đóng lại, ta chỉ ở đây thu mua đạo quả trong nửa ngày, sau đó lập tức rời khỏi Hư Thị."
"Thế nhưng ta tính toán cũng đâu phải là rất chuẩn a, vạn nhất bọn họ tới đây trước nửa ngày thì làm sao bây giờ?" Tiêu Đát không nghĩ tới Địch Cửu sẽ có lá gan lớn như vậy, biết rõ một nhóm lớn cường giả Côn Bằng tộc sẽ chạy tới báo thù mà còn dám lưu lại nơi này để thu mua đạo quả.
"Thì cứ tới thôi, đánh không lại thì ta cũng có biện pháp đào tẩu mà, ngươi lo thân ngươi kìa." Địch Cửu cười hắc hắc, trêu chọc nhìn Tiêu Đát.
Tiêu Đát hừ lạnh một tiếng, "Chớ khinh thường! Tuy Côn Bằng tộc rất mạnh, nhưng nếu Tiêu Đát ta đã muốn chạy thì đừng hòng có kẻ nào đuổi kịp ta."
Địch Cửu không trả lời, hắn hoài nghi Tiêu Đát chỉ là đang khoác lác mà thôi. Nếu như Côn Bằng tộc quả thật kéo cả đoàn mà tới, hắn thì nhất định có thể rời khỏi, Tiêu Đát thì hắn không rõ.
Thời gian hai ngày thoáng một cái đã qua, Đạo Quả Tháp đã sắp đóng lại. Trước đó Côn Chích cùng Địch Cửu và Tiêu Đát đại chiến một trận dữ dội ở quảng trường Đạo Quả Tháp, khiến cho toàn bộ cửa hàng ở nơi này đều bị hủy, thế nhưng vẫn không có người nào dám đến đây gây sự hay bắt đền Địch Cửu.
Về phần người của Yêu tộc, từ khi Côn Chích đến, Địch Cửu vẫn chưa từng gặp qua bất luận kẻ nào. Địch Cửu đoán chừng Phiền Viễn đã trốn thật xa, không có lá gan nào mà lại dám mò tới. Địch Cửu cũng lười đi tìm y xử lý. Nhưng nếu như Phiền Viễn có mắt không tròng, dám xuất hiện trước tầm mắt hắn thì Địch Cửu chắc chắn sẽ xử lý gia hỏa này, hắn cũng không phải chưa từng giết qua một tên Hỗn Nguyên nào của Yêu tộc. Giết một tên cũng là giết, giết nhiều tên cũng là giết.